Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 104: Chương 104




104, khai trương quán rượu

Miêu: beta-ed

Hôn sự của Điền Tiến Đa thành ra vội vàng, nhưng cũng không định làm đơn giản, ngược lại định làm vô cùng náo nhiệt. Không nói đến việc giờ cuộc sống đã khấm khá hơn, Điền Tiến Đa lại là con trai độc nhất trong nhà, cứ cho là để cho thím Điền nở mày nở mặt thì thím cũng định làm hôn sự của con trai thật lớn cho nó long trọng thể diện.

Từ khi Điền Tiến Đa xảy ra chuyện kia, Điền gia bọn họ đã chịu không ít tiếng oan, hôn sự Điền Tiến Đa cũng bị người ta nghĩ là khó bàn, mà hiện tại Điền Tiến Đa nhanh như vậy đã muốn thành thân, thím Điền tự nhiên định làm cho lớn, để người ta nhìn thấy con trai bà thành gia, mặc dù là lấy một song nhi nhưng cũng là vui vui vẻ vẻ mà lấy về, để cho những kẻ đã từng hóng chuyện nhà bà chống mắt lên mà xem.

Đối với cái ý này của thím Điền, cha con Điền Đại Cường đều biết, mà ngay cả những người thân quen với bà cũng đều biết, tự nhiên là toàn lực phối hợp.

Chuyện hôn sự của Điền Tiến Đa cũng quả thật khiến người trong thôn vừa hâm mộ lại ghen tị, từ khi ăn hỏi thì Điền gia đã hào phóng rồi, đến lúc đưa sính lễ, đống sính lễ kia khiến ai cũng phải hâm mộ ghen tị.

Vợ chồng Mộc gia rất vui, cũng không phải bởi vì được lợi, mà cảm thấy song nhi nhà mình được coi trọng, hơn nữa nhà chồng khấm khá, về sau khẳng định sẽ có ngày lành. Nhà bọn họ cũng không giữ lại gì, cho Mộc Mộc mang hết về Điền gia, vợ chồng Điền Đại Cường thấy nhưng không nói gì, trong đầu lại nghĩ về sau để con mình chăm lo cho bọn họ nhiều hơn, cho Mộc Mộc hiếu kính trở về là được.

Hai nhà trước kia đã quen nhau, cũng biết đối phương là người phúc hậu, rất yên tâm, hiện tại kết thân gia, đều nghĩ cho nhau nên cũng thân thiết hơn.

Ngày thành thân, Điền Tiến Đa cũng thuê kiệu, kiệu hoa đỏ thẫm nâng Mộc Mộc vào Thủy trang, đi từ trong thôn ra, qua cầu, một đường thổi sáo đánh trống cực kỳ náo nhiệt, không chỉ thôn Thanh Sơn có rất nhiều người xem náo nhiệt, mà ngay cả thôn Đào Hoa cũng biết chuyện này, trong đó có cả người nhà Đào Hồng.

Người nhà Đào Hồng trong lòng ngổn ngang, nhưng bọn họ có thể nói được gì đây? Không quản Đào Hồng lúc trước có phải bị Điền Tiến Đa sàm sỡ hay không, Đào Hồng tự chạy mất, việc này cũng đã đủ sáng tỏ, Điền Tiến Đa muốn lấy ai thì lấy, bọn họ nào quản nổi. Nghĩ đến Đào Hồng gây thất vọng lại không biết xấu hổ, mẹ Đào Hồng trong cơn tức giận lại đổ bệnh, mắt thấy cuối năm sắp tới, năm nay coi như hết cả Tết.

Mộc Mộc gả sang thì vào tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, năm mới cũng càng ngày càng gần.

Quán rượu trấn trên của Quý Hòa rốt cục cũng khai trương.

Quý Hòa mua lại hai cửa hàng mặt tiền kia chỉ cần trang hoàng một chút là có thể buôn bán, mấy ngày nay Quý Hòa ở đó trông chừng, hắn cũng không thường đi, nói ý tưởng của mình cho chưởng quầy Bạch, sau đó lại vẽ sơ đồ, để cho chưởng quầy Bạch nhìn, thỉnh thoảng hắn mới qua ngó. Thời gian còn lại hắn đều ở nhà cùng Trương Tiểu Dư. Chưởng quầy Bạch gặp chuyện gì sẽ cho người đến Thủy trang, Quý Hòa có thể giải quyết đều sẽ giải quyết ở nhà, thật sự giải quyết không được mới đi trấn trên.

Trải qua một hồi bận rộn, rốt cục đã trang hoàng xong.

Quý Hòa nhìn, cảm thấy đại khái vừa lòng.

Hai cửa hàng mặt tiền hiện giờ đã khoét một cái cửa trên tường, thông hai bên, đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trang hoàng bên trong.

Quý Hòa cũng không cho thay đổi gì quá lớn, chỉ là hủy đi vài chỗ, lại bỏ thêm một ít đồ, chỗ hủy đi lập tức liền biến thành rộng rãi thoáng đãng, hơn nữa đồ vật lại bù lại cảm giác trống vắng. Ngay cả chưởng quầy Bạch cũng phải tán thưởng. Mặt khác, bàn ghế thay đổi toàn bộ, hình thức đều là Quý Hòa thiết kế, khác hẳn với hình thức thời đại này, có một cảm giác khác biệt. Treo trên tường, mắc trên nóc nhà, đặt trên bàn, đứng chỗ góc tường, không chỗ nào không tô điểm rạng rỡ thêm cho cửa hàng này.

“Cửa hàng này giờ nhìn thật sự không kém cạnh gì quán rượu Bốn Mùa Không Trông càng đẹp”

Chưởng quầy Bạch cười cười mà nói, tâm tình mênh mông, nghĩ mình thật sự là vận đổi sao dời, bị quán rượu Bốn Mùa coi thường mà đuổi đi, hiện tại lại thành chưởng quầy nơi này, hơn nữa nơi này còn là tự tay ông ta nhìn quá trình nó thay da đổi thịt Loại cảm giác thành tựu này còn mãnh liệt hơn khi ở quán rượu Bốn Mùa nhiều, mặt khác làm chưởng quầy ở đây thoải mái tự tại hơn nhiều, không phải nói ông ta được nhàn hạ, mà Quý Hòa là một ông chủ hiền hòa, không giống như ở quán rượu Bốn Mùa, lúc nào cũng phải thon thót tim mà làm. Chưởng quầy Bạch nghĩ chỉ cần Quý Hòa không chối từ thì mình có thể làm ở nơi này cả đời

Ở chung nhiều thì chưởng quầy Bạch càng cảm thấy Quý Hòa thật là một người biết làm chuyện lớn, có lẽ hắn càng thích cuộc sống điền viên, muốn sống trong Thủy trang, nhưng không phải hắn không có năng lực, cũng không phải không có tâm phát triển sự nghiệp, chỉ nhìn cửa hàng này là biết Quý Hòa về sau khẳng định sẽ càng thành công, đến lúc đó ông ta cũng sẽ không thiếu chỗ tốt.

Quý Hòa cười cười, chưởng quầy Bạch nói không sai, hắn cũng không thèm khiêm tốn, trải qua bàn tay hắn tự mình trang hoàng, hiện tại hai cửa hàng mặt tiền này nhất định là cao cấp hơn quán rượu Bốn Mùa, chỉ cần tại rượu và thức ăn không kém hơn thì nhất định có thể đoạt khách từ quán rượu Bốn Mùa.

Rượu và thức ăn nơi này sẽ kém sao? Đương nhiên là không.

Quý Hòa không nghĩ được nhiều công thức món ăn, nhưng lại biết cách làm tương liêu (một dạng nước tương chấm, với nhiều cách pha chế, không những làm được gia vị, còn có thể ăn kèm lẩu, ngày đông lạnh, ăn lẩu thì còn gì bằng. Thời đại này còn chưa có món lẩu, Quý Hòa nghĩ trước dùng món lẩu đánh một trận mở đầu, cứ cho là quán rượu Bốn Mùa học được cũng không sợ, tương liêu không phải muốn học là làm được. Cho dù nó bị học lỏm hoặc bị phỏng chế thì cũng không sao, đến lúc đó khẳng định cũng sang năm mới, hắn dùng linh tuyền ngâm thóc giống cùng với các loại hạt giống hoa màu đồ ăn khác, đến lúc đó thu hoạch được gạo và mì thì đồ ăn nơi này khẳng định sẽ ngon hơn đồ mua từ nơi khác của quán rượu Bốn Mùa.

(tương liêu, có tận 500 cách pha chế, có quyển sách gọi là 500 cách chế nước tương

Đến lúc đó hắn lại làm mấy món ăn mùa hè, cho dù không chèn ép được quán rượu Bốn mùa thì bọn họ làm ăn cũng sẽ kém đi.

Nếu trang hoàng xong rồi thì Quý Hòa sẽ không chần chờ thêm, tìm một ngày tốt khai trương quán rượu, tên quán cũng không khó nghĩ, lập tức quyết định là Thủy tửu lâu, tên cũng giống như Thủy trang vậy, đều là vì Trương Tiểu Dư. Chưởng quầy Bạch tuy cảm thấy có nhiều tên hay hơn nhưng không phản đối, dù sao Quý Hòa rất coi trọng Trương Tiểu Dư, ông ta còn lâu mới vẽ rắn thêm chân tự kiếm chuyện, lại nói nghe cái tên Thủy tửu lâu cũng không tồi, càng đọc càng dễ nghe, nước chính là tài đó, nước đến là tài đến, quán rượu này phải tiền vào như nước mới tốt.

Ngày khai trương thực náo nhiệt, khách khứa tụ tập, đông không còn chỗ ngồi, Nghiêm viên ngoại cùng Giang địa chủ đều đến, có thêm vài người khách có danh vọng khác, khách khứa còn lại đều nghe nói quán ăn này trước khi ăn cơm ba ngày mà đặt trước thì sẽ được giảm giá, gọi nhiều còn được tặng đồ, còn có cái gì mà món ăn mới, lại còn cả món lẩu, giờ bước vào quán, nhìn thấy bếp lò nấu lẩu đã thích ngay. Mấy người Nghiêm viên ngoại rất hứng thú với bếp nấu lẩu, nghe nói là Quý Hòa nghĩ ra, sôi nổi khen ngợi.

Bởi vì Quý Hòa trồng hoa rất tốt, kết bạn được rất nhiều người. Trong đám người này, những người đọc sách cảm thấy Quý Hòa tuy rằng xuất thân hương dã, nhưng trời sinh phong nhã, mà những người không phong nhã thì chỉ thuần túy là nghe danh trồng hoa của Quý Hòa mà tới, lại thêm Quý Hòa cùng Nghiêm viên ngoại Giang địa chủ quan hệ tốt, còn được quý nhân kinh thành Trịnh công tử thưởng thức, cũng vui vẻ đi lại gần gũi với Quý Hòa hơn. Bọn họ đối với Quý Hòa đều rất khách khí nhiệt tình.

Hiện tại lại thấy bếp lẩu, nghe nói là Quý Hòa nghĩ ra, những người này đều có một loại cảm giác đương nhiên, dù sao Quý Hòa rất là bất phàm.

Chưởng quầy Bạch nhìn Quý Hòa cùng nhiều người có thân phận chuyện trò vui vẻ như thế, vốn đang lo lắng cũng yên tâm hẳn, bởi vì quán rượu Bốn Mùa có chỗ dựa, tuy rằng ông ta biết Quý Hòa cùng Nghiêm viên ngoại Giang địa chủ có quan hệ tốt, nhưng vẫn chưa yên lòng, hiện tại thì yên tâm rồi, Quý Hòa này nhân duyên thật tốt, không phải ngoài mặt tốt mà là quan tâm thật lòng.

Thủy tửu lâu khai trương đại cát, lại chọc tức người của quán rượu Bốn Mùa, bọn họ ở ngay đối diện mà

Người khác thì còn dễ nói, Quý Thuận là người tức nhất, Quý Hòa là em trai gã, bây giờ gã chỉ là một trướng phòng quèn, Quý Hòa thì đã có hẳn một quán rượu, khiến gã vừa tức lại đỏ mắt.

Chưởng quầy quán rượu Bốn Mùa biết chuyện nhà Quý Thuận, nếu không phải nể mặt em gái Quý Thuận là con gái nuôi Vương chủ bạc, em chồng là Giang Khang thì đã muốn châm chọc gã một phen. Lão đã sớm không vừa mắt Quý Thuận, cái thằng này rõ ràng là muốn đá mình xuống để bản thân làm chưởng quầy, mình mới lên chức chưởng quầy không bao lâu, sao đi xuống được cơ chứ? Chưởng quầy nghĩ tuy rằng quán rượu đối diện đoạt mối làm ăn khiến người ta căm tức, nhưng thừa này bôi đen Quý Thuận cũng tốt, ít nhất mình phải ngồi cho vững cái ghế chưởng quầy này đã, chờ xong xuôi lão sẽ tìm cách đối phó Thủy tửu lâu.

Quý Thuận nói việc này cho Quý Tú Nhi cùng Giang Khang.

Hai người đã biết chuyện này, nhưng có biện pháp gì đây? Giang Khang trước đã ngáng chân Quý Hòa một lần, kết quả Quý Hòa lại đi mua chỗ khác, lại còn như đối địch với bọn họ mà mua hai cửa hàng mặt tiền sát nhau, nếu để Quý Hòa khai trương quán thì có mà một mũi tên trúng hai con chim

Giang Khang kỳ thật còn đi xem xét Thủy tửu lâu, nghĩ có nhiều người có danh vọng đến đó, nhưng mới nghĩ tới Giang Vạn Quán cùng Giang Bình ở nơi đó, Giang Khang lại không đi, hắn ta sợ không ai nể mặt mình. Cho nên hắn ta giả bệnh, bảo người hầu đi tặng lễ, mặt ngoài lễ nghi rất đầy đủ.

Quý Tú Nhi cho người đi hỏi thăm, nghe nói khai trương rất náo nhiệt, lại nghe nói một số người thôn Thanh Sơn cũng đi, nghĩ khẳng định cả nhà Quý Đại Phát cũng đi, không khỏi hừ một tiếng, nghĩ Quý Hòa thật là một con ong tay áo. Trong suy nghĩ của Quý Tú Nhi, cho dù đã chặt đứt quan hệ, nhưng trong lòng Quý Hòa cũng nên biết ơn, hắn hậu đãi cả nhà Quý Đại Phát như vậy, cha mẹ đẻ lại chẳng cung kính, không phải ong tay áo vô ơn bạc nghĩa thì là cái gì?

Người thôn Thanh Sơn đến không ít, trưởng thôn cùng ông hai Quý cụ Điền đều tới, còn có vài người đức cao vọng trọng khác, hai nhà Quý Đại Phát Điền Đại Cường có quan hệ tốt với Quý Hòa cũng tới, đều được chiêu đãi cơm ngon rượu ngọt, ai nấy đều ăn uống tận tình, mặt mũi hồng hào, cảm thấy quán rượu của Quý Hòa về sau nhất định sẽ rất náo nhiệt, cảm thấy Quý Hòa thật sự là càng ngày càng có tiền đồ.

Trương Tiểu Dư ngồi trong nhã gian, cùng mấy người thím Điền Quý Lam, nghe bên ngoài náo nhiệt, trong lòng thấy kiêu ngạo thay cho Quý Hòa.

Từ khi Thủy tửu lâu mở cửa làm ăn, trước năm mới kiếm lợi đầy chậu đầy bồn.

Năm mới rốt cục đến, đây là năm mới đầu tiên kể từ khi Quý Hòa đi vào thế giới, còn chưa đến một năm mà hắn đã có được người thực trân quý, có phu lang, bọn họ còn sắp có con, Quý Hòa cảm thấy thực hạnh phúc.

Trương Tiểu Dư cũng thấy rất hạnh phúc, cậu có được Quý Hòa, có được đứa con mà đã nghĩ là sẽ khó có được, cuộc sống đẹp như mơ, nhưng lại chân thật như vậy, tất cả đều là Quý Hòa cho cậu.

Hai người vừa vui sướng qua năm mới, vừa toàn tâm hy vọng cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt, bọn họ sẽ cùng con vĩnh viễn hạnh phúc về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.