Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả

Chương 3: Chương 3: Phúc cùng hưởng, khó cùng đương




Edit: Aly

Lúc làm việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đã đến giờ Thân, Mộc Cận nhìn nhìn củi lửa ở một bên, ôm một tay đi nấu cơm.

Vừa vặn nghĩ một chút về bệnh của Bạch Cập, có lẽ ăn uống cũng không phải đặc biệt tốt, Mộc Cận chuẩn bị làm một ít cải trắng xào giấm, khai vị rất ngon.

Lấy ra cải trắng còn dư lại ban ngày, cắt thành từng miếng, lại lấy thêm nửa cây hành, cắt thành từng sợi, chờ sau khi dầu nóng, thả hành vào, chờ hành có mùi thơm bay ra, thả cải trắng, chỉ nghe thấy xèo một tiếng, cải trắng mềm mềm dần dần chìm vào trong nước, mùi hương liền tỏa ra, thêm chút muối, Mộc Cận lại đi nấu cháo.

Cháo nấu cho Bạch Cập ban ngày còn không ít, Mộc Cận xới ra một ít, ước chừng một mình Bạch Cập ăn là đủ, thêm một ít nước, cầm đến một cái lược bí, hâm nóng hai thứ gạo lức bánh bao.

Thêm lửa, Mộc Cận đi vào trong phòng, Bạch Cập đã ôm chăn ngủ say, trong chăn có mùi hương trên người Mộc Cận, nhàn nhạt, mùi hương rất dễ chịu, Bạch Cập nghĩ nghĩ sự tình liền ngủ say.

Mộc Cận ngẩn người, nhìn Bạch Cập ngủ thật ngon giấc, xoay người trở lại phòng bếp, cháo rất nhanh đã nóng, Mộc Cận xới một chén, đổ thêm một chén nước vào phần còn dư lại một chút trong nồi. Lấy một cái chén khác. Múc cải trắng ra ngoài, Mộc Cận cắt thêm một khối dưa muối.

“Bạch Cập, tỉnh tỉnh.” Mộc Cận cầm chén và cải trắng đặt lên ngăn tủ bên mép giường “Bạch Cập.”

“Ngô?” Bạch Cập mơ mơ màng màng, xoa xoa đôi mắt, ngủ đến tóc ở trên đầu vểnh lên, không còn sự lạnh lùng lúc ban đầu, khiến người thân cận hơn không ít.

Mộc Cận cười thành tiếng, lấy khăn tay ướt đưa cho Bạch Cập, đưa đôi đũa cho hắn.

“Nhanh ăn đi, bằng không một lát liền nguội.”

Bạch Cập nhìn vào chén cháo, gật gật đầu, gắp một đũa cải trắng, híp híp mắt, trong lòng giơ ngón tay cái lên, cải trắng bình thường cũng có thể làm ăn ngon như vậy, thật là lợi hại.

Ăn ăn, Bạch Cập phát hiện không thích hợp, Mộc Cận ngồi trên bàn ăn cơm, việc này nguyên bản không có gì, Mộc Cận là ca nhi, bản thân lại là tiểu tử, đáng lý ra nên tránh hiềm nghi, nếu hư liền phá hủy gia đình nhỏ của Mộc Cận, Bạch Cập liếc mắt một cái liền thấy mâm trước mặt cậu không phải cải trắng gì, mà là dưa muối.

“Mộc Cận.” Bạch Cập buông chén đũa, nhìn Mộc Cận, có chút xấu hổ.

“Làm sao vậy?” Mộc Cận cũng buông chén đũa, đứng lên đi đến trước mặt Bạch Cập.

Bạch Cập chỉ chỉ chân của bản thân “Ta muốn đi nhà xí.”

Mộc Cận ngẩn người “Ta đi lấy cho ngươi cái bô.”

Bạch Cập giữ chặt cậu một phen, tay Mộc Cận lạnh lạnh, trong tay có một tầng mỏng vết chai, chạm vào rất thoải mái.

“Không cần bô.”

“Ân?” Mộc Cận nhìn chân gãy của Bạch Cập, có chút lo lắng “Ngươi được không?”

Bạch Cập dừng một chút, thực sự muốn nói cho cậu biết đừng hỏi một người nam nhân được không! Đây là một đề tài rất mẫn cảm, nhưng nhìn Mộc Cận một bộ thần sắc bình thường, hắn lại không thể nói nên lời, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn suy nghĩ nhiều?

Bạch Cập miễn cưỡng cười cười “Không sao, chậm rãi đi là được.”

Chân này Bạch Cập đã xem qua, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Với y thuật của bản thân, Bạch Cập vẫn rất có tự tin, hắn cũng sẽ không lấy thân thể của mình ra nói giỡn phải không?

“Được.”

Mộc Cận chậm rãi đỡ Bạch Cập lên, mang giày vào cho hắn, cũng may trước đây cậu không nỡ vứt bỏ những đồ vật của phụ thân và a cha, bằng không Bạch Cập thật đúng là phải đi chân trần.

Mộc Cận kéo một cánh tay Bạch Cập vòng qua cổ của mình, một tay vòng qua eo Bạch Cập, chậm rãi đỡ người đi về phía trước, Bạch Cập dần dần đến gần mục tiêu của bản thân, sau khi thấy rõ đồ vật trong chén trên bàn, không khỏi nổi lên giận dữ.

“Ngươi chỉ ăn cái này?”

Trong chén của Mộc Cận thậm chí còn không được tính là nước cơm, ít ỏi mấy hạt gạo trắng, nước là nước, gạo là gạo, so sánh với một chén kia của hắn, Bạch Cập cảm thấy cậu vì hắn mà ủy khuất!

“……” Mộc Cận giật mình, không biết Bạch Cập tức giận cái gì, bất quá cậu cũng là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ thông suốt cấp độ trong đó, không khỏi cười nhạo, người này, để hắn hưởng phúc cũng không được, có phải ngốc hay không?

Mộc Cận rất nhanh phục hồi lại tinh thần, ra vẻ hung ác “Ngươi nhanh chống dưỡng tốt chân cho ta để còn làm việc.”

Bạch Cập đột nhiên nở nụ cười “Được! Dưỡng chân cho tốt, làm việc!” Dưỡng ngươi.

Ý bảo Mộc Cận đỡ bản thân ngồi xuống, Bạch Cập dùng chiếc đũa của Mộc Cận ăn một ngụm dưa muối, sai sử Mộc Cận.

“Đi lấy những thứ đó mang lại đây, chúng ta cùng nhau ăn.”

Mộc Cận nhìn thoáng qua chiếc đũa trong tay Bạch Cập, xoay người đi, đầu lỗ tai có chút hồng, chờ mang lại đây, Mộc Cận mới nhớ đến, hình như là cậu đang đỡ Bạch Cập đi nhà xí.

“Ngươi, không đi nhà xí?”

Bạch Cập bật cười, xoa nhẹ đầu cậu một phen, người này, có đôi khi thật sự thông minh, có đôi khi lại ngốc nghếch một cách đáng yêu.

“Đùa ngươi thôi.”

Nói xong còn uống nước trong chén của Mộc Cận, lại đổ một nửa cháo trong chén của bản thân qua, đẩy đến trước mặt Mộc Cận.

“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”

Mộc Cận ngơ ngác cầm lấy chiếc đũa của Bạch Cập, chỉ là ánh mắt càng ngày càng dừng lại nhiều trên người Bạch Cập.

Này, rốt cuộc là loại người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.