“Thối tha...” Quân Yên mím môi chửi.
Nhưng cho dù có bị chửi thì khi lọt vào tai hắn đó cũng chỉ là sự hờn dỗi đáng yêu. Trần Tuân giữ chặt cằm cô, không hề quan tâm đến mọi thứ xung mà bắt đầu gặm nhấm môi cô, hai cánh môi mềm mại lập tức bị hắn bao lấy, hô hấp của cô cứ thế bị hắn hút cạn, hai má đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, vạt áo trước ngực hắn cũng bị cô nắm chặt.
Tiểu Hinh cùng A Dương được phen mở mang tầm mắt, bọn nó không còn làm ngơ đi như lời hắn nữa mà lại mở to mắt miệng há hốc, trên mặt mang theo biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Cảnh nóng trước mắt sao có thể làm ngơ được, chắc chắn mở to mắt mà xem mới được.
Tiểu Hinh xém chút nữa la lên cổ vũ vì thích thú, nó chớp chớp hai mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu ở phía trên.
Cậu chủ cùng thiếu phu nhân dữ dỗi quá!
Nhìn cậu chủ kìa, cứ như muốn nuốt thiếu phu nhân vào trong bụng ấy.
Ôi ôi, kích thích quá...
Cảnh này mà để phu nhân nhà mình thấy chắc chắn bà ấy sẽ hô hào mở tiệc ăn mừng luôn ấy chứ. Lúc về nhà, nó phải kể lại cho bà Trần nghe mới được, đã mắt quá, bá đạo quá đi.
Quân Yên bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cho đến khi hắn chịu buông ra cô vẫn không thể trong chốc lát mà gọi ý thức của mình về được.
Cái tên Trần Tuân này, đồ bạo lực...
Môi cô cũng sưng hết cả lên rồi, bây giờ có khác nào lấy hai miếng thịt bò đắp lên không chứ!
Không, giống bị ong chích hơn...
Trên mặt hắn đầy thỏa mãn, cong môi cười đầy vui vẻ hắn xoa xoa cánh môi bị mình làm cho sưng lên, ghé sát bên tai cô nhỏ giọng thủ thỉ.
“Thích không?”
“...”
Đồ vô liêm sỉ, vậy cũng mặt dày hỏi cho được.
Cô tất nhiên là không thích rồi, cứ thế bị cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa.
Quân Yên mím môi, đánh vào ngực hắn như đang trút giận xong liền trực tiếp mím môi im lặng không đáp.
Ấy vậy mà Trần Tuân lại rất vui vẻ, hắn bật cười đưa tay xoa đầu cô ôm cô vào trong ngực cho đến lúc tới nơi.
Trần phu nhân ở nhà đã sắp xếp địa điểm đi chơi cụ thể và giao phó cho tiểu Hinh cùng A Dương làm 'hướng dẫn viên' cho hai người bọn họ. Tính ra dẫn theo tiểu Hinh cùng A Dương chắc khác nào đem theo hai cái bóng đèn cả, hai bọn nó cứ kè kè sau lưng lâu lâu lại mở miệng nói mấy câu, lâu lâu lại được cậu chủ nhà mình 'thồn' cơm chó vào mồm.
Tiểu Hinh mặt mày có chút méo mó, nó khóc không được mà cười cũng không xong, nhìn cô cậu chủ nhà mình ở trước mặt tình chàng ý thiếp mà nói không thành lời.
Nó chép miệng, cảm thán một câu.
“Nhìn cậu chủ cùng thiếu phu nhân hạnh phúc quá...”
“Ước gì tôi cũng có được người chồng như cậu Tuân thì hạnh phúc phải biết.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười chế giễu, A Dương nhìn nó đầy khinh bỉ, cậu chặc lưỡi nói:
“Như cô ai mà thèm yêu, có chó nó yêu!”
“Nằm mơ giữa ban ngày là giỏi.”
“...” Tên này, chắc chắn thích ăn đập rồi.
Tiểu Hinh liếc xéo mắt, bắt đầu xắn tay áo lên, quay ngoắt sang trừng mắt với A Dương rồi hét lớn.
“Cái tên thối tha này, anh nói ai chó nó yêu...”
“Đứng yên, tôi nhất định sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.”
A Dương lè lưỡi bỉu môi, cậu làm mặt quỷ với nó rồi chạy đi trước, hai đứa nó vốn được sắp xếp để theo chân hầu hạ cô và hắn vậy mà lại đuổi nhau chạy khắp trung tâm thương mại.
Trần Tuân được cô nắm tay dẫn đi trước, bị tiếng ồn của hai đứa nó làm cho nhíu mày, đang tính lên tiếng lại nghe Quân Yên nói.
“Anh cứ để bọn họ chơi đi, mình vào quán nước kia ngồi nhé...”
“Ừ, cứ theo ý bà xã.” Hắn cười đáp.
Bà xã, vợ anh, gọi nghe thuận miệng quá nhỉ. Cô nhớ bọn họ chỉ vừa mới xác nhận mối quan hệ thôi đấy.
Quán cafe nằm giữa tầng 2 trung tâm thương mại đông nghẹt người, may thay vẫn còn chỗ cho bọn họ, chỗ ngồi gần cửa từ ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ thấy hai người kia cũng sẽ dễ dàng tìm kiếm hơn.
Cô nhân viên đi đến chào hỏi bọn họ rồi đưa thực đơn ra.
Trần Tuân gọi một ly cafe, còn Quân Yên chọn cho mình một ly nước ép, cô hình như cũng không quá ưa thích gì nên chỉ gọi đơn giản cho nhanh, hơn nữa đỡ mất công phải chọn nhiều.
Bên trong quán khá đông khách, lại có thêm mấy vị khách đứng order nước để mang đi, người ra ra vào vào liên tục, âm thanh ồn ào át cả giọng nói Trần Tuân.
“Quân Yên...”
Hắn nhíu mày gọi, âm thanh ồn ào kia khiến cho hắn không tránh khỏi có chút khó chịu.
Quân Yên nghiêng đầu sang nhìn, thấy hắn nhíu mày lập tức nhận ra.
Cô nhích ghế ngồi lại gần hắn, chưa kịp lên tiếng đáp lại thì đã một giọng nói khác vang lên, cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, dáng người nóng bỏng bước đến.
“Anh Tuân...”
Giọng nói này, dáng người kia, khuôn mặt kia quá đỗi quen thuộc rồi, ngoài cái vị An tiểu thư kia thì còn ai vào đây nữa. đam mỹ hài
“Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi.”
“Trần Tuân, em rất nhớ anh...”