CHƯƠNG 4: LÃO SƯ, NGƯƠI KẸP THẬT CHẶT!
Editor: Javiko
“Tần Tư. . . Tiểu Tư. . . Ngươi buông tha ta được không? Ta biết ngươi chính là nghịch ngợm thôi! Chúng ta, chúng ta không nên. . .” Bạch Niệm Phàm nói còn chưa nói xong, Tần Tư liền hung hăng kéo caravat của y hôn lên cặp môi hồng nhuận.
“Ân a. . . Buông. . . Ngô. . . Ân. . .” Thanh âm nức nở theo trong cổ họng Bạch Niệm Phàm thấm xuất, vốn chính là người ôn nhu đến cực điểm, rên rỉ lên lại có một phen mềm mại tận xương dụ hoặc khác. Tần Tư tách ra miệng Bạch Niệm Phàm, đôi tay rắn chắc ôm lấy Bạch Niệm Phàm, một bên nặng nề ấn bờ vai y xuống, một bên điên cuồng hôn môi y.
“Lão sư, đừng nhịn . . . Kêu đi ra, ta muốn nghe ngươi kêu đi ra. . . Thanh âm của ngươi. . . Thật sự rất êm tai. . .” Tần Tư cắn đầu lưỡi Bạch Niệm Phàm hàm hồ nói , bàn tay to tham nhập vào giữa hai chân mềm mại của y, bắt được hai viên cầu cũng đang run rẩy theo dụng cụ.
“A ~~~ ngô ~~~” Bạch Niệm Phàm cảm giác được thứ yếu ớt của mình bị Tần Tư chộp trong tay không ngừng vuốt ve , phân thân đang gắng gượng lại sưng đau đến cực điểm, y lớn tiếng hô lên, lại bị Tần Tư nuốt vào trong miệng.
Tần Tư hấp duẫn đầu lưỡi mềm mại của Bạch Niệm Phàm, giống như chiếm được đến đồ tốt, đã nghĩ hoàn toàn chiếm giữ, lấy ra điều khiển từ xa vẫn cất trong túi, hắn trực tiếp ấn xuống chốt mở lớn nhất.
Ông ── thanh âm mấy thứ kia chấn động lớn đến quanh quẩn ở toilet, Bạch Niệm Phàm như là bị điện giật thật mạnh đánh tới, cả người ở trên mặt đất run rẩy, Tần Tư gắt gao ấn giữ y.
“A! ! ! Buông! Làm cho nó dừng lại! Ta chịu không nổi ! Như vậy đi xuống hội phá hư điệuTiếp tục như vậy ngươi ta sẽ hỏng mất ! Tiểu Tư. . . Chúng ta đều là nam nhân, như vậy rất là kỳ quái!” Khuôn mặt Bạch Niệm Phàm tràn đầy nước mắt, tcơ bắp ở thắt lưng không ngừng run run, toàn thân bị đau đớn xâm nhập .
“Lão sư. . . Nếu như không khai phá tốt, làm sao ngươi có thể cùng ta hưởng thụ mây mưa đâu?” Tần Tư nhìn sắc mặt thống khổ của Bạch Niệm Phàm, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng động tác trong tay vẫn không có chút do dự.
“Tiểu Tư, ngươi điên rồi! Chúng ta là. . . Ngô ~~~ ” Tần Tư ngăn chặn lời Bạch Niệm Phàm muốn nói, hắn không bao giờ nghe lời nói mà hắn không thích.
“Lão sư, nơi này của ngươi nhưng là đều ướt đẫm, xem, thật nhiều nước, thân thể lão sư thực *** đãng đâu.” Bàn tay to của hắn tham nhập tiểu huyệt Bạch Niệm Phàm, thoáng xoay tròn mấy cái, khi rút ra lại tràn đầy dịch ẩm ướt, tà cười vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng tích lạc ở đầu ngón tay, kính mắt gọng vàng phản xạ ra vài điểm hào quang.
“Dừng. . . Dừng tay. . . Nơi đó, nơi đó đã muốn không được. . . Tiểu Tư tha ta đi. . . Ta còn là lần đầu tiên. . . Quá đau . . . Ngươi nhanh chút, nhanh chút làm cho nó dừng lại!” Bạch Niệm Phàm thần trí có chút hỗn loạn, gần như nôn nóng để sát vào mặt Tần Tư cầu xin .
