Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả

Chương 2: Chương 2: Một chén cháo gạo trắng




Edit: Aly

Mộc Cận đi vào phòng bếp, lúc này mới nhớ tới bản thân đã ăn sáng bằng một chén gạo lức nước sôi và bánh bao, rốt cuộc Bạch Cập đã ba ngày chưa tỉnh, lương thực trong nhà cũng không nhiều lắm, cậu không thể làm quá lãng phí phải không.

Nhưng mà, hiện tại, thực sự có chút xấu hổ.

Bạch Cập hôn mê ba ngày, dạ dày rất yếu, định là không thể ăn gạo lức bánh bao, Mộc Cận nghĩ nghĩ, đi đến tủ chén trong nhà, lấy ra một chén gạo trắng từ chỗ cao nhất.

Đây vẫn là để lại khi a cha sinh bệnh, mặc dù đã được một thời gian, bất quá được Mộc Cận bảo quản rất tốt, hương gạo vẫn còn tồn tại. Mộc Cận cười cười, nhanh nhẹn cọ nồi để nấu nước, đem một chén gạo đổ xuống.

Bạch Cập vừa mới tỉnh, không nghĩ sẽ có thể ăn nhiều, nhưng hắn trước sau cũng là tiểu tử, khẳng định chỉ chốc lát sẽ phải đói, cũng may nông thôn có nồi và bếp, hâm nóng ở trong nồi, khi nào cũng có thể ăn.

Mộc Cận đốt lửa lên, ánh mắt lơ đãng đảo qua giỏ rau cà rốt và cải trắng, cũng may đây đều là những đồ vật trong nhà của mình, không đến mức quá đơn điệu, nhanh tay cắt phần chính của bắp cải trắng và cà rốt bỏ vào trong nồi, chỉ chốc lát, liền có mùi hương ẩn ẩn truyền đến.

Bạch Cập ngồi trên giường quan sát xung quanh, phòng bếp và phòng ngủ của nhà Mộc Cận chỉ được ngăn bằng nửa tấm vải mành, ánh mắt Bạch Cập có thể nhìn thấy bóng dáng Mộc Cận bận rộn ở bên dưới, Bạch Cập có chút khó hiểu, Mộc Cận này cũng là một người cần mẫn, đây là nhà này……

Bạch Cập nào biết rằng, trước đây gia đình Mộc Cận từng là gia đình giàu có số một số hai trong thôn, phụ thân a cha đều hiền lành, nhân duyên ở trong thôn rất tốt, nhưng từ khi phụ thân bệnh nặng, không bao lâu a cha cũng đi, trong nhà còn thiếu một đống nợ, Mộc Cận lại là một ca nhi, có rất nhiều sự tình không thể thuận lợi như tiểu tử.

Mộc Cận lại có tính tình ngoan cố, kể từ khi những tin đồn đó xuất hiện, Mộc Cận làm việc mệt chết mệt sống hơn hai năm, mới trả hết được nợ, điều này cũng trực tiếp dẫn đến, nhà Mộc Cận thật sự rất nghèo.

Bạch Cập sở hở xuất thần, Mộc Cận đã bưng cháo ra tới, gạo trắng trắng ở giữa có màu đỏ cà rốt, lá bắp cải xanh biếc, nhìn trông cũng rất khả quan, Bạch Cập hít một hơi, Mộc Cận này, tay nghề không tồi.

Nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt Bạch Cập, Mộc Cận thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi cậu cứu Bạch Cập về, vật liệu may mặc trên người Bạch Cập không tồi, có thể là gia đình giàu có, Mộc Cận còn sợ hắn ăn không quen, bất quá khá tốt, ít nhất Bạch Cập không có bắt bẻ gì.

Mộc Cận cầm chén đưa cho Bạch Cập, xoay người lại bưng đến cho hắn một chén nước.

“Ngươi ăn từ từ, ta vào trong sân làm việc*, nếu có vấn đề gì, ngươi có thể gọi ta.”

*Việc: ở đây chỉ những người làm nghề may vá.

Bạch Cập trong miệng chứa một ngụm cháo gật gật đầu, trong mắt đều là ý cười.

“Tốt, còn có cháo ăn rất ngon, cảm ơn.”

Mộc Cận lắc đầu, một chén cháo gạo trắng, là thứ duy nhất ta có thể cho ngươi.

Sau khi Mộc Cận rời khỏi đây, Bạch Cập nằm trên giường, suy nghĩ về cuộc sống sau này của bản thân, khẳng định là không thể trở về hiện đại, dù sao hắn cũng đã chết, như vậy, hắn phải ngẫm lại làm thế nào để hảo hảo sống sót tại dị thế.

Về vấn đề sinh hoạt ngược lại hắn không lo lắng, nếu là thôn, phụ cận nhất định có núi, chỉ cần có núi, sẽ có thảo dược, còn sẽ có gỗ, Bạch Cập nhìn vào đôi tay của mình, cười, hiện tại hắn có thể dựa theo yêu thích của bản thân.

Bạch Cập thích khắc gỗ, hắn rất hưởng thụ một khối gỗ ở trong tay bản thân biến thành đủ loại hình dạng, hắn cũng rất hưởng thụ khi chuyên chú vào chế tác, nhưng cha mẹ hắn cho rằng khắc gỗ là thứ đồ vật không lên được mặt bàn, dù thế nào cũng để hắn kế thừa gia nghiệp và học thảo dược Trung Quốc, bất quá, Bạch Cập vẫn bí mật học tập khắc gỗ, bản thân yêu thích, không thể hoang phế.

Việc cấp bách hiện tại là dưỡng tốt đôi chân, sau đó kiếm được một phần gia nghiệp, cưới một phu lang tốt, làm một tiểu địa chủ sinh hoạt nồng nàn với lão bà và hài tử trên đầu giường đất.

Trong mắt Bạch Cập đầy khát khao về cuộc sống tương lai, lơ đãng nhìn đến bóng dáng trong sân, chậm rãi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.