“Anh sẽ nhẹ nhàng...bảo bối.”
“Ừm...nhẹ một chút.”
“Như vậy sao?” Hắn nói hỏi.
Quân Yên đã qua giai đoạn nguy hiểm của mấy tháng đầu thai kì, hiện tại bụng đã hơi lớn lại còn hay mỏi lưng, nhức đầu, ngực lại trướng và lớn hơn lúc trước khiến cô có chút không thoải mái.
Nói chung bây giờ tâm tình cô không được tốt so với mấy tháng trước, hở một chút sẽ cáu gắt với Trần Tuân cho nên hắn không lúc nào là không căng dây thần kinh, cẩn thận từng li từng tí.
Đêm khuya tĩnh mịch, hai người vừa ra ngoài tản bộ một lúc rồi quay về, ngồi trên giường Trần Tuân đang dịu dàng bóp chân giúp cô.
“Thoải mái chưa em?”
“Hết mỏi chân chưa?” Hắn vừa bóp chân vừa hỏi.
Cô nhìn hắn cười gật đầu thoải mái híp mắt lại, rất hài lòng với lực đạo trên tay hắn.
“Hôm nay em đi gặp An Thảo sao?” Hắn cong môi hỏi, dường như chỉ tìm đề tài để cùng cô trò chuyện.
Quân Yên mím môi cười, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ:
“Dạ, đến xem cô ta sống có tốt không thôi...”
Giọng cô nhẹ bâng, không bởi vì mang thai có thêm chút thịt trên mặt mà làm mất đi vẻ sinh đẹp của cô.
Hắn nhìn không chớp mắt, bị hình ảnh này làm cho lòng không khỏi rạo rực một hồi.
Bàn tay đặt ở cẳng chân từ từ di chuyển lên bắp đùi phía trên, da thịt cô mềm mại lại đang mang bầu nên càng mịn màng, đầy đặn hơn lúc trước, Trần Tuân chỉ chạm một chút lại không kiềm chế được muốn chạm thêm vài cái nữa.
Đến khi cô phát hiện thì váy bầu đã bị hắn kéo lên rồi, người đàn ông không biết xấu hổ này vậy mà dám làm chuyện không đứng đắn khi cô còn đang mang bầu.
Không hài lòng đánh vào lưng hắn một cái, Quân Yên híp mắt nghiêm giọng nói:
“Làm gì đấy?”
“Sao lại không biết xấu hổ như thế hả?”
“Xoa bóp cho bà xã thôi mà.”
Hắn cười đáp, bàn tay vẫn còn di chuyển du ngoạn trên cơ thể cô không hề có ý định lùi bước.
Cái người này!
Sao bây giờ lại có thể mặt dày mày dạn như vậy được?
“Trần Tuân, anh quả thật thay đổi rồi...” Quân Yên thở hắc ra một hơi, nhìn đăm đăm người đàn ông kia.
Quả nhiên hắn bị câu nói kia làm cho dừng lại, ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, trong đầu hắn đang tiêu hóa câu nói ấy của cô, suy ngẫm phân tích.
Hắn thay đổi?
Thay đổi cái gì?
Chẳng phải hắn vẫn như bình thường sao? Yêu vợ, thương vợ, cưng chiều vợ...
Hơn hết bây giờ còn yêu con, thương con nữa, hắn làm gì có thay đổi.
“Anh thay đổi?” Trần Tuân nghi hoặc hỏi lại.
Trên mặt đều viết lên mấy chữ 'thật sự có thay đổi sao?' khiến cho Quân Yên không nhịn được mà muốn bật cười nhưng lại cố gắng nhịn lại trên khuôn mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, bắt đầu nói:
“Đúng vậy...”
“Anh thay đổi rất nhiều...”
“Lúc trước anh rất nghiêm túc, đứng đắn đàng hoàng, còn bây giờ...”
Nói đến đây Quân Yên bèn liếc mắt sang nhìn hắn, thấy vẻ mặt chờ mong của hắn liền mím môi duỗi tay vỗ lên mặt hắn hai cái rồi nói tiếp.
“Bây giờ không khác gì tên lưu manh cả, đến bà bầu cũng không tha.
Đồ không đứng đắn!”
Lúc này hắn mới biết là cô nói đến chuyện gì bèn cười ha hả mấy tiếng, dù sao cũng bị gọi là đồ không đứng đắn rồi thì cứ thể mà làm thôi.
Lại nói hắn đã hỏi bác sĩ rồi hiện tại vợ chồng bọn họ đã có thể 'tò te tí te' với nhau, chỉ cần nhẹ nhàng là được.
