Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 25: Chương 25




Edit & Beta: Minmin

Tiểu Ngư Nhi mang rau vào bếp cho tổ cha làm cơm trưa, cậu liền chạy nhanh ra hỗ trợ. Cậu kêu a cha cũng tiểu thúc cha trước nghỉ một lát, uống nước, cậu đem ngô mà họ mang về đều đổ ra, trước xếp thành đống, chờ lát nữa bóc vỏ. Sau khi làm xong, liền đem pha nước trà hoa cúc lạnh rót vào trong ống trúc, đợi lát nữa a cha mang ra ngoài cho tổ phụ uống, nước buổi sáng mang theo, khẳng định là uống hết rồi.

Hai người uống xong nước, nghỉ ngơi một chút rồi lại cõng sọt đi. Tổ cha chuẩn bị đang nấu cơm, cậu liền lấy một băng ghế nhỏ ngồi dưới mái hiên nhà bắt đầu bóc ngô. Đầu tiên xé một lớp vỏ, sau lột hết các lớp vỏ trên thân xuống, dần dần lộ ra các hạt màu vàng bên trong. Dùng lực bẻ thân ngô với vỏ ra, đem thân ngô cho vào sọt lát mang đi phơi nắng. Kỳ thật còn phải tách các hạt ngô xuống, nhưng mà bởi vì không đủ nhân lực, liền bóc vỏ trước đã, nếu không vỏ ngô để lâu sẽ bị thối.

A cha bọn họ chuyển mấy chuyến ngô nữa, tổ cha cũng đã làm xong cơm trưa. A cha đi một chuyến gọi tổ phụ về nhà ăn cơm. Mặt trời đã lên cao, nhiệt độ bên ngoài đã nóng lên. Buổi trưa là thời điểm nóng gay gắt nhất, cho nên cần phải về nhà nghỉ ngơi. Nghỉ trưa xong thì đi làm ruộng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Bất quá, hoa màu trong ruộng chưa có chín hết, nên là không có bận rộn lắm. Chờ đến thời điểm chín toàn bộ, cần phải nhanh chóng gặt hái. Khi đó trời dễ mưa, phải thừa dịp thời tiết tốt liền thu hoạch hết về nhà. Thường đến mùa gặt hái, cơm trưa đều là mang xuống ruộng ăn, mọi đều ngồi dưới bóng cây để ăn cơm nghỉ một lát, sau đấy lại dưới cái nắng gắt tiếp tục làm việc.

Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy mọi người đều đã trờ lại, liền nói: “Tổ phụ, các ngươi ngồi một chút, từ từ uống miếng nước trước. Ta đi múc nước cho các ngươi, tắm rửa xong là có thể ăn cơm. Tổ cha đã làm cơm xong rồi, nga!”

Cậu nói xong liền mang cho mỗi người một chén trà hoa cúc. Tiểu Ngư Nhi múc nước ấm vào trong bồn xong, tổ phụ liền đi tắm rửa trước. Thời tiết quá nóng, mọi người bận bịu và mồ hôi nhễ nhại nên sau khi tắm xong sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị xong nước tắm, cậu đi ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ chơi điên cuồng không muốn về nhà ăn cơm. Ở bên ngoài phơi nắng một thân mồ hôi nhễ nhại, cậu liền dẫn chúng đi tẩy rửa. Trong lúc đợi mọi người, Tiểu Ngư Nhi vào nhà bếp lấy thức ăn cho heo ra, chuẩn bị đi tới cho chúng ăn. Vừa ra đến chuồng heo, liền nghe được tiếng của tổ cha: “Tiểu Ngư Nhi, cho heo ăn sao? Nhanh rồi về nhà ăn cơm.”

Tiểu Ngư Nhi liền nhanh nhanh chóng chóng cho chúng ăn, rồi đi vào nhà bếp giúp tổ cha bưng đồ ăn lên bàn. Chờ bọn họ dọn xong cơm lên, tổ phụ cũng tắm rửa xong ra tới, a cha và tiểu thúc cha cũng chỉ dùng nước rửa sạch chân tay cùng mặt mũi cho mát. Xong xuôi hết thảy bọn họ định đi ăn cơm trước, ăn xong rồi tắm rửa nghỉ ngơi, nửa ngày trời làm vất vả ngoài ruộng, giờ bụng đói không chịu được

Tiểu Ngư Nhi đợi mọi người ngồi hết xuống, rồi mới ngồi theo. Cơm trưa hôm nay không nhiều lắm, bởi vì cả ngày đều làm việc nặng, cho nên món ăn toàn nấu thịt, vừa lúc trong nhà có mấy con gà rừng, thỏ hoang săn trên núi ngày hôm qua. Chính là chỉ có hai món mặn cùng một món canh, nhưng số lượng rất nhiều. Một thịt gà rừng xào ớt, một thịt thỏ hầm, và một canh trứng cà chua, tất cả đều là dùng bồn trang.

