Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 18: Chương 18: CÒN MUỐN, KHÔNG CẦN LÃNG PHÍ THỜI GIAN!




“A ── Nói. . . Nói cái gì a ── ngươi, ngươi muốn làm liền làm! Ta ── a ──” Bạch Niệm Phàm bị thao cơ hồ mắt trợn trắng, thân thể đi theo động tác của Tần Tư trước trước sau sau trên diện rộng lắc lư, phiêu dạt như lục bình trên nước, khóe miệng chảy ra nước miếng, đầu lưỡi dò xét vươn ra, cơ khát hô hấp không khí mới mẻ. “Không nói phải không? Không nói liền làm đến hừng đông! Không nói liền ở trước mặt mọi người thao ngươi!” Tần Tư tách ra hai cánh mông của Bạch Niệm Phàm, không biết mệt mỏi lặp đi lặp lại vận động pít tông. Bạch Niệm Phàm nghẹn ngào kêu to, y đã hoàn toàn không có nhận thức rằng đang ở ngoài hành lang tình nhân, giờ phút này chỉ sợ có người nhìn bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không phát giác . . . Y chỉ cảm thấy tiểu huyệt của mình bị sáp hoàn toàn xốp, tràng vách trắng mịn bị ma sát nhanh mạnh làm cho co rút run rẩy, rậm rạp tê dại giống như kiến cắn phệ cúc động y, vẫn cắn đến thịt cầu nặng trĩu cùng đỉnh nhục hành, sau đó một đường nhộn nhạo, từ rốn chỗ kéo dài đến đầu nhũ, như là ném hòn đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng, nháy mắt liền gợn lên rất nhiều vằn nước. Tầng tầng lớp lớp, cảm giác tan rồi lại hợp tích góp từng tí một tạo thành đầy trời khoái cảm, xâm nhập thần kinh cùng tâm tình của Bạch Niệm Phàm. Tiếng quát tháo vang vọng toàn bộ bầu trời đêm, thậm chí làm kinh động cả những chú chim kiếm ăn đêm. Bạch Niệm Phàm bị sáp cơ hồ hồn phi phách tán, nhục hành bên dưới trướng đến đau đớn, cố tình ngón tay Tần Tư lại kháp vào lỗ nhỏ giữa đỉnh đầu đỉnh của y, muốn bắn lại không thể bắn, đau đớn đan vào khoái cảm, làm cho y một vừa khóc kêu vừa lắc đầu: “Ta nói! Ta nói!” Tần Tư thực hiện được cười gian, động tác dưới thân cũng là trở nên dũng mãnh: “Tiểu Tư chăm chú lắng nghe!” “Thỉnh. . . Thỉnh Tiểu Tư. . . Thao. . . Ta. . . A ──” Bạch Niệm Phàm run run nói ra những lời này, cảm giác thẹn thùng còn chưa kịp che giấu, đã bị Tần Tư thật sâu rút ra chọc vào hoàn toàn đánh tan, đầu ngón tay y kháp vào cánh tay Tần Tư, ngưỡng mặt cao giọng ngâm kêu , bị buộc nói ra lời nói *** đãng như thế xong, y thậm chí cảm thấy chính mình thật sự cũng trở nên *** đãng hơn. . . Tần Tư nhìn đến vẻ mặt Bạch Niệm Phàm đỏ bừng, ánh mắt hơn một tia quyến rũ ngượng ngùng mà ngày thường không có, cùng với tiếng rên rỉ uyển chuyển ôn nhu, nhục bổng sáp thân thể người yêu, làm cho cả người hắn đều sảng khoái xuyên thấu, thịt cầu ở khố hạ cũng trở nên nặng trĩu vô cùng. “Ca ca. . . Ta sắp bắn. . . Chúng ta cùng nhau đi. . . Ca ca. . . Có thích Tiểu Tư làm ngươi hay không. . . ?” Tần Tư cúi người dán lên bụng Bạch Niệm Phàm, vừa kích thích vừa hôn y. “A ── ngô ── không được. . . Muốn, muốn bắn. . . Thích, thích. . . Tiểu Tư. . . A ──” Đùi Bạch Niệm Phàm gắt gao vòng quanh thắt lưng Tần Tư, *** huyệt bị rút ra chọc vào vội vàng đón ý nói hùa động tác của Tần Tư, trở nên càng ngày càng cuồng loạn. Tần Tư mãnh liệt rút ra chọc vào vài cái, nhục bổng thật sâu đâm vào động khẩu, thoải mái rên rỉ ra tiếng. Tinh dịch nóng bỏng phun đến chỗ sâu trong tràng vách xốp mịn của Bạch Niệm Phàm, một cỗ lại một cỗ phun ra, Bạch Niệm Phàm cao giọng kêu to, nhục hành theo Tần Tư bắn tinh cũng phun đến chung quanh , hai người