“Không ─ dừng ─” Tần Tư không nhanh không chậm thưởng thức bộ dáng Bạch Niệm Phàm bị chính mình khi dễ, đáy lòng nghĩ như vậy thật tốt, cuối cùng hôm nay hắn đã thực hiện được nguyện vọng của mình! “Lão sư luôn nói dối ta, hôm nay liền để cho ta tới nhìn xem ý tưởng chân thật của lão sư đi. . .”
Tần Tư một phen nâng lên Bạch Niệm Phàm, đem y ôm đến sau cửa, nhanh chóng tháo xuống caravat đem hai tay Bạch Niệm Phàm trói lên giá treo quần áo trên cửa.
“Tiểu Tư! Ngươi, ngươi muốn làm gì? !” Bạch Niệm Phàm hoảng sợ giãy dụa , đưa lưng về phía Tần Tư, sợ hãi đến không thể kiềm chế.
“Đương nhiên là. . . Hảo hảo yêu thương lão sư . . .” Tần Tư nhẹ nhàng hôn bả vai Bạch Niệm Phàm, khẽ véo lên eo nhỏ dĩ vãng chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, yêu thích không buông tay nhéo thêm vài cái.
“Ngươi dừng tay! Nơi này là trường học! Ngươi, ngươi hồ nháo cũng muốn có cái hạn độ. . . A! !” Bạch Niệm Phàm nghiêng mặt, chỉ có thể nghe động tĩnh ở phía sau đoán hành động của Tần Tư.
“Lão sư nói thật nhiều, bất quá thứ ta muốn nghe, chỉ có thanh âm ngươi kêu ra. . .” Tần Tư lập tức rút căn mát xa bổng chạy bằng điện cắm trong tiểu huyệt Bạch Niệm Phàm kia ra, sau đó lại không lưu tình chút nào sáp đi vào. Hắn ngồi xuống, thưởng thức cảnh sắc mê người trước mặt ── Chính giữa bờ mông cong tròn của Bạch Niệm Phàm, động khẩu hồng nhạt đang hé ra hợp lại nuốt cây mát xa bổng, dịch thể trắng đục thuận theo đùi y chảy xuống, tích lạc lên mặt sàn.
“A! Ha ~~ đừng nhúc nhích ! Tiểu Tư! Dừng tay! Chuẩn bị tan học rồi, sẽ bị người ta phát hiện mất …” Thân thể Bạch Niệm Phàm run mạnh, thanh âm lại sợ hãi kêu khẽ.
“Phát hiện rất tốt! Như vậy ngươi liền vĩnh viễn là của ta !” Tần Tư hung tợn nhanh hơn tốc độ rút ra chọc vào, thanh âm gậy mát xa rút ra chọc vào nhục bích dần dần lớn hơn.
“Thế nào? Lão sư, thực thích đi? Chỉ là cây mát xa bổng nho nhỏ này ngươi đã kẹp chặt ăn nhanh, đều cho ngươi có cảm giác như thế. . . Nếu là dùng loại lớn hơn một chút , ngươi khẳng định thích đến tận mây luôn rồi! Ngươi không phải luôn oán giận ta ngăn cản ngươi tìm bạn gái sao? Hôm nay ta sẽ bồi thường ngươi thật tốt!” Động tác trong tay Tần Tư càng lúc càng nhanh, tay kia thì nắm phân thân bị giam cầm của Bạch Niệm Phàm, đầu ngón tay rất có quy luật ở quanh động khẩu vuốt ve, cảm nhận được thứ đang dâng trào nóng rực trong tay, hắn liền tâm ngứa khó nhịn.
Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy khó chịu cùng đau đớn không thể phóng thích từ khố hạ thẳng tiến lên tận ót, nhục bích ở phía sau bị rút ra chọc vào đau đớn lại mang theo nhè nhẹ khoái cảm, rõ ràng đáng xấu hổ khắc ở trong đầu y.
“Ân. . .” Bạch Niệm Phàm ngưỡng cổ, trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ thật dài, áp lực *** một chút một chút phóng ra, thanh âm nhọn nhạo tình sắc cùng bất mãn này làm cho Bạch Niệm Phàm sợ hãi đến rơi lệ, lại khiến Tần Tư bật cười như ác ma.
“Lão sư, mát xa bổng này hỏng rồi. . . làm sao đây? Ta còn không thể thỏa mãn ngươi đâu? Nên dùng cái gì thay thế đâu?” Tần Tư quay mặt Bạch Niệm Phàm lại, liếm môi y nhẹ nhàng nỉ non .