Ai nấy đều đói bụng, nên ăn rất nhanh. Những chiếc đũa bay lượn liên tục trong các món ăn, chốc lát sau đồ ăn đã thấy đáy. Trừ tổ cha cùng bọn nhỏ, những người còn lại đều ăn ba chén cơm.

Cơm nước xong nghỉ ngơi một chốc, a cha cùng tiểu thúc cha đi tắm rửa. Những người khác đều đi ngủ, Tiểu Ngư Nhi cùng Tuấn Tuấn đem hai nhóc con kia cũng đi tắm một cái, xong liền đuổi bọn chúng về phòng ngủ một giấc, còn dặn chúng sau khi ngủ dậy thì cùng với cậu đi lột vỏ ngô, không thể đi ra ngoài chơi.

Xử lý xong cho mấy nhóc con, liền nhìn đến a cha bọn họ cũng tắm rửa xong rồi, đang chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi. Tiểu Nghi Nhi cũng vào phòng mình đóng cửa lại. Tuy rằng cậu không mệt lắm, nhưng cũng nằm nghỉ ngơi một lát

Sau khi mọi người nghỉ trưa khoảng nửa canh giờ, đều lần lượt đứng dậy. Chỉ là Bình Bình An An vẫn là Tiểu Ngư Nhi đi gọi mới rời giường. Cặp song sinh ngã trái dựa phải nói với cậu: “Ca ca, ta có thể ngủ tiếp một chút được không nha? Được không, được không?

Nhưng lại bị Tiểu Ngư Nhi kiên quyết cự tuyệt: “Hiện tại không thể ngủ tiếp, càng ngủ càng mệt. Hơn nữa ban ngày ngủ nhiều, buổi tối ngủ không yên làm sao bây giờ? Ngẫm lại mọi người đều ngủ rồi, cũng chỉ có các ngươi trợn tròn mắt ngủ không được, nơi nào nào cùn tối, như thế nào các ngươi không sợ đi? Ân! Hơn nữa Tuấn Tuấn ca ca các ngươi cũng đã dậy rồi, chỉ còn mỗi các ngươi là ngủ nha, xấu hổ ghê!”

Cuối cùng cặp song sinh không kỳ kèo nữa, kiên cường chống mí mắt rồi giường. Tiểu Ngư Nhi dùng nước lạnh lau mặt cho chúng, liền thanh tỉnh không ít.

Tổ phụ bọn họ lại chuẩn bị cõng sọt, mang theo mấy ống trúc đựng nước, mỗi người trên đầu đều đội một cái mũ rơm rồi xuất phát. Bọn họ đi rồi, tổ cha liền đi thu thập nhà bếp, ăn cơm trưa còn không kịp dọn dẹp đâu. Tiểu Ngư mang mấy băng ghế nhỏ ra để cho bọn nhỏ ngồi, cậu trước dạy cho bọn nhóc cách bóc vỏ ngô. Tuấn Tuấn nhanh chóng động thủ bóc. Bình Bình An An đều thông minh nên dạy vài lần liền hiểu. Tất cả đều đã lĩnh ngộ được công việc, bọn nhóc bóc hơi chậm một chút, nửa ngày mới xong một cái. Thế nhưng như vậy có còn hơn không, đồng thời cũng đem bọn nhóc ở nhà trông nom, còn hơn là để bọn chúng chạy nơi nơi ngoài đường.

Tổ cha làm xong công việc trong bếp, cũng tới cùng bọn họ bóc vỏ ngô. Phải mau chóng bóc xong trước khi trời tối, bằng không những đợt ngô khác về lại không có chỗ để.

Cứ như vậy liên tục bóc vỏ, một lúc lâu sau, tay cũng không chịu nổi nữa! Cặp song sinh cảm thấy rất đau tay, Tiểu Ngư xem tay chúng đều đã đỏ hồng, cậu kêu chúng đi rửa tay, nghỉ ngơi một lát, cho bọn hắn đập quả óc chó ăn. Hai đứa lập tức lên tinh thần, chạy nhanh đi lấy quả óc chó. Tiểu Ngư Nhi thấy hai đứa đi rồi, cậu nói với Tuấn Tuấn vẫn còn ở lại làm việc: “Tuấn Tuấn, ngươi cũng nghỉ một lát đi! Đi cùng bọn đệ đệ cùng nhau đập quả óc chó ăn đi. Ngươi đập nhiều một chút, lát nữa chúng ta cùng tổ phụ đều muốn ăn. Các ngươi cẩn thận đừng để tay bị thương nha”

Thẩm Tuấn bỏ bắp ngô xuống, đi rửa sạch tay rồi cùng Bình Bình An An bọn họ cùng nhau đập quả óc chó. Công việc bóc vỏ ngô chỉ còn có Tiểu Ngư Nhi mà tổ cha.

Tổ cha vừa bóc vỏ ngô vừa cùng Tiểu Ngư Nhi nói chuyện. Nói nói liền nói tới Hoa ca nhi, con của đại nhi tử nhà thôn trưởng.

