Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 30: Chương 30: Dâm Đãng. Phá Hư  Cũng Không Sao!




CHƯƠNG 30: DÂM ĐÃNG. PHÁ HƯ  CŨNG KHÔNG SAO!

 

Editor: Javiko

 

Tần Tư  ôm lấy Bạch Niệm Phàm, đi ra phòng thủy tinh, vào nhà tắm trong phòng ngủ, đem Bạch Niệm Phàm đặt ở trên bồn rửa tay, thân thể đẩy lên phía trước, lại bắt đầu quất mạnh.

“Ân. . . A. . .” Bạch Niệm Phàm vốn tưởng rằng đã xong, không nghĩ tới Tần Tư lại đưa y đến đây làm! Trong gương chính mình ghé vào trên bồn rửa tay, đầy mặt ***, thân thể đỏ hồng như trứng tôm, nhục hành phía dưới một mảnh hỗn độn, trên ngực cùng bụng  tất cả đều là dịch thể trắng đục, mà nam nhân trẻ tuổi phía sau chính là một khắc cũng không ngừng tiếp tục thao tiểu huyệt của y.

 “Tiểu Tư. . . Ô ô. . . Thật sự sẽ phá hư mất! A ──” y ghé vào trên gương, yết hầu đã kêu đến  khàn khàn.

 “Ca ca! Ta nói được thì làm được!” Tần Tư mượn độ cao của bồn rửa tay, hướng về phía trước đỉnh đỉnh tràng vách của Bạch Niệm Phàm, tới điểm tận cùng phía trong, Bạch Niệm Phàm càng dễ dàng cảm thấy khoái hoạt. Nhục bổng bắn qua vài lần một chút cũng không thấy héo rút đem *** huyệt thao đến đáng thương hề hề, ngược lại càng thêm tinh thần.

 Dịch ruột non đã không thể dùng từ phân bố đến hình dung , Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy toàn bộ bụng đều đang vặn vẹo lưu động , nửa người dưới giống như không thể khống chế không ngừng chảy ra *** dịch, tiếng nước phốc xuy phốc xuy vang, quanh quẩn ở trong không gian toilet, dội lại tiếng vang lớn hơn nữa.

 “A ──  nhục bổng của tiểu Tư. . . sáp ta hỏng mất rồi. . . Ô ── ô ──” Bạch Niệm Phàm bị làm đến thần trí có chút không rõ, chính là cảm giác bản năng của thân thể, liều mạng lắc đầu *** đãng kêu, trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín nước mắt, nước mắt không ngừng nghỉ chảy xuống , răng nanh liều mạng cắn đôi môi diễm hồng, nước miếng theo khóe miệng tích lạc .

“Ca ca chớ quên! Hôm nay ta muốn giết chết ngươi !” Tần Tư rút ra hung khí thật lớn, trên nhục bổng gân xanh nổi lên, dính đầy dịch ruột non cùng dịch thể, tại cửa động bị sáp đến mở rộng kia nhẹ nhàng chà xát, ngón tay xoa nắn cặp mông tuyết trắng của Bạch Niệm Phàm.

 Nhục bổng bỗng nhiên rút ra khỏi thân thể, luật động nhanh chóng bỗng nhiên dừng lại sau, tình triều mãnh liệt lập tức chậm lại đổ úp, nhưng là lại mạc danh kỳ diệu trở nên hư không. Bạch Niệm Phàm vặn vẹo thân thể, mông cao cao lắc lư, cọ xát đầu đỉnh của Tần Tư, thở dốc nức nở : “Không cần. . . Không cần đi ra. . . Thật trống trải. . .”

Khóe mắt Tần Tư hiện lên một đạo tinh quang, dán chặt lưng Bạch Niệm Phàm một đường hôn lên, đầu đỉnh vẫn là không nhanh không chậm cọ xát , hắn dùng miệng ở  trên thân hình xinh đẹp tuyết trắng của Bạch Niệm Phàm lưu lại vô số vết dâu tây.