“Anh sẽ nhẹ nhàng...”
Giọng nói khàn khàn, mấy tháng nay ăn chay rồi nên vừa bén một mồi lửa nhỏ cũng khiến hắn rạo rực.
Quân Yên lắc đầu, dùng hết sức lực của mình đẩy hắn ra trực tiếp chặt đứt hi vọng vừa chớm nở trong lòng chồng mình.
Cô chau mày, khẽ giọng răng dạy:
“Anh đừng có hư hỏng, con mình sẽ cười nhạo đấy.”
“Với lại, mẹ bảo không được cho nên anh nhịn đi.”
“...” Trần Tuân đen mặt.
Cả mẹ cùng đứa con sắp sửa chào đời đều chống lại hắn, lửa đã bén cuối cùng lại không được xơi múi chút nào. Thân dưới cư*ng c*ng, hơi thở nóng bỏng trên người hắn phà vào cơ thể cô.
Nhìn hắn khổ sở nhìn mình, Quân Yên liền mềm lòng nhưng lại e ngại đứa nhỏ trong bụng nên có phần rối rắm. Cô mím môi, dựa theo những gì được hắn 'chỉ dạy' thời gian qua liền biết mình nên làm gì.
Nhìn đũng quần đã cộm lên một cục, hai má cô đỏ hồng xấu hổ nói:
“Em dùng tay giúp anh nhé...”
Hai mắt đen lại của hắn lập tức sáng lên, trên khuôn mặt thoáng một tia vui vẻ. Vậy thì còn gì bằng, như thế này còn hơn là ăn chay tiếp tục, nhẫn nhịn đến hư.
Thay đổi vị trí cho phù hợp Quân Yên nghiêng người ngồi một bên, Trần Tuân hai tay chống xuống giường quần được cởi ra. 'Thứ đó' như mãnh hổ bật ra trước mắt cô, trên mặt càng đỏ hơn.
Thú thật cô đã lâu cũng chưa cùng chồng làm chuyện kia cho nên bây giờ nhìn thấy 'huynh đệ' của hắn liền không khỏi nóng người.
Biết nắm bắt thời cơ sẽ nắm được phần thắng, Trần Tuân nhận ra được thay đổi của vợ hắn liền tiến lên môi chạm môi trong tích tắc.
Một nụ hôn nóng bỏng có chút vội vàng, cơ thể cả hai như lửa đốt không kiềm chế được xúc động 'muốn' đối phương. Quân Yên đâm lao thì phải theo lao, lửa bén hừng hực rồi mà bỏ ngang thì đúng là phí của trời.
Nhiệt tình đáp lại hắn, tay cũng duỗi ra cùng với 'tiểu huynh đệ' chào hỏi một màn, vừa cứng vừa nóng lại còn bị cô vuốt ve trêu chọc hắn liền gấp đến mức xe luôn chiếc váy bầu của cô.
Lại rất có lí trí mà không dám làm đau cô, nhẹ nhàng hết sức có thể. Bầu ng*c sữa căng đầy bị hắn nắm trọn trong tay vuốt ve xoa nắn.
Đôi môi đỏ mọng được hắn buông tha kéo theo một sợi chỉ bạc, hơi thở hỗn hễn hoà vào nhau, khuôn mặt cùng với bộ dạng động tình của Quân Yên kiều diễm quyến rũ đến mức hắn muốn 'bắn'.
Không được, không được gấp gáp!
Nội tâm hắn hung hăng cảnh cáo, để cô nằm xuống giường. Không hiểu sao ngay lúc này thấy bà xã đã bụng lớn chuẩn bị cùng hắn 'vui vẻ' Trần Tuân lại sinh ra một cảm giác mong chờ.
Híp mắt nhìn cô từ trên cao, trong lòng cảm thán vợ mình thật đẹp, càng nhìn càng mê mẫn. Trần Tuân cười khẽ, chuẩn bị tiến tới cởi chiếc quần lót trên người cô xuống.
Chỉ là, ông trời dường như không thích hắn ghét bỏ hắn cho nên mới khiến người khác đến cắt ngang chuyện tốt của hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Trần phu nhân áp tai vào cửa gọi lớn:
“Hai đứa làm gì đấy?”
“Mở cửa cho mẹ, mẹ nấu chè cho con dâu mẹ đây.”
“Thằng Tuân đâu rồi? Mày làm cái gì mà chậm như rùa vậy? Vợ mày mang thai chứ có phải mày đâu.”