“Cậu chủ, canh hầm bổ thận tráng dương...”
“Hàu hấp gừng...”
“Tất cả đều là phu nhân dặn dò chuẩn bị, bà nói chúc cô cậu có một đêm 'tuyệt vời' ạ!”
Quân Yên nhìn một bàn thức ăn trước mặt, lại nghe quản gia Lý giới thiệu liền nghẹn họng không biết nên nói gì.
Trần phu nhân sau khi dặn dò người hầu xong liền gọi điện thoại báo cho lão gia nhà mình một tiếng, sau đó liền sửa soạn đi ra ngoài. Lúc chuẩn bị rời đi bà tìm đến cô nháy mắt đầy mờ ám, nụ cười quái đản trên môi bà cùng câu nói kia vẫn còn vương lại đâu đây, Quân Yên không tài nào quên được.
“Con dâu nhớ ăn hết đồ ăn mẹ chuẩn bị nhé.”
“Mẹ với bố con đêm nay không về, người hầu mẹ cũng cho nghỉ cả rồi.”
“Đêm nay cứ thoải mái la hét, 'làm' thoả thích...”
“Thế giới này bây giờ là của vợ chồng các con đấy, chúc hai đứa vui vẻ nhé!”
Quân Yên không nghĩ đến mẹ chồng lại là người tiến bộ như vậy, còn rất chi là thoải mái, bá đạo. Phu nhân cùng lão gia rời đi, người hầu trong nhà cũng không còn ai sau khi chuẩn bị bữa tối xong, bây giờ trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có quản gia cùng với tiểu Hinh đứng đó hầu hạ bọn họ.
Chuyện này, Trần phu nhân thật có tâm và có tầm!
Quản gia Lý nhịn không phát ra tiếng cười, bà nói tiếp:
“Còn lại đều là thức ăn phu nhân chuẩn bị cho thiếu phu nhân bồi bổ thân thể, tránh vì lao lực mà kiệt sức...”
“Không xuống giường được...”
Câu nói đầy ẩn ý kia lại còn ngắt nghỉ đúng chỗ, nghe qua liền biết có ý gì.
Sao cả nhà này ai ai cũng khủng bố như vậy, Quân Yên hết bị Trần Tuân làm cho xấu hổ lại đến mẹ chồng cùng người hầu trong nhà trêu chọc.
Nhìn xem, cả nhà đều ức hiếp cô!
Trần Tuân ở bên cạnh ho khan, cố gắng dùng hành động của mình đánh bay không khí xấu hổ này, hắn nói:
“Bác Lý, được rồi...bác cứ đi nghỉ đi.”
Quản gia Ly cũng thất thời mà lui xuống, tiểu Hinh cũng rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người.
Một bàn thức ăn trước mặt, đối với Quân Yên sẽ lập tức lao đầu vào ăn hết đống thức ăn thơm phức đầy bắt mắt này, nhưng hiện tại cô lại nuốt không trôi.
Vừa chuẩn bị nhiều đã đành, hơn hết còn bổ thận tráng dương, canh hầm bồi bổ thân thể...
Những thứ này...
“Nhiều như vậy chúng ta e là không thể ăn hết chúng...”
Cô ngập ngừng nói, lại nghĩ gì đó liền nói tiếp.
“Trong nhà dù sao cũng không có người, hay là gọi bác Ly cùng tiểu Hinh ăn cùng?”
Câu hỏi mang tính dò xét, Quân Yên chỉ đưa ra ý kiến của mình, dù sao cô xuất thân không giống hắn cho nên không quan trọng lễ tiết cho lắm.
Trần Tuân tất nhiên không để ý chuyện này, ngược lại rất ủng hộ nhưng hắn lại nói.
“Em nghĩ hai người họ dám sao?”
E là không dám rồi.
Vừa sợ làm phiền không gian của bọn họ, lại e ngại về thân phận chắc chắn họ sẽ không dám ngồi xuống dùng bữa cùng rồi, hơn nữa những món này lại...
Trần Tuân bật cười, hắn hơi nghiên đầu, đôi mắt lờ mờ nhìn hình bóng cô gái bên cạnh, môi mím chặt mày nhíu lại rất chuyên tâm suy nghĩ chuyện này. Hắn vươn tay xoa lên đầu cô, nhẹ giọng nói.
“Ăn đi...không hết thì bỏ!”
“Bọn họ sẽ ăn cái khác, đừng lo lắng.”
Nhà chúng ta không có gì ngoài tiền, bỏ thức ăn còn thừa cũng không sao cả.
Quân Yên ù ù cạc cạc gật đầu xem như đã hiểu, lại nhìn thức ăn ở trước mặt phân vân không biết nên chọn món gì cho Trần Tuân ăn, nhìn đĩa hàu hấp gừng ngon mắt kia cô liền căn môi dứt khoát lấy cho Trần Tuân ăn, còn không quên chêm vào mấy câu.
“Ăn hàu đi, bổ lắm...”
Trần Tuân cười cười, há miệng không nói gì quả nhiên là chờ cô bón tận miệng còn Quân Yên lại không cách nào từ chối được hắn đành hầu hạ đến tận răng.
Thịt hàu dai dai, ngọt nước béo ngậy chấm kèm nước sốt cay cay hơn hết là được bà xã nhà mình tận tay bón cho ăn, Trần Tuân cảm thấy cuộc sống thế này cũng thật thoải mái hạnh phúc.
Nuốt thức ăn xuống bụng, khóe môi hắn mấp máy nói ra những lời đầy mờ ám.
“Đúng là bổ thật, đêm nay lại phải làm phiền Quân Yên một đêm rồi...”
Phiền? Phiền cái gì?
Đau bụng sao?
Quân Yên không hiểu nhìn hắn bằng ánh mắt mơ hồ, lại không thấy hắn nói thêm lời nào thừa thải bèn mím môi bỏ lời kia ra sau đầu, chuyên tâm ăn tối và 'bón' hắn ăn.
Cô dẩu môi, cười nhẹ một cái nói:
“Nhìn xem, có khác gì bón thức ăn cho con không cơ chứ.”
“Anh lại lớn tướng thế này rồi.”
Ngoài mặt chê hắn như thế nhưng tay vẫn gắp thức ăn phục vụ đến tận răng cho hắn.
Mí mắt giật giật, Trần Tuân nhìn cô gái đang cúi đầu chuyên tâm gỡ xương cá, hai mắt loé sáng nhìn bộ dạng này của cô hắn lại muốn trêu chọc cô một chút.
“Anh vẫn còn bé mà...”
“Đêm hôm qua còn 'bú' sữa đấy thôi.”