CHƯƠNG 3: LÃO SƯ, QUẦN NGƯƠI ẨM ƯỚT !
Editor: Javiko
Tần Tư đi lên bục giảng, khẽ nâng kính mắt nói: “Bạch lão sư có lẽ dạo này quá vất vả , tiết học này mọi người đều tự học đi, có cái gì không hiểu thì hỏi lớp phó học tập, giờ ta đi xem Bạch lão sư, nếu nghiêm trọng ta sẽ đưa y đi gặp bác sĩ .”
Bạch Niệm Phàm chạy đến khu tổng hợp, không kịp chạy về ký túc xá liền chạy vào một dãy phòng học cũ, nơi này ít khi có lớp học, có thể nói là chỗ để trống không sử dụng. Y nhìn kĩ xung quanh, xác nhận không có ai sau mới dám bước vào toilet ở chỗ sâu nhất, ngay cả cửa đều không kịp đóng đã chạy nhanh đến trước bồn rửa tay, thần kinh buộc chặt nhất thời cũng được thả lỏng, chóp mũi nặng nề rên rỉ ra tiếng.
“A. . .” Tiếng rên rỉ rõ ràng mang theo tiếng vọng quanh quẩn ở trong toilet, làm cho Bạch Niệm Phàm vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng bưng kín miệng, y cắn chặt răng cởi bỏ nút thắt ở áo sơ mi, một mảnh ngực cũng vì vậy mà lộ ra. Cúi đầu liền có thể nhìn đến hai đầu nhũ trước ngực đều bị kẹp chặt bằng hai cái nam châm hình tròn đang không ngừng chấn động, hai sợi dây nhỏ nối liền vẫn kéo dài đến tận trong quần. Ngón tay y run rẩy kéo xuống khóa quần, khuôn mặt tuấn mĩ phút chốc đỏ bừng, ngay cả một vùng ngực cũng đỏ lên. Dây nhỏ từ ngực kéo dài xuống buộc chặt vào trên phân thân y, khuôn đúc hình trụ gắt gao bao lấy phân thân đã sớm ngẩng đầu của y giờ phút này cũng đang kịch liệt chấn động , phân thân sưng sung huyết lại bị gắt gao bao lấy không thể phóng thích kích tình mãnh liệt, làm cho Bạch Niệm Phàm đấm vào bồn rửa tay thấp rống: “Hỗn đản! Cư nhiên đối xử với ta như vậy! A. . . Đau quá! Này, này … làm sao mà cởi xuống được?”
Từng giọt mồ hôi lớn theo trên trán y chảy xuống bồn rửa tay, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ướt đẫm dính sát vào mặt. Đôi mắt nguyên bản ôn nhuận như ngọc che kín tơ máu, đôi môi hồng nhuận bị cắn đến sưng đỏ như chảy ra máu, khóe miệng còn lưu lại dấu vết một tia chất lỏng khả nghi.
“A!” Bạch Niệm Phàm ngẩng đầu thấy trong gương là ảnh ngược bộ dạng *** mỹ của mình, y bị chính bộ dáng này kinh sợ đến ngây người. Người kia là luôn bình tĩnh đạm mạc mình sao? Vì sao, vì sao lại. . . lại làm cho người ta sợ hãi như thế?
Cơ thể y đang không ngừng chấn động , bỗng nhiên thân thể y kịch liệt run lên, cả người nằm úp sấp ngã xuống trên bồn rửa tay, gần như co rút run rẩy, tiếng rên rỉ đứt quãng không thể kiếm chế thoát ra”A. . . A. . . Quá nhanh . . . Sẽ chết mất . . . Cứu ta, cứu ta. . .”
Trong mắt Bạch Niệm Phàm nước mắt chảy ròng, ngón tay run run sờ vào phía sau, đầu ngón tay đụng chạm đến một cái vật cứng, đang ở trong động khẩu mình điên cuồng chấn động . Thân thể vô lực nằm úp sấp , Bạch Niệm Phàm Liên ngay cả khí lực cởi quần đều không có , chỉ có thể nằm úp sấp rên rỉ , chỉ hy vọng tra tấn như vậy nhanh chóng đi qua.
