Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 17: Chương 17: TÌNH DỤC. LỜI NÓI TÌNH YÊU CHÂN THỰC NHẤT. . .




“Ân! A!” Bạch Niệm Phàm gắt gao cắn răng, sợ chính mình nhịn không được cao giọng kêu lên! Cảm giác thân thể bị ngoại lực xâm nhập một lần nữa lại đến, y thậm chí đều có thể cảm nhận được thanh âm cúc động bị kéo căng khi nhục bổng của Tần Tư chen vào thân thể. . . “Thật nhanh! Ta lại đi vào bên trong ca ca! Thật thoải mái. . . A ──” Tần Tư khoái hoạt quát to một tiếng, Bạch Niệm Phàm sợ tới mức vội vàng che miệng hắn: “Nhỏ giọng một chút! Sẽ, sẽ bị nhân phát hiện !” Lưng Tần Tư thẳng lên, đem cả phân thân đều đâm sâu vào, Bạch Niệm Phàm không chuẩn bị trước liền hét thảm một tiếng vang vọng trong bầu trời đêm. “Ngươi. . . Ngươi đồ xấu xa! Như thế, nóng vội như thế! Đau chết ta !” Bạch Niệm Phàm làm sao còn lo lắng có thể hay không bị người khác phát hiện, vừa buồn bực vừa ngượng ngùng đấm ngực Tần Tư. Tần Tư bắt được nắm đấm của Bạch Niệm Phàm khẽ hôn xuống, ánh mắt dưới kính tràn đầy thâm tình: “Ban đêm gió lớn không có người nào đâu. Ca ca chỉ cần hưởng thụ là được rồi. . . Lần này có chút vội vàng, lần sau ta sẽ mang theo dầu bôi trơn!” Dứt lời hắn bắt đầu chậm rãi rút ra chọc vào. Lời nói oán giận của Bạch Niệm Phàm mắc tại yết hầu, hóa thành tiếng rên rỉ, nắm đấm đặt tại trước ngực Tần Tư, khẽ cau mày, khóe mắt phiếm lệ, ánh mắt cực độ ôn nhu lại mang theo một tia hưởng ứng làm cho Tần Tư nuốt nuốt nước miếng: “Ca ca, ngươi có biết hay không, ngươi thật sự rất đẹp. . . Đặc biệt thời điểm bị ta làm. . . Hận không thể ăn ngươi! Giết chết ngươi! Thao chết ngươi!” Lúc Tần Tư nói những lời này lại gia tăng sức mạnh rút ra chọc vào, nhục bổng cứng rắn đâm vào lỗ nhỏ có chút sưng đỏ, vách tường mềm mại từng chút một bị ma sát dần xốp lên, mang ra một ít dịch ruột non trong suốt, hoạt động đâm chọc cũng trở nên thuận lợi hơn. . . “Ngươi. . . Đừng nói những lời e lệ đó! Sao ngươi học được . . . A. . . Quá sâu . . . Chậm một chút. . . Nhẹ chút. . .” Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy sau đau đớn, địa phương bị sáp bắt đầu tê dại run run , nhục hành cương cứng cũng trở nên gắng gượng, lúc Tần Tư nói câu “Giết chết ngươi”, tim của y liền nhảy dựng, mông kẹp mạnh, động khẩu gắt gao co lại. “Tê ──” Tần Tư bị kẹp cả người run lên, thiếu chút nữa liền bắn đi ra, nhục bổng bị tràng vách cực nóng gắt gao bao vây, ngạnh sinh sinh dừng động tác rút ra chọc vào. Hắn vươn tay trực tiếp đánh lên cánh mông cong vểnh phía dưới, “Ca ca *** đãng! Đây chính là lời nói thành thực nhất trong lòng tiểu Tư! Không được khi dễ tiểu Tư như thế! Chân mở ra một chút! Lại thả lỏng chút nữa! Kẹp nhanh vậy làm sao có thể làm ca ca đến thích!” Mông Bạch Niệm Phàm lại căng thẳng, động khẩu buông lỏng co rút, nhục hành cũng bắn lên mấy đợt, y che mặt cơ hồ không thể tin được, chính mình bị Tần Tư nói hai ba câu thô tục cho tới cả người đều không bình thường! Tần Tư nhìn bộ dáng quẫn bách của Bạch Niệm Phàm, nghi hoặc nhìn nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhìn thấy côn thịt của Bạch Niệm Phàm đã muốn phun ra chất lỏng trắng ngà, cảm thấy hiểu được vài phần, tà cười giơ cao tay, ba ba ba ── đánh mạnh vào mông Bạch Niệm Phàm. “A! A! A ──” Toàn bộ thân thể Bạch Niệm Phàm đều lui lên, tiểu huyệt theo động tác không lưu tình chút nào của Tần Tư hé ra rụt lại, cảm giác đau đớn trên mông vẫn kéo dài đến đỉnh nhục hành, ngay cả tinh hoàn cũng đều đang run rẩy nhảy lên. Tần Tư vừa đánh vừa đong đưa thắt lưng, nhục bổng ở trong cúc động của Bạch Niệm Phàm đến đi vòng quanh, không ngừng đỉnh lên điểm mẫn cảm. Phốc xuy ── phốc xuy ── Bạch Niệm Phàm bị Tần Tư đánh như vậy lại bắn đi ra, bởi vì cảm thấy thẹn cùng đau đớn, thứ từ trong nhục hành phun ra lại cao cao phi lên trong không trung, phun đến trên mặt Bạch Niệm Phàm. Y suyễn khí thô, miệng không hợp nổi nữa ── y cư nhiên bị Tần Tư “làm” như vậy đến bắn! Lời nói tiếp theo của Tần Tư lại làm cho Bạch Niệm Phàm xấu hổ vô cùng. . . “A! Đi ra ! Ca ca, ta còn chưa chính thức thao ngươi đâu, liền đi ra . . . Không được, Tiểu Tư không hài lòng, muốn trừng phạt ca ca!” Ngón tay Tần Tư quẹt lên một ít dịch trắng, liếm đầu lưỡi cười . Bạch Niệm Phàm nhìn ánh mắt thâm thúy tà khí dưới cặp kính của Tần Tư trong ánh sáng mông lung, giật mình lắp bắp giải thích : “Ai, ai bảo ngươi đánh mông của ta! Trước đây ta đều không đánh qua mông ngươi! Này, này không công bằng!” “Yên tâm. . .” Tần Tư cúi người cắn lỗ tai Bạch Niệm Phàm: “Trừng phạt nho nhỏ thôi. . . Ca ca, nói một câu ‘Thỉnh Tiểu Tư thao ta’ tới nghe một chút. . . Ân?” “Ngươi!” Bạch Niệm Phàm không biết là bị tức vẫn là xấu hổ , véo mạnh vào thắt lưng Tần Tư. “Ai nha!” Tần Tư ăn đau, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay Bạch Niệm Phàm, hạ thân lại quất nhanh hơn. Lần này không thong thả lay động giống vừa rồi nữa, Tần Tư khai hỏa sáp đông khẩu của Bạch Niệm Phàm, giống như sợ không đủ sâu không đủ nhanh, nhục bổng không tách rời dán lên rãnh mông, từng nhịp lại từng nhịp thôi đưa , hai túi thịt nảy lên đánh vào mông y vang lên tiếng ba ba. “Ân. . . A. . .” Bạch Niệm Phàm ngưỡng đầu đứt quãng rên rỉ , ban đầu còn có thể dựa vào lý trí miễn cưỡng nhịn, không nghĩ tới lực nhẫn nại của Tần Tư tốt như vậy, sáp hơn mười phút cũng chưa thấy bắn, ngược lại càng lúc càng lớn càng lúc càng mãnh liệt, áp lực *** nơi yết hầu lập tức bạo phát, y thật dài kêu lên. “A ── a ── ngô ── quá sâu ! Quá nhanh ! Sẽ phá hư mất! Nơi đó, nơi đó giống như có cái gì muốn rơi ra ! Đừng sáp ! Đừng sáp ! Sẽ chết ! A ── a ── “ “Sáp chết ngươi! Ca ca! Tiếng rên rỉ của ngươi thực con mẹ nó dễ nghe! Dù sao cũng đã mở bút ghi âm, sau này mỗi ngày đi học ta đều có thể nghe tiếng rên rỉ của ngươi! Mỗi ngày nghĩ giết chết ngươi! Mỗi ngày muốn cho ngươi cầu ta thượng ngươi! Nói hay không! Nói! Nói!” Tần Tư hung tợn rút ra nhục bổng, lại hung hăng đâm vào, như thế lặp lại, dùng sức mạnh mẽ làm cho nếp uốn quanh cái động khẩu kia đều phẳng lì, tràng vách phấn nộn đều lộ cả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.