Mảnh Ghép

Chương 22: Chương 22




“Trần Tuân, em rất nhớ anh...”

“...”

Trần Tuân ngẩng người, cơ thể cứng nhắc.

Giọng nói kia quá đỗi quen thuộc, thực sự là An Thảo sao?

Quân Yên thấy hắn không được ổn, bèn lén lút lắc lắc cánh tay hắn, cô nghiêng người ở bên tai hắn nói nhỏ.

“Anh ổn chứ?”

Hắn tất nhiên không ổn, gặp lại tình cũ hơn hết nữa người này còn để lại cho hắn không biết bao nhiêu là vết thương trong lòng cùng với bóng tối theo hắn tận hơn 5 năm liền thì làm sao có thể gọi là ổn được.

Vừa nghe giọng nói kia, trong lòng hắn liền dậy sóng, cơn sóng này vốn đã lặng từ 5 năm trước nay lại một lần nữa thức tỉnh.

Nhưng sợ Quân Yên lo lắng, Trần Tuân liền nắm bàn tay đang đặt ở bên tay mình như muốn nói hắn không sao.

Quân Yên thấy vậy cũng không thể thôi lo lắng được, nhìn biểu cảm của hắn cô cũng đoán ra được phần nào, trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu.

An Thảo từ từ tiến đến, khoé môi cong cong, quả thật không biết lúc cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ đã dùng loại thuốc nào mà bây giờ mặt lại dày đến như thế.

“Anh Tuân...”

An Thảo gọi hắn một lần nữa, nhưng ngoài lần đầu hắn có chút bất ngờ thì lần này hoàn toàn không có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên đó nắm chặt tay cô rồi nói rằng.

“Bà xã...em là nóc nhà, em muốn làm gì thì làm.”

“...”

Cứ thế mà đẩy hết chuyện qua cho cô sao?

Không sợ cô chèn ép tình cũ của hắn à?

Quân Yên nhỏ giọng, lại ghé sát bên tai hắn nói:

“Em làm sao mà đối phó được, em chưa có kinh nghiệm...”

Trần Tuân bật cười, tay đặt lên đầu cô mà xoa xoa mấy cái, hắn đáp:

“Anh tin em...”

“Em thích làm gì thì làm.”

Hai bọn họ cứ kè kè bên nhau nhỏ giọng, lại còn xoa đầu liếc mắt không hề để An Thảo trong mắt, cứ thế mà ngó lơ hoàn toàn.

Nhưng hình như có gì đó sai sai ở đây?

An Thảo trong lòng thì cảm thấy vậy, nhưng vẫn chưa tìm ra được điểm sai là gì, cô ta giận tím mặt, khoé môi giật giật đang chuẩn bị lên tiếng lần nữa thì Quân Yên lúc này quay sang nhìn cô ta, nở nụ cười tiêu chuẩn.

Cô cười nói:

“Xin lỗi An tiểu thư, vợ chồng chúng tôi vừa thảo luận một chút.”

“Không biết An tiểu thư có việc gì cần tìm anh nhà tôi vậy?”

An Thảo đanh mặt lại, mày nhíu chặt nhìn cô với ánh mắt đầy sát khí.

“Tôi tìm Trần...cô sao lại có thể nói chuyện?”

“Cô chẳng phải bị câm sao?”

Trong mắt An tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó tin, cuối cùng cô ta cũng biết điểm không đúng là ở đâu rồi, thật không ngờ hôm nay sẽ gặp phải chuyện này.

Sao một con câm đột nhiên lại có thể nói chuyện trở lại?

Cô ta chỉ tay vào Quân Yên, cánh tay run run hướng về phía cô, trong giọng nói còn có chút tức giận.

“Cô...cô giả câm sao?”

“Hừ, hoá ra là giả câm để được gả vào Trần gia sao?”

Nói đến đây An Thảo liền ngừng lại đưa mắt hướng về Trần Tuân giọng nói nũng nịu, lấy lòng.

“Anh Tuân...anh thấy chưa cô ta giả câm để vào nhà anh đó, cô ta muốn...”

“Đủ rồi An tiểu thư!” Trần Tuân gằn giọng, ngắt lời của An Thảo.

Giọng hắn có chút gắt gỏng, xung quanh toả ra hàn khí lạnh lẽo khiến cho An Thảo đứng cách đó 1 đoạn cũng khỏi rùng mình sợ hãi.

Trần Tuân ôm eo cô, kéo cô dựa vào lòng mình, ôn nhu vuốt ve mái tóc cô, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên hướng về phía An Thảo.

“Quân Yên nhà tôi cho dù làm gì cũng không bằng An tiểu thư đâu.”

“An tiểu thư thay đổi cách xưng hô đi, chúng ta không thân không thiết đừng xưng hô như vậy vợ tôi không thích.”

Không cần Quân Yên ra tay, Trần Tuân qua vài lời nói đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ phân rõ ranh giới hơn nữa còn khẳng định vị trí của cô trong lòng hắn.

Quân Yên đỏ mặt, không khỏi vui mừng trên môi nở nụ cười hài lòng. Cầm ly nước lọc trước mặt lên cho hắn uống, xong lúc này mới nói.

“An tiểu thư cũng nghe rồi đó...”

“Ông xã nhà tôi không thích sự xuất hiện của An tiểu thư...”

“Mong cô sớm rời đi. Chúng tôi muốn có không gian riêng, cô ở đây làm chúng tôi không thoải mái lắm.”

Giọng nói êm tai, nhẹ nhàng của Quân Yên làm cho hắn say đắm không thôi, trước mặt bao nhiêu người vậy mà lại cúi thấp đầu hôn nhẹ lên tóc cô một cái.

Hình ảnh này lọt vào mắt An thảo lại khiến cho cô ta không nhịn được đỏ mặt tức giận, trong lòng không nhịn được mà chửi rủa Quân Yên một cách thậm tệ.

Rõ ràng là cả hai vợ chồng đuổi đi nhưng An Thảo nào chịu rời đi, cô ta vẫn tiến lên lần này nắm chặt tay Trần Tuân vành mắt ửng đỏ ngập nước, giọng nói nghẹn ngào.

“Trần Tuân...em...em biết anh ghét em...nhưng mà em cũng có nỗi khổ của mình.”

“Trần Tuân, hay tha thứ cho em, chúng ta...bắt đầu lại được không?”

Giọng nói kia nghe qua thật đáng thương, nhìn vào người khác nếu không biết còn tưởng rằng cô là người đã cướp đàn ông của An tiểu thư đây ấy chứ.

Quân Yên từ bé đến lớn chịu không ít cực khổ, nên nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, nên vùng lên thì sẽ vùng lên, lần này cô không chịu được sự giả tạo của An Thảo nữa. Quân Yên đứng phắt dậy, giật phăng cánh tay của Trần Tuân ra, lách người đứng lên chắn ở phía trước ngăn chặn hai người lại.

Quân Yên lạnh mặt, tức giận quát:

“An tiểu thư bị điếc sao? Không thấy vợ chồng chúng tôi 'mời' cô rời đi à?”

“Sao cô cứ lằng nhằng không chịu buông tha anh ấy vậy?”

“Cô yêu chồng tôi, hay yêu tiền của anh ấy?”

“Xin lỗi tôi nói thẳng! Anh ấy thà làm từ thiện còn hơn