Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 35: Chương 35




Edit & Beta: Minmin

Tiểu Ngư Nhi lại đưa Lâm Chính Trạch đi dạo xung quanh ruộng, cảm thấy không có gì khác để xem, liền chuẩn bị đưa y trở về, nói với y: “Hiện tại cũng không có gì khác để xem, muốn đi về sao? Mặt trời lên rất cao rồi, quá nóng.”

Lâm Chính Trạch thấy mặt Tiểu Ngư Nhi đỏ bừng vì nóng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống, làm ướt cả cổ và áo. Cảm thấy trời lúc này quá nắng nóng nên đồng ý: “Được, chúng ta trở về đi.”

Nói xong thì quay qua chào tạm biệt Thẩm Đại Ngưu ở dưới ruộng, rồi cùng Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị về nhà.

Trên đường đi về vì quá nóng nên bước chân bọn họ cũng nhanh hơn. Ống trúc đựng nước đều đã uống hết rồi. Ngẫu nhiên có cơn gió thổi đến để tản nhiệt, nhưng cũng không có cảm nhận được bao nhiêu mát mẻ.

Hai người họ đi được nửa đường, xa xa nhìn thấy một tiểu ca nhi ở đối diện đi tới. Ngay từ đầu Tiểu Ngư Nhi vốn không có chú ý tới, nhưng là dần dần đi tới gần mới phát hiện. Nhìn qua hình như là tôn tử của nhà thôn trưởng, lần trước bởi vì sự tình Bình Bình An An bị đánh, có cùng hắn cãi nhau một lần. Lại nghe nói gần đây hắn đang ở nhà thôn trưởng. Bất quá bởi vì cậu không có hay đi lung tung trong thôn, nên cũng không có nhìn thấy.

Cậu nhìn thấy Hoa ca nhi đang cõng sọt đi lại đây, nhìn dáng vẻ hẳn là về nhà lấy nước rồi mang ra ruộng cho mọi người. Chỉ là Tiểu Ngư Nhi cảm thấy không còn gì để nói, Hoa ca nhi vốn dĩ đang đi rất bình thường, như thế nào thấy hai người bọn cậu ở phía trước, dáng đi lại đột nhiên chuyển đổi, dáng đi đường bỗng trở nên quyến rũ hơn. Cõng đồ vật trên lưng mà cũng có thể đi được như vậy, đúng là tài nha! Cậu thấy hắn đi tới gần, lo lắng cho hắn, sợ hắn lắc eo mông như thế ảnh hưởng đến cột sống lắm nha. Chậc! Thiệt là...

Tiểu Ngư Nhi cùng Lâm Chính Trạch dứt khoát đi thẳng, không có dừng lại. Bởi vì đường mòn ruộng không rộng lắm, chỉ có thể chứa được hai người đi song song nhau, Hoa Ca Nhi đi tới như vậy, Tiểu Ngư Nhi bọn họ phải nhường đường một chút mới đi được.

Cậu thấy Hoa ca nhi đến gần rồi, đang chuẩn bị nghiêng người nhường đường. Mới phát hiện Hoa ca nhi cũng dừng lại bước chân, bất quá không phải vì nhường đường cho bọn cậu đi. Mà là ngắm nhìn Lâm Chính Trạch, sau đó cả người ngây ra. Tiểu Ngư Nhi càng cảm thấy vô ngữ thật sự, liền lên tiếng nhắc nhở hắn một chút: “Hoa ca nhi, ngươi đây là muốn mang nước xuống ruộng sao? Ta nhường cho ngươi đi trước đấy”

Tiểu Ngư Nhi lên tiếng đem Hoa ca nhi bị hoảng sợ, lúc này mới phản ứng lại. Tuy nhiên, vẫn còn nhìn thêm Lâm Chính Trạch vài lần, mới dời ánh mắt lên trên người cậu, sau đó khinh thường nói lớn tiếng: “Ngươi không phải là Thẩm Tiểu Ngư gì sao? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này hả?”

Tiểu Ngư Nhi không còn gì để nói, cậu đứng sừng sững đứng ở chỗ này nửa ngày, mà cư nhiên hắn không có nhìn thấy cậu, trong mắt thì toàn trai đẹp. Bất quá, nhìn gương mặt kia của Lâm Chính Trạch, xác thực là bộ dáng rất thu hút ong bướm. Hoa ca nhi thấy cậu không có trả lời, liền không để ý đến cậu nữa. Lại ngắm Lâm Chính Trạch, khuôn mặt nhìn cậu từ khó chịu đổi thành tươi cười chói rọi. Tiểu Ngư Nhi thật sự bội phục, mặt lật nhanh hơn bánh tráng nha!

