CHƯƠNG 5: LÃO SƯ, CẦU TA TẠM THA CHO NGƯƠI!
Editor: Javiko
“Tiểu Tư. . . Dừng tay đi, không cần lại tiếp tục !” Bạch Niệm Phàm suyễn khí, tùy ý Tần Tư lung tung hôn lên thân thể mình, cũng tiếp tục từ chối.
Hai người gần sát nhau ngóng nhìn đối phương, cặp mắt luôn bình tĩnh lạnh nhạt của Tần mị lên nhìn chằm chằm vào nam nhân đang bị hắn hung hăng khi dễ, đôi mắt kia ôn nhuận lóng lánh như hắc ngọc , cất chứa cảm xúc thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Hắn chán ghét Bạch Niệm Phàm như vậy. Hắn chán ghét bản thân bị xem nhẹ. Hắn chán ghét trong ánh mắt y không có nhiệt tình hoàn toàn thuộc về mình. Cho dù bị hắn khiến cho chật vật như vậy y vẫn cắn răng chịu đựng, yên lặng thừa nhận sự xâm phạm của hắn, nửa điểm đều không hề trách hắn. Nam nhân này đối với bất cứ ai đều ôn nhu như thế, hắn không hề là người đặc biệt đối với y. Tần Tư nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi buồn bực, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc kia treo đầy nước mắt, hắn một phen kéo một cái nam nhâm khác trước ngực Bạch Niệm Phàm, đầu ngón tay khẽ nhếch lại đem khuôn đúc đang giam trụ phân thân y tháo xuống.
Bạch Niệm Phàm hơi hơi cong lưng, thân thể đẩu rất lợi hạrun mạnh, không có những thứ kia xâm phạm chính mình, y lại phát hiện thân thể thoát ly tư duy, khó chịu vặn vẹo , y cảm thấy như đang hút phải độc vật, thực cốt khó nhịn. “Ân hừ!”
Tần Tư nhìn thân thể Bạch Niệm Phàm tự nhiên phản ứng, nhẹ nhàng cười , bàn tay phủ lên nhục bổng sưng đỏ như muốn xuất huyết của Bạch Niệm Phàm, ngón tay chậm rãi miết lên.
“A ──” Bụng Bạch Niệm Phàm một trận co rút, cổ họng rên rỉ ra tiếng, mắt thấy sẽ phóng thích, mười ngón tay của Tần Tư lại giữ chặt, hung hăng nhéo đỉnh đầu đỉnh, bịt kín không cho y phóng thích.
“A! ! Đau quá! Tiểu Tư, ngươi, ngươi buông tay! Ta không chịu được!” Bạch Niệm Phàm kêu lớn lên, liều mạng giãy dụa , caravat đang buộc chặt tay y đều bị tuột ra.
Một tay Tần Tư giữ chặt nhục bổng của Bạch Niệm Phàm, một tay gắt gao ôm thắt lưng y kéo vào trong lòng, cắn lỗ tai Bạch Niệm Phàm gằn từng tiếng nói: “Lão sư, cầu ta, cầu ta tạm tha ngươi. Ngươi biết ta muốn cái gì mà.”
Bạch Niệm Phàm run lên, thân thể gần như hỏng mất, nhưng thần trí của y còn chưa hoàn toàn tan rã. Y biết Tần Tư nói là cái gì. “Không, Tiểu Tư, trừ bỏ điều này cái khác ta đều đáp ứng ngươi. . . Ngươi không thể. . . A ── ân ── buông ra! Tiểu Tư ngươi đừng ép ta! Ngươi biết rõ ta là….” Bạch Niệm Phàm cắn môi, chỉ có mùi máu tươi trong miệng mới có thể chống đỡ ý thức y không để bị thuyết phục..
“Hừ, ta chỉ biết ngươi luôn quật cường như thế. Quên đi, khiến ngươi chịu khổ, ta nhưng là sẽ đau lòng chết mất . Thời giant a còn có rất nhiều, bốn năm đâu, chủ nhiệm lớp thân ái, lớp trưởng ta. . . sẽ giúp đỡ ngươi thật tốt . . .” Tần Tư ái muội cắn môi Bạch Niệm Phàm i, ngón tay nhanh chóng buông ra.