Nghe tổ cha nói: “Nghe nói Hoa ca nhi không phải coi trọng một thư sinh sao? Thư sinh kia là thân thích bên nhà trượng phu của Thâm Miêu. Hắn vẫn luôn quấn lấy người ta, làm nhà người ta phiền không thôi. Hơn nữa thư sinh sinh đã đính ước, tình cảm của hai người rất tốt. Chỉ là Hoa ca nhi cảm thấy chính mình so với tiểu ca nhi kia lớn lên xinh đẹp hơn, không phải thư sinh kia không thích hắn, nguyên nhân căn bản đều do tiểu ca nhi kia, vì thế liền càn quấy không buông tay. Khoảng thời gian trước trở về lần đó không phải còn quấn lấy Thẩm Miêu sao? Nghĩ liền nhờ Thẩm Miêu giúp hắn nói. Chuyện như thế làm sao mà nói được, không khách cự tuyệt luôn. Thẩm Miêu không giúp hắn, hắn liền trực tiếp đi gặp tiểu ca nhi kia, gọi là Lam Vân. Không biết bọn họ lôi lôi kéo kéo nói chuyện như thế nào, liền đem Lam Vân kia đẩy ngã xuống nước. Sự việc nháo đến lớn, người nhà tiểu ca nhi kia khẳng định không để yên. Mang người đến nhà Hoa ca nhi tìm trưởng bối nói chuyện. Phụ thân Hoa ca nhi vì việc này mà đền bù người ta một số tiền lớn. Người trong nhà đều tức giận đến không nhẹ. Bây giờ không phải đang vụ mùa màng sao? Đại nhi tử nhà thôn trường tên là Thẩm Đông, chuẩn bị đồ đạc mang theo người một nhà về thôn giúp đỡ thu hoạch hoa màu, thuận tiện để Hoa ca nhi lại trong thôn một thời gian. Không cho hắn tiếp tục đi náo loạn, bằng không sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Thẩm Miêu ở nhà trượng phu.”

Nghe xong sự tình của Hoa ca nhi, Tiểu ca nhi cảm thấy người này thật sự không còn gì để nói. Như thế nào lại đi coi trọng người đã đính ước rồi, lại đi chướng mắt vị hôn phu của người ta. Hoa ca nhi lớn hơn cậu 3 tuổi, khi còn nhỏ cũng ở trong thôn một thời gian khá dài, hắn lên 5 tuổi mới đi lên trấn sống. Khi còn nhỏ cũng khá xinh đẹp và đáng yêu, người trong nhà đều sủng. A cha hắn lại thường xuyên mang quần áo đẹp từ trên trấn về cho hắn mặc. Lúc ấy ở trong thôn vẫn là người độc nhất. Cho nên khi đó người trong thôn đều cảm thấy Hoa ca nhi là người xinh đẹp nhất trong đám tiểu ca nhi. Tiểu Ngư Nhi còn nhớ rõ thời điểm cậu mới sinh ra, cậu còn được khen xinh đẹp hơn Hoa ca nhi nữa. Ha hả!

Tiểu Ngư Nhi ở bên này đang nghĩ, tổ cha tiếp tục nói: “Hoa ca nhi khi còn nhỏ ở trong nhà thôn trưởng nuôi, lúc đó là còn một tiểu ca nhi ngoan ngoãn đáng yêu, chỉ là cảm thấy tương đối đua đòi theo người khác, nhưng vẫn không có xấu. Lớn lên liền đưa lên trấn sống, tính tình cũng chậm rãi thay đổi. Hơn nữa sau khi lớn lên còn thường xuyên đem mặt trang điểm đậm trở về thôn, quả thực không ra gì. Chẳng lẽ tiểu ca nhi trên trấn đều thích trang điểm như vậy sao?”

Tiểu Ngư Nhi nói: “Kia hẳn là Hoa ca nhi thích mình trang điểm ăn mặc như vậy, ta ở trên trấn nhìn cũng không có ai ăn mặc khoa trương như vậy đâu nha. Lần trước ta thấy hắn, trừ bỏ trên mặt trang điểm đậm, quần áo cũng mặc trên người cũng quá màu mè, không thích hợp với hắn. Hơn nữa cảm thấy mệt mỏi nhất chính là, lúc đi đường cái eo kia lắc lư qua lại, ta nhìn cảm thấy mệt giùm hắn lắm nha!”

Tổ cha cũng nhanh chóng nhắc nhở Tiểu Ngư Nhi: “Kia! Ngươi không thể học hắn trang điểm như vậy. Vốn dĩ ngươi lớn lên đã rất đẹp mắt rồi. Tiểu Ngư Nhi của nhà chúng ta trông xinh đẹp hơn hắn rất nhiều! Không cần ăn mặc trang điểm như vậy. Đi ra ngoài mặc nhẹ nhàng sạch sẽ cũng dễ nhìn rồi”

Tiểu Ngư Nhi nghe xong dở khóc dở cười, nhanh chóng nói: “Tổ cha, ngươi yên tâm đi! Ta khẳng định không xằng bậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.