gắt gao ái ân cùng một chỗ, giằng co trong cao trào một đoạn thời gian dài. “Thoải mái sao? Ca ca. . .” Tần Tư cắn môi Bạch Niệm Phàm, suyễn khí thô, sau khi phóng thích hắn cực kì hạnh phúc. Bạch Niệm Phàm nâng tay lên, đầu ngón tay mang theo khoái cảm chưa lui sau cao trào co rút, sờ chiếc cằm kiên nghị của Tần Tư, nghẹn ngào gật đầu: “Thoải mái. . . Tiểu Tư làm ta thật thoải mái. . . Thật vui vẻ. . . Tiểu Tư. . . Ta thực *** đãng phải không?” Khóe mắt y thảng nước mắt, chủ động hôn Tần Tư, không còn câu nệ ngượng ngùng như dĩ vãng, ngược lại lộ ra một cỗ tinh thuần hào phóng. Tần Tư sửng sốt một chút, lập tức vui nở hoa, nhục bổng còn đang tại trong thân thể Bạch Niệm Phàm ý xấu hướng bên trong thống thống, ôm Bạch Niệm Phàm liên tục nói : “Ta liền thích ca ca bị ta làm *** đãng như thế! Đừng để ý. . . Ta thực thích!” Ngực Bạch Niệm Phàm phập phồng , chôn ở trên vai Tần Tư cọ cọ: “Ta sợ hãi. . . Điều như vậy ta chưa từng được trải qua! Nếu như đây mới chính là ta, ta đây, ta không muốn bị Tiểu Tư chán ghét, ngươi có biết ta luôn luôn. . .” Tần Tư ngăn lại lời nói của Bạch Niệm Phàm, đầu lưỡi dây dưa : “Người trong lòng của nhau làm chuyện như vậy là thực bình thường ! Chỉ có ở trước mặt ta, ngươi như vậy mới thực sự là ngươi. Đừng sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi!” “Ân. . .” Bạch Niệm Phàm an tâm rất nhiều, trái tim bị bộ dáng *** đãng vừa rồi của mình làm kinh hách cũng hơi chút bình ổn một ít, thân thể trải qua phóng thích *** sau, mệt nhọc cư nhiên trở nên hư không, cả người đều tinh thần rất nhiều. Bị Tần Tư ôm vào trong ngực, y hơi hơi giật giật thân thể, thế này mới kinh thấy nhục bổng của Tần Tư còn ở lại trong thân thể mình, hơn nữa ra vẻ. . . còn thực cứng. . . “Tiểu Tư, ngươi, tinh lực của ngươi cũng thật tốt. . .” Bạch Niệm Phàm đỏ mặt, không dám lộn xộn . Tần Tư cúi đầu nở nụ cười, ghé vào lỗ tai y nói: “Đương nhiên, ta cũng không giống ca ca, mười tám tuổi chỉ biết đọc sách, ca ca đều hai mươi lăm , vẫn là cái xử nam đi? Ân?” “Ngươi! Nói hươu nói vượn cái gì!” Trong đầu Bạch Niệm Phàm oanh một tiếng, xấu hổ đến lắp bắp : “Từ nhỏ đến lớn đều bị ngươi quấn gắt gao , đừng nói làm quen bạn gái, chính là cùng nữ hài tử nói chuyện, cũng không có cơ hội nào!” “Ta đó là cố ý , ai bảo bộ dáng này của ngươi già trẻ thông ăn, một đống lớn oanh oanh yến yến , từ nhỏ ta nhìn liền chướng mắt! Không có biện pháp, có một ca ca trì độn, làm đệ đệ, đương nhiên phải hết sức bảo hộ !” Thắt lưng Tần Tư dùng sức, nhục bổng lại bắt đầu chậm rãi co rúm. “Ân. . . A. . . Ngươi còn muốn a. . . A ──” Bạch Niệm Phàm xụi lơ ở trong lòng Tần Tư, bị động thừa nhận . “Lần này không lao lực chút nào đâu! Ca ca, khoái hoạt phải hưởng thụ nhiều một chút, Đêm còn dài, chúng ta không cần lãng phí thời gian!” Thân thể Tần Tư tuổi trẻ khí thịnh lại châm lửu tình giữa hai người. Lỗ nhỏ không ngừng chảy ra *** thủy kia đã muốn hoàn toàn thích ứng nhục bổng của Tần Tư, rút ra chọc vào, phun ra nuốt vào đều mang ra bọt biển tinh tế, thân thể kịch liệt phát ra thanh âm giao hoan, mang theo tiếng nước có thể rõ ràng nghe thấy, còn có tiếng rên rỉ cao thấp sâu cạn, tạo thành thứ âm nhạc chỉ có ở chỗ hành lang tình nhân hẻo lánh này, trong không khí phát ra hương vị ái dục, theo thời gian trôi qua càng trở nên dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.