“A ── a ──” Dương vật cương cứng của Bạch Niệm Phàm một trận run run, phốc xuy phốc xuy bắn đi ra. Tinh dịch trắng đục phun lên cửa, chậm rãi tích lạc, ẩn nhẫn trong thời gian dài trong nháy mắt bùng nổ lại khoa trương làm cho chính y đều ngượng ngùng tới cực điểm.
“A, thứ đó của lão sư thật đúng là nhiều a.” Tần Tư vuốt ve một tay dịch thể, cảm giác niêm ngấy làm cho hắn thỏa mãn cười .
Thân thể Bạch Niệm Phàm còn chưa được đến nửa phút thả lỏng, phía sau bỗng nhiên cảm giác bị một thứ lãnh lẽo đâm vào, một trận đau đớn từ tiểu huyệt truyền đến đỉnh đầu, làm cho y kêu lên thảm thiết: “A ── ách ── a ── “
Tần Tư quỳ gối giữa hai chân Bạch Niệm Phàm, đem cây gậy thô to màu đen chọc vào động khẩu ướt át của Bạch Niệm Phàm, hắn vừa chậm rãi hướng bên trong di chuyển, vừa nhu niết cặp mông rắn chắc của Bạch Niệm Phàm. “Thả lỏng, lão sư, căng thẳng cơ bắp sẽ khiến ngươi khó chịu. Tuy rằng ta tha ngươi, nhưng những gì hôm nay phải làm thì phải làm cho xong! Thế nào? Thứ này lợi hại hơn so với gậy mát xa điện kia đi! Lão sư cảm giác như thế nào? Có phải hay không thực thích?”
Động khẩu ướt át bị cây gậy màu đen khuếch trương, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng lỗ nhỏ vẫn nuốt vào cả cây gậy, nhục bích hồng nhạt theo chuyển động của cây gậy mà kéo ra kéo vào.
“A. . . Quá lớn. . . Không cần lại đi vào. . . Bụng thật trướng! Tiểu Tư! Ta không muốn tiếp tục !” Bạch Niệm Phàm bởi vì kích thích cảm quan mãnh liệt này, chỉ có thể đứt quãng run giọng cầu xin . Mặc kệ y phản kháng như thế nào, thân thể đều luôn đi trước tư duy, hướng thiếu niên phía sau đầu hàng.
“Nói dối! Ngươi bao giờ cũng thích nói dối!” Bàn tay Tần Tư thúc mạnh, đem cả cây gậy đều đẩy vào! Âm thanh thân thể bị dị vật xâm chiếm vang vọng trong toilet không người này cùng với tiếng kêu thê thảm của Bạch Niệm Phàm.
“Thế nào? Lão sư, ta biết, kỳ thật không đau . . . Xem, ngươi ăn ngon như vậy. . . một chút cũng không thừa đâu!” Tần Tư thích thú nhìn tiểu huyệt hồng nhạt kia hé ra hợp vào, ngón tay hướng bên trong chọc mạnh, lại khẽ vuốt cặp đùi không ngừng run run của Bạch Niệm Phàm.
Ngực Bạch Niệm Phàm mạnh mẽ phập phồng , liều mạng hô hấp không khí. Đau đớn khi bị hoàn toàn xâm phạm thiếu chút nữa làm y hôn mê, “Ngươi. . . Ngươi vừa lòng rồi chứ? Ta, ta phải đi về! Buổi chiều còn có tiết dạy!”
“Làm thế nào bây giờ?” Tần Tư vươn lưỡi liếm lên khu hang mềm mại của Bạch Niệm Phàm, răng nanh cắn cắn hai viên cầu đang rũ xuống kia, rút ra kia căn hắc bổng chậm rãi co rúm chậm rãi dùng cây gậy thô to rút ra chọc vào tiểu huyệt “Ta phải làm lão sư thỏa mãn a. Phía trước của ngươi lại dựng thẳng lên rồi.”
Bạch Niệm Phàm cúi đầu nhìn, xấu hổ đỏ mặt, côn thịt cư nhiên bị xâm phạm mãnh liệt lại cương lên ! “Ngươi, ngươi buông tay! Ta không cần! Buông tay! A. . .” Bạch Niệm Phàm giãy dụa, caravat rớt ra , nhưng toàn bộ thân thể lại lập tức xụi lơ.