“Lão sư, sao ngươi lại ở trong này?” Bạch Niệm Phàm quay mạnh đầu, nước mắt làm tầm mắt y mơ hồ, nhưng mà biểu tình hơi kinh ngạc cùng ý cười bên miệng của Tần Tư lại bị y xem nhất thanh nhị sở, y cố gắng khởi động thân thể, tưởng mặc lại áo sơmi nhưng bắp đùi lại mềm nhũn, cả người té ngã trên mặt đất. Thân thể bởi vì cùng sàn nhà rắn chắc va chạm mà làm cho thứ cắm sau tiểu huyệt của y càng đi sâu vào, nháy mắt khiến Bạch Niệm Phàm hét rầm lêm, đùi không ngừng run rẩy, y liều mạng hô hấp không khí, ý thức từng chút từng chút khôi phục lại. Nửa thân y để trần , hai khỏa trước ngực không ngừng chấn động cũng bại lộ ở trong không khí.
“A! Không cần! Không nên nhìn!” Kích thích khó có thể diễn tả trong nháy mắt kia khiến Bạch Niệm Phàm vừa thẹn vừa sợ ôm mặt mình, khóc đi ra.
“Lão sư, quần ngươi rất ẩm ướt đâu.” Tần Tư buông giáo án trong tay, đi thong thả bước đến bên người Bạch Niệm Phàm, nghiêng đầu nhìn bộ đồ dùng che kín tình thú trên người y đang chấn động mãnh liệt, ngón tay nhẹ nhàng kéo xuống hoàn toàn khóa quần Bạch Niệm Phàm.
Soạt ── tiếng khóa kéo vang lên rõ ràng trong không gian, Bạch Niệm Phàm giật nảy mình, vươn tay kéo lại tay Tần Tư, ánh mắt vẫn là dùng mu bàn tay che đi , đôi môi hồng nhuận thốt ra lời nói cầu xin: “Tần Tư. . . Giúp ta tháo bọn chúng ra. . . Ta chịu không nổi . . .”
“Hừ. . .” Tần Tư nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Lão sư, ngươi kỳ thật cũng không muốn chúng nó rời đi thân thể của ngươi đúng không? Ngươi xem, nơi này của ngươi. . . đều đã sưng đỏ lên. . .” Hắn khẽ nhếch đầu ngón tay, nam châm trước ngực trái của Bạch Niệm Phàm được mở ra, nhũ hoa phấn hồng tinh xảo sớm bị điện lưu kích thích sưng đỏ dựng thẳng, giữa đầu nhũ còn thấm ra một chút nước.
“Tần Tư, đừng, đừng náo loạn! Ta cái dạng này, ngươi còn không hài lòng sao? !” Tầm mắt Tần Tư trắng trợn như vậy làm cho hi vọng của Bạch Niệm Phàm tan biến vài phần, chỉ có thể thấp giọng khẩn cầu .
“Lão sư, ngươi thật đúng là không hiểu thân thể của mình. Ân, làm cho lớp trưởng ta đến giúp lão sư một chút như thế nào?” Tần Tư cười tủm tỉm bắn đạn nhũ hoa lộ ở trong không khí của Bạch Niệm Phàm, chợt cúi người một ngụm cắn nó!
“A! Ngươi, ngươi làm gì thế! Buông, buông ra. . . A. . . Không cần, không cần như vậy…” Hai tay Bạch Niệm Phàm giãy dụa bị Tần Tư đặt ở trên mặt sàn. Răng nah Tần Tư hung hăng cắn núm thịt tinh xảo kia, đầu lưỡi giữa đầu nhũ liếm thành vòng tròn , nặng nề hút vài khẩu.
“Ân hừ. . . Bạch lão sư, ngươi xem thân thể của ngươi, nhưng là thành thực hơn ngươi nhiều. . .” Hắn liếm đầu lưỡi, bàn tay to một đường vuốt ve ngực Bạch Niệm Phàm cho đến khi đụng đén trong quần. Quần lót màu trắng sớm bị kéo xuống dưới, nhục bổng lửa nóng bị khuôn đúc gắt gao kẹp chặt, bởi vì không được phóng thích mà không ngừng nhảy lên , ở Tần Tư xem ra, địa phương yếu ớt nhất của Bạch Niệm Phàm vừa gợi cảm lại mang ôn nhu ủy khuất, thực làm cho hắn hưng phấn không thôi.