Tình triều trong thân thể Bạch Niệm Phàm chưa được đến giảm bớt, Tần Tư lại dùng một loại phương thức khác ở trên người y điểm cháy, rất nhanh liền chịu không nổi , y đứng dậy, hai tay chủ động đem mông mình mở ra, lộ ra cửa động bị sáp lạn. Cửa động hình tròn hé ra hợp lại, ồ ồ chảy ra dịch thể trắng nhờn, tràng thịt diễm hồng từ cửa động nhìn một cái không sót gì, cảnh sắc *** mỹ làm cho nhục bổng của Tần Tư lại trướng lớn vài phần.

 “Ta. . . Đồng ý . . . Giết chết ta liền giết chết! Nhanh chút tiến vào! Nơi đó thật muốn nhục bổng của ngươi! Sáp chết nó! Làm đến nó đều phun không được! Ân. . . A. . .” Bạch Niệm Phàm dùng ngón tay của mình gãi lên vách tường trong lỗ nhỏ, tự an ủi *** .

Tần Tư cũng không thể chịu đựng được nữa, kéo xuống ngón tay lộn xộn của Bạch Niệm Phàm, động thân vọt đi vào, tiếp tục mãnh liệt hướng vào bên trong sáp, dịch thể bị động tác rút ra chọc vào kéo ra, phun  đến toàn bộ bồn rửa tay nơi nơi đều có, theo hai chân Bạch Niệm Phàm chảy xuôi , chậm rãi chảy tới trên sàn.

 “Giết chết ngươi! Giết chết ngươi! Ca ca là đồ lãng hóa! Ca ca là đồ tao hóa! Ngươi là đồ yêu tinh *** đãng!” Tần Tư một lát cũng không ngừng liên tục kích thích , nhục bổng giống như dao sắc đâm vào tràng vách non nớt sưng đỏ, đầu đỉnh thật lớn liều mạng chọc vào điểm mẫn cảm của Bạch Niệm Phàm, bên trong tràng vách vang lên tiếng nước kích động *** đãng, toàn bộ toilet tràn ngập hương vị tinh ngọt của ***.

“A ── a ── a ── tuyệt quá ── phá hư cũng không sao ── a ── giết chết ta ── thiêu cháy ── trong bụng vẫn còn kêu cô lỗ cô lỗ ── a ── a ──” Bạch Niệm Phàm theo động tác rút ra chọc vào mãnh liệt của Tần Tư không ngừng *** đãng rên rỉ, khoái cảm thật lớn tràn ngập mỗi một lỗ chân lông trên thân thể y, chậm rãi ăn lên lí trí không còn lại bao nhiêu của y. Người xưa nay ôn nhu tự giữ, đến đỉnh cao nhất của tình ái, cũng là ngoài dự đoán mọi người *** đãng không kiềm chế được, khiến người  ta quả muốn đem y thao đến chết mới thôi.

Tốc độ rút ra chọc vào của Tần càng lúc càng nhanh, tràng vách cực nóng ma sát làm cho nhục bổng của hắn đều có chút sinh đau chứ đừng nói tràng vách bị sáp cảm giác thế nào, cố tình trong đau đớn lại mang theo khoái cảm vô cùng lớn, làm cho người ta không thể ngừng lại được. Trong bụng hắn đã muốn nghẹn thật lâu , hai túi thịt cứng rắn kỳ cục, khả năng một chút nữa hắn sẽ lại bắn vào trong mông ca ca . . .

Đang ở thời điểm hai người điên cuồng làm tình, cửa điện tử của biệt thự vang lên một tiếng leng keng, sau đó, lại một tiếng nữa vang lên ── cửa nhà mở ra, hẳn là có người đã trở lại. . .

Hai người đang ở đám mây *** sắp sửa cao trào đều lắp bắp kinh hãi, Bạch Niệm Phàm phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng nghĩ đến trong phòng thủy tinh một mảnh hỗn độn. . . Nếu như bị phát hiện…

“Ca ca, không có việc gì! Chuyên tâm một chút!” Tần Tư tạm dừng một lúc liền tiếp tục làm, nhục bổng đại lực đâm chọc vào nhục bích, kích thích vì tùy thời đều có thể bị phát hiện làm cho hùng ưng phía dưới của hắn lại lớn hơn vài phần, thẳng đem Bạch Niệm Phàm sáp đến cả người đều run rẩy, lại không dám kêu lên, chỉ có thể cắn tay mình nức nở .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.