“Mẹ nó, đều là một lũ vô dụng!”
“Chỉ một đứa con gái mà đến giờ vẫn chưa bắt được.”
“An tiểu thư, cô ta hoàn toàn không ra ngoài...”
“Chúng tôi...chúng tôi làm sao bắt được.”
An Thảo nghe xong liền vung tay quét hết tất cả những thứ xuất hiện trước mặt mình xuống đất, tiếng 'choang choang' vang lên khiến đám người trước mặt có chút sợ hãi mà lùi về phía sau.
An Thảo đứng phắt dậy, nhìn đám đàn ông thô kệch trước mặt mà hừ lạnh, giọng cô ta đay nghiến:
“Mẹ chúng mày, nó không ra ngoài thế tụi mày không biết làm cho nó chịu ra ngoài à?”
“Bao nhiêu ngày rồi hả?”
“Nội trong 1 ngày, chúng mày không bắt nó được thì tìm chết đi!”
Cả đám bất giác run mình, không hề lạnh mà lại cảm thấy toàn thân rét run. Người trước mặt tuy chỉ mượn lực để ra uy nhưng dù sao cô ta cũng có người chống lưng, không nghe theo thì không được.
“Vâng thưa tiểu thư.”
An Thảo mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chửi thầm một câu.
“Lũ vô dụng!”
Hừ!
Một con đàn bà tay yếu chân mềm cũng không bắt được, vô tích sự.
“Tiểu thư, ông chủ đến rồi đang ở trong phòng chờ cô.”
Bên ngoài có người mở cửa bước vào, người hầu gái cung kính cúi đầu nói với An Thảo.
Vừa nghe hai từ 'ông chủ' An Thảo liền có chút khẩn trương đến mức bật dậy khỏi ghế ngồi nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, cô ta ừ một tiếng đáp lại rồi theo người hầu gái kia di chuyển đến phòng mà 'ông chủ' đang chờ.
Cánh cửa mở ra lòng An Thảo có chút nặng nề đan xen sợ hãi, không giống với bình thường hung hăng kiêu ngạo, bây giờ cô ta chẳng khác nào con cún sợ sệt chủ nhân của mình của.
Nhìn người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ xoay lưng về phía mình, An Thảo ngập ngừng gọi.
“Ông...ông chủ.”
Người kia nghe vậy cũng không xoay người lại, mà tiếp tục nhìn ra bên ngoài chỉ nghe thấy giọng nói trầm đục vang vọng lại phía này.
“An Thảo...cô đến rồi.”
Tưởng chừng là một câu nói bình thường nhưng An Thảo lại biết hàm ý của nó không đơn giản như vậy, người kia lúc này mới xoay người lại khoé môi cong lên lộ ra một nụ cười mờ ám, khuôn mặt hắn đẹp như tạc tượng dáng người cao lớn nhìn vào liền có thiện cảm.
Nhưng chỉ có An Thảo mới biết người này không giống như bề ngoài của hắn mà sâu bên trong chính là một con ác quỷ.
Lôi Cận chầm chậm bước đến, bước chân vững chắc từ từ tiến lại gần cô ta, nhìn khuôn mặt không hề xuất hiện một chút biểu cảm kia càng ngày càng gần An Thảo liền cảm thấy lo lắng.
Quả nhiên khi đến trước mặt cô ta, Lôi Cận liền không nói gì mà trực tiếp bóp cổ An Thảo, hô hấp như đình trệ, mặt An Thảo đỏ lên đầu ốc trở nên quay cuồng, An Thảo khiếp sợ hai mắt mở to không tin vào điều vừa xảy ra, cô ta ra sức vùng vẫy cố gắng thoát khỏi móng vuốt của Lôi Cận.
“Ông...ông...chủ...”
An Thảo quơ quơ hai cánh tay, dùng sức lực cuối cùng để cầu xin người đàn ông đối diện. Lúc này Lôi Cận mới thu lại bộ dạng vui vẻ ban này, sự lạnh lùng, tàn nhẫn trên mặt hắn khiến trái tim An Thảo như muốn ngừng đập.
Lôi Cân nhíu mày, lạnh lùng nói:
“An Thảo, cô còn biết tôi là ông chủ của cô sao?”
An Thảo lắc đầu, vành mắt đỏ hoe mặt mày lúc này vì thiếu oxy dần trở nên tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Tôi...tôi...cầu...xin....xin...”
Lôi Cận hừ lạnh lúc này mới buông An Thảo ra, cô ta ngã nhào xuống sàn nhà ra sức ho khan, mạng sống cuối cùng cũng quay trở lại. Đây chính là lý do mà cô ta sợ hãi người đàn ông này, bề ngoài nhìn còn trẻ tuổi nhưng lại là ác quỷ khiến người khác khiếp sợ.
Lôi Cận rút khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch tay mình xong liền ném nó vào sọt rác bên cạnh, vẻ mặt đầy ghét bỏ. Hắn nheo mắt lại nhìn An Thảo ngồi dưới sàn nhà mà hừ lạnh. Truyện Khoa Huyễn
Xoay người đi đến bàn làm việc, Lôi Cận ngồi xuống ghế hai tay chống lên bàn đan vào nhau.
Hắn nói:
“An Thảo cho dù cô là phụ nữ tôi vẫn có thể xuống tay...”
“Cho nên....đừng vượt mặt tôi, mượn danh tôi ở sau lưng tôi mà làm xằng làm bậy khi chưa có lệnh.”
“Cô hiểu chưa?”
An Thảo ôm cổ mình, nước mắt chảy dài nức nở trả lời, giọng nói sợ hãi.
“Ông chủ, tôi...tôi biết sai rồi...”
“Tôi...tôi xin lỗi...sẽ không có lần sau.”
Dường như Lôi Cận không thèm đếm xỉa đến lời xin lỗi của cô ta, hắn nhìn tài liệu mình có được trên bàn cong môi cười, lại nói.
“Nếu đã ra lệnh bắt vợ Trần Tuân thì cứ bắt.”
“Nhưng đưa cô ta đến biệt thự của tôi...”
“Tôi muốn xem cô gái như thế nào lại được Trần gia bảo vệ như vậy.”
An Thảo trong lòng không cam tâm khi người đàn ông nào cũng có hứng thú với con nhỏ Quân Yên như vậy, nhưng nghĩ đến Lôi Cận này là một kẻ ác độc tàn nhẫn liền cảm thấy có chút thoải mái hơn.
Biết đâu đưa con nhỏ đó đến cho ông chủ còn thú vị hơn là kế hoạch của mình, sống không bằng chết!
Đôi mắt An Thảo lập tức lóe sáng, khóe môi cong cong, cúi đầu đáp:
“Vâng thưa ông chủ!”