Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 105: Chương 105




105, trước khi đi thi

Miêu: beta-ed

Năm mới náo nhiệt vô cùng đã qua, thời tiết càng ngày càng ấm áp, mùa xuân sắp tới, mùa đông năm nay chỉ rơi một trận tuyết, nhưng qua năm mới lại rơi thêm một trận, khiến ai nấy đều vui mừng, cảm thấy thế mới có lợi cho hoa màu, tuyết rơi nghĩa là năm sau bội thu.

Vừa qua năm mới, người bình thường đều không có chuyện gì lớn, đều đang hưởng thụ thời gian nhàn hạ vài ngày cuối mùa đông, nhưng cũng có nhà rất khẩn trương, bởi vì trong nhà họ có người sắp đi thi.

Đầu tháng hai, Quý Thanh cùng Giang Bình sắp phải đi thi, trong thôn còn có thêm Quý Tuấn.

Đầu năm nay người nông thôn đọc sách cũng không nhiều, đọc sách biết chữ rất tốn tiền, cho dù có người biết chữ, cũng chỉ là không muốn làm người mù chữ, đi kiếm việc làm thì kiếm nhiều tiền hơn, có đôi khi người biết chữ kiếm được nhiều hơn không biết chữ. Nhưng người định đi thi thì không nhiều lắm, cho dù có đi thì thi đỗ cũng là lông phượng sừng lân, cho nên thời này có được một tú tài mới hiếm lạ như vậy, được người ta tôn kính.

Thôn Thanh Sơn có được hai người đi thi, không chỉ là chuyện lớn trong nhà bọn họ mà còn là chuyện lớn của toàn thôn, dù sao thôn này mà ra một tú tài, bọn họ cũng được hưởng tiếng thơm. Vì để không quấy rầy bọn họ chuẩn bị nước rút, không ai tới nhà họ quấy rầy, cho dù có tới chơi cũng sẽ nói nhỏ, hàng xóm láng giềng cũng bé tiếng, sợ ngộ nhớ đắc tội tú tài lão gia, bình thường lớn tiếng chút không sao, thời điểm mấu chốt như thế này mà khiến người ta không thoải mái thì thật là không hiểu chuyện .

Trương Thúy Nga rất vừa lòng với loại tình huống này, nấu cho Quý Tuấn canh gà, lặng lẽ đẩy cửa đi vào, thấy con trai ngồi trước bàn đọc sách, cười nói: “Tuấn à, uống bát canh gà đi con, uống no rồi hãy tiếp tục đọc sách.”

Quý Tuấn nhìn thím ta, nói: “Con không muốn uống.”

“Sao lại không uống? Uống vào mới có sức, đầu óc mới linh hoạt, uống đi con, mẹ nấu hơn nửa ngày đấy Con không uống uổng công mẹ nấu?”

Trương Thúy Nga đặt bát canh gà ở một bên, nhìn con trai, nghĩ con trai mình đẹp trai như thế, lần này mà thi đỗ tú tài thì tốt rồi, đến lúc đó có thể tìm được người vợ tốt. Nếu không phải vì nó đọc sách thì làm sao đến giờ thím ta vẫn chưa được hưởng phúc con dâu? Còn không được ẵm cháu? Cho nên đến lúc đó nhất định phải tìm một cô con dâu tốt, để cho người khác nhìn xem, Quý Tuấn nhà này không tìm thì thôi, tìm một cái khẳng định là đứng nhất đứng nhì trấn trên

Quý Tuấn chỉ có thể bưng bát lên uống canh gà, canh gà làm rất thơm, nhưng hắn ta lại chẳng thấy mùi gì, trong lòng rất lo lắng, thấy được kì vọng của người nhà với mình, đột nhiên sợ hãi mình thi trượt. Nhất là có Quý Thanh cũng đi thi, áp lực lại càng lớn.

Trương Thúy Nga thấy con trai ngoan ngoãn uống canh, vừa cười vừa cùng hắn ta nói chuyện, nhắc tới chuyện sau khi thi xong sẽ làm mai cho hắn ta. Giữa lời nói lộ ra quyết tâm nhất định phải tìm cho hắn một người vợ tốt, còn nêu điều kiện ví dụ, nhìn con trai không đổi sắc mặt, cuối cùng còn nói sẽ kiếm một cô còn tốt hơn Trương Lệ Nương, bảo hắn ta không cần để ý tới Trương Lệ Nương. Nhưng ngay sau khi rời khỏi, thím ta sang dọn dẹp phòng cho con trai, phát hiện một túi tiền bằng lụa, bên trên thêu hoa văn may mắn, nghĩ lại lời vợ thầy thuốc Hoa nói với mình, sắc mặt hết sức khó coi.