Hoa ca nhi thấy bọn họ đều không nói, liền nhẹ giọng nói với Lâm Chính Trạch: “Vị công tử này, xin hỏi ngươi tới trong thôn chúng ta là có chuyện gì sao? Tổ phụ ta chính là thôn trưởng ở đây, ngươi có chuyện gì thì đều có thể nói với ta. Nếu không thì hiện tại chúng ta cùng về nhà đi, tổ phụ của ta khắng định sẽ nhiệt tình chiêu đãi ngươi. Đúng rồi, không biết công tử tên là gì? Công tử lớn lên anh tuấn như vậy, khẳng định cũng có một cái tên dễ nghe.”

Nói xong liền muốn lôi kéo ống tay áo của y. Chính là Lâm Chính Trạch vẫn luôn trầm mặc, không dấu vết tránh ra

Tiểu Ngư Nhi không nhìn được nữa, tiến lên một bước nữa nói: “Lâm đại ca, đây là tôn tử Hoa ca nhi nhà thôn trưởng. Hoa ca nhi, đây là Lâm Công tử, là thiếu đông gia cửa tửu lâu Cảnh Vinh ở trên trấn. Lâm công tử tới nhà của chúng ta làm khách. Ngươi không phải là muốn đi đưa nước hay sao? Ta nhường đường cho ngươi đi.”

Lâm Chính Trạch nghe xong, liền tính gật gật đầu chào hỏi.

Bất quá, Hoa ca nhi chỉ nghe Tiểu Ngư Nhi nói một nửa câu đầu, câu sau trực tiếp xem nhẹ. Lập tức phi thường cao hứng nói: “Nguyên lai công tử họ Lâm. Lâm đại ca thì ra tửu lâu Cảnh Vinh trên trấn là của nhà ngươi à? Nhà của ta trên trấn cũng có một cái cửa hàng. Lâm công tử nếu không thì buổi tối đến nhà ta ăn cơm đi, khẳng định đồ ăn nhà ta tốt hơn nhà Tiểu Ngư Nhi nhiều.”

Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh nghe được thì khóe miệng không ngừng run rẩy.

Lâm Chính Trạch khách khí cự tuyệt: “Thỉnh gọi ta là Lâm công tử, hôm nay ta không đi, ngày khác ta sẽ qua bái phỏng nhà thôn trưởng.”

Hoa ca nhi nghe xong, vội vàng nói: “Lâm đại ca, vậy ngươi nhất định phải tới đấy. Đến lúc đó sẽ làm nhiều đồ ăn ngon chờ ngươi. Đúng rồi, ta là Hoa ca nhi, nhớ rõ nha!”

Lâm Chính Trạch trả lời: “Sẽ đi bái phỏng, chúng ta nhường ngươi đi trước.”

Nói rồi y liền nghiêng người nhường hắn đi.

Hoa ca nhi lúc này mới bắt đầu chuẩn bị đi qua, chỉ là lúc sắp đi ngang qua Lâm Chính Trạch, đột nhiên lảo đảo một chút, hướng ngã tới trong lồng ngực Lâm Chính Trạch. Đáng tiếc, cũng không có bổ nhào vào được.

Lâm Chính Trạch nhìn hắn ngã tới đây, lập tức thối lui vài bước. Mắt thấy Hoa ca nhi sắp cắm mặt xuống đất, cậu ở phía sau hắn nhanh tay túm lại cái sọt trúc trên lưng hắn, mới ngăn cản được cũ ngã của hắn.

Hoa ca nhi lảo đảo vài bước mới đứng vững lại bước chân. Hắn liền đem đôi mắt ủy khuất lên nhìn Lâm Chính Trạch. Bất quá, y nói cái khác: “Xem ra ngươi có việc muốn vội, chúng ta liền đi trước. Không trì hoãn thời gian của ngươi.”

Nói xong liền nhắc nhở Tiểu Ngư Nhi tiếp tục đi về.

Cậu nhìn thấy một loạt tình huống này, chỉ cảm thấy trợn mắt há hốc mồm. Hoa ca nhi này thật là đủ kỳ ba nha! Cậu nhấc chân theo Lâm Chính Trạch tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Hoa ca nhi ở phía sau. Thấy hắn hiện tại cũng không có chú ý hình tượng, ở nơi đó nhìn chằm chằm bọn họ, một lúc lâu sau mới dậm dậm chân xoay mông lắc eo rời đi.

Tiểu Ngư Nhi nhìn Lâm Chính Trạch, cảm giác gặp phải Hoa ca nhi kỳ ba như vậy rất xấu hổ. Liền nói: “Xin lỗi nha Lâm đại ca, không nghĩ tới là gặp được Hoa ca nhi. Hắn không sống ở trong thôn mấy, trên cơ bản đều là ở trên trấn. Lần này là về cùng người nhà để hỗ trợ nhà thôn trưởng thu hoạch vụ thu.”

“Không có vấn đề gì. Ta cũng sẽ không so đo.”

Y nói xong liền đổi chủ đề khác.

Sau đấy, bọn họ rất nhanh đã về tới nhà. Một hồi về tới nhà, cậu đi chuẩn bị nước ấm cho Lâm Chính Trạch tắm rửa. Y đi tắm rồi thì cậu cũng chuẩn bị đi tắm.

Tiểu Ngư Nhi tắm xong, nhìn sắc trời, cảm thấy không sai biệt nên bắt đầu làm cơm chiều. Cậu vào nhà bếp mang rổ rau đi ra vườn hái. Tiểu Ngư Nhi ra tới vườn rau, trực tiếp vào không gian hái rau, hái đủ cậu liền dừng.

Chờ lúc cậu mang rau về đến nhà, thấy tiểu biểu ca Hứa Bách cũng đã trở lại. Đang ở trong sân nói chuyện cùng tổ phụ bọn họ. Nghe thấy Hứa Bách nói: “Ngoại tổ cha, nhà ta đều đã thu hoạch xong vụ thu, ngô cũng đã làm gần xong hết rồi, hiện tại phụ thân bọn họ chỉ cần cày ruộng. A cha ta nói ở nhà cũng không còn gì để ta giúp, bảo ta nhanh chóng trở lại đây.”

Thẩm tổ cha thấy hắn trở lại nên rất cao hứng, liền nói: “Một nhà ngươi có khỏe không? A cha và đệ đệ ngươi thế nào?”

Hứa Bách trả lời: “Thân thể bọn họ đều khá tốt, ngoại tổ cha không cần lo lắng. A cha ta còn làm mấy đôi giày bảo ta mang lại đây, còn có chưng một ít bánh ngô, cũng mang theo cho bọn đệ đệ ăn.”

Nói rồi hắn lấy từ trong đồ vật từ trong sọt ra. Cậu nhanh chóng vào trong bếp manh đĩa lớn ra ngoài để đựng bánh tét. Giày thì mang cất vào nhà.

Tiểu Ngư Nhi cất hết mọi thứ đi, đem chia bánh ngô cho mọi người cùng ăn, vào nhà bếp đi múc nước cho tiểu ca ca Hứa Bách tắm rửa.

Sau khi Hứa Bách tắm rửa xong, Tiểu Ngư Nhi bưng mấy cái bánh ngô cho Lâm Chính Trạch ăn.

Lâm Chính Trạch vừa mới tắm xong, đang lấy khăn lau tóc. Tóc của y đen bóng mượt mà, nhìn qua rất muốn sờ thử một chút. Tiểu Ngư Nhi của chúng ta chỉ nghĩ thôi, chứ không có dám đi sờ thật đâu. Cậu thấy tóc đen của Lâm Chính Trạch, đều cảm thấy mấy dầu gội gì đó ở hiện đại đều là mây bay! Không thể so sánh được.

Y thấy cậu mang một cái đĩa đi vào, lại hỏi: “Ngươi đang cầm thứ gì đó nha?”

Nghe thấy y nói chuyện, Tiểu Ngư Nhi mới đém ánh mắt dính trên tóc của y thu hồi lại. Nhìn đến Lâm Chính Trạch lau khô tóc đến không sai biệt lắm. Liền nói: “ Là biểu ca Hứa Bách ta, hắn từ nhà mang bánh ngô đến, chính là dùng ngô đã nghiền nát thành bột, sau đó lại hấp mà thành. Hương vị thực không tồi nha. Nhà ta mỗi năm thu hoạch đều sẽ làm bánh này. Ngươi nếm thử xem.”

Lâm Chính Trạch đem tóc cột lên, liền cầm một cái bánh chuẩn bị ăn thử.

Lại nghe cậu ở bên cạnh nói: “Ngươi có muốn uống một chút rượu nho không nha? Hứa Bách ca còn chưa có được uống đâu, ta muốn đi lấy một ít cho hắn uống thử, nếu ngươi hiện tại cũng muốn uống, ta liền đi lấy cho ngươi.”

“Được. Ta cũng muốn uống một chút.”

Cậu thấy Lâm Chính Trạch cũng muốn uống, liền cầm một cái bát lớn đi vào nhà kho. Cậu múc đầy một cái bát rượu nho ra, bưng tới để trên bàn nhà chính. Sau đó múc ra một chén nhỏ cho y uống. Hứa Bách ca đợi tắm rửa xong mới uống được.

Tiểu Ngư Nhi đi ra sân hỏi những người khác có muốn uống không, a cha bọn họ đều nói buổi tối ăn cơm sẽ uống, bây giờ không có uống.

Tiểu Ngư Nhi thấy không có ai uống rượu, liền cầm bánh ngô ăn, hồi lâu ăn xong mới chuẩn bị xong bữa cơm chiều tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.