Vợ thầy thuốc Hoa nói với Trương Thúy Nga là nhìn thấy Trương Lệ Nương quấn Quý Tuấn, đưa cho Quý Tuấn thứ gì đó màu xanh, cái túi tiền này lại có màu xanh

Trương Thúy Nga nghĩ thầm cái cô Trương Lệ Nương không biết xấu hổ, mình đã sớm nói là sẽ không nhận cô ta làm con dâu, cô ta lại còn quấn riết lấy con trai mình, thật coi mình là quả hồng mềm dễ nắn hay sao? May mà con mình không thích cô ta, chỉ là nó hay mềm lòng, nên mới mãi bị Trương Lệ Nương dây dưa. Xem ra mình phải nghĩ biện pháp, triệt để cắt đứt suy nghĩ này của Trương Lệ Nương Đối với cái thứ không biết xấu hổ này, đánh mắng đều vô dụng, chỉ đến khi cô ta đi lấy chồng mới yên tâm được.

Nghĩ đến những lời oán giận của vợ thầy thuốc Hoa với mình về Trương Lệ Nương, Trương Thúy Nga nghĩ thật sự không có biện pháp thì sẽ đến tìm thím ta.

Quý Tuấn đối với Trương Lệ Nương quả thật hoàn toàn không có tâm tư kia, mắt thấy Quý Hòa càng sống càng tốt, nghĩ cái kẻ bất kham lúc trước mà còn phát đạt như vậy, mình tuyệt đối không thể kém hơn hắn được, lấy Trương Lệ Nương về quả thực là tự ngáng chân mình, lấy một cô gái như vậy về chẳng có điểm nào hay, chỉ biết thêm phiền, sẽ bị người nhà cô ta liên lụy chết.

“Nhất định phải đỗ tú tài, nếu không đỗ, cũng phải kiếm được cọc hôn nhân nào hữu ích với tương lai mình ngày sau, không thể để thằng Quý Thanh kia chiếm hết”

Quý Tuấn nắm lấy trang sách thật chặt, suýt nữa làm rách sách, vội vàng buông tay, sách này rất đáng giá, không thể làm hỏng.

Quý Thanh trên phương diện đọc sách có thể nói là một thiên tài, hơn nữa làm người chăm chỉ, việc anh đỗ tú tài cũng nắm chắc phần lớn, không chỉ như thế, hiện tại chính anh có vận đào hoa. Con gái huyện thái gia có ý với anh, tuy rằng Quý Thanh không để ý tới cô nhưng vị thiên kim kia lại không chịu buông tay, Huyện lệnh đã sắp buông lỏng, nghĩ xem Quý Thanh đi thi lần này đỗ hay trượt thì sẽ quyết định được có muốn Quý Thanh làm con rể hay không.

Trương Thúy Nga cũng là từ chỗ Quý Tiếu nghe được tin tức này, trở về nói lại với Quý Tuấn, mục đích chính là để cho Quý Tuấn học tập Quý Thanh, không cần để mắt tới một đứa con gái nông thôn như Trương Lệ Nương, phải nhìn lên cao ấy, cho dù không lấy được thiên kim nhà Huyện thái gia, thì cũng đừng kém quá. Còn nói ngay cả Giản Hổ cũng lấy được con gái Chủ bạc, sao hắn ta lại không thể. Quý Tuấn lúc ấy tuy rằng không phản ứng gì, nhưng trong lòng lại nổi lên gợn sóng, từ khi Quý Tiếu đi làm tiểu thị cho Vương chủ bạc, hắn ta rõ ràng cảm thấy cuộc sống của mình tốt lên, nhưng trong lòng vẫn thấy không được tự nhiên, hắn ta cũng muốn mình đạt được thành tựu, muốn cho người khác phải công nhận mình, để người ta thấy không phải hắn ta dựa hơi em trai đi làm tiểu thị mà phất lên. Có thể làm đến thế, ngoại trừ thi đỗ tú tài đỗ cử nhân, thì cũng chỉ có thể dựa vào mối hôn nhân tốt.

“Bà lại nói gì với con trai thế hả?” Quý Đại Sinh hỏi Trương Thúy Nga, “Tôi nhìn qua khe cửa, thấy nó cầm sách mà không đọc, mặt nhăn mày nhíu. Tôi bảo bà đừng đi làm phiền nó cơ mà, giờ đang là lúc mấu chốt, bà làm phiền nó không đọc được sách, cẩn thận về sau nó trách cho.”

“Tôi có nói gì đâu, thôi, về sau tôi không tìm nó nói lung tung nữa.” Trương Thúy Nga vội nói, trong lòng lại nghĩ có phải con trai đang nghĩ tới chuyện của Trương Lệ Nương hay không, mới nghĩ thế thôi là thím ta đã thấy không vui.

Trương Ngọc Nga cũng rất quan tâm cháu ngoại trai, chạy tới nhà Quý Đại Sinh, nhưng không đi quấy rầy Quý Tuấn, chỉ cùng Trương Thúy Nga nói một hồi rồi thôi, sau đó liền trở về. Trên đường trở về, nghĩ ngợi rồi vẫn rẽ vào nhà Quý Đại Phát, lại cùng Trương thị nói thêm một hồi, bảo Trương thị nói với Quý Thanh, đến lúc đó cùng Quý Tuấn đi thi, đương nhiên còn có Giang Bình, ba người cùng làm bạn cho vui.

Quan hệ Trương thị cùng Trương Ngọc Nga coi như không tồi, Trương Ngọc Nga đưa ra yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, nhưng Trương thị lại nghĩ tới lúc trước Quý Tuấn đẩy Quý Hòa vào sông, cho dù không phải cố ý thì trong lòng cũng không thoải mái, dù bên ngoài đã nhận lời giải thích nhưng vẫn không thích con mình gần gũi với Quý Tuấn. Bà luôn cảm thấy Quý Tuấn không phải người tốt, con mình tốt đẹp như thế, lại chẳng thiếu bè bạn, sao phải đi lại gần gũi với một người như vậy?

“Cùng đi cũng được, nhưng ngồi xe ngựa nhà Quý Hòa đó.” Trương thị nói, nghĩ thầm rằng Quý Tuấn nếu muốn cùng đi, bà cảm thấy với cái tính của Quý Tuấn, khẳng định sẽ không muốn ngồi cùng.

Trong lòng Trương Ngọc Nga cũng có chút không xong, đứa cháu ngoại trai của mình vẫn để ý chuyện ngày trước đẩy Quý Hòa xuống sông, cho dù Quý Hòa đã phát đạt, bọn họ cũng khuyên bảo đủ điều nhưng Quý Tuấn cũng không thân cận với Quý Hòa, khiến họ cũng hết cách. Mà đối với Quý Thanh, Quý Tuấn kỳ thật cũng không phải nhiệt tình nhiều lắm, ở cùng Quý Thanh, lại còn phải ngồi cùng trên xe ngựa của Quý Hòa, Quý Tuấn có đồng ý hay không thì không biết rõ được.

Trương Ngọc Nga ngoài miệng cười cười không nói gì, ra cửa lại vòng về nhà em gái.

Trương thị nói việc này với Quý Thanh, Quý Thanh cũng không để ý, cười nói: “Anh ta muốn đi cùng thì đi cùng.”

Quý Thanh nghĩ mẹ mình còn lo mình bị Quý Tuấn lừa, nhưng không biết mình lại muốn cho Quý Tuấn thấy không thoải mái cơ, anh cũng là một người bao che khuyết điểm, Quý Hòa là em họ anh, lúc trước mặc kệ Quý Tuấn có cố y hay không, người làm anh trai như anh đều phải xả giận thay nó mới được

Quý Tuấn vừa nghe đi cùng với Quý Thanh, còn phải ngồi xe ngựa nhà Quý Hòa, lập tức liền cự tuyệt, nói cùng đi thì được, nhưng không muốn ngồi xe của Quý Hòa.

Cha mẹ Quý Tuấn cũng biết hắn ta nghĩ gì, thở dài một tiếng, cũng không nói thêm.

Rất nhanh đã chuẩn bị đi thi, Quý Tuấn ngồi xe la trong nhà, Quý Thanh ngồi xe ngựa Quý Hòa, sau đó cùng Giang Bình hội họp, cùng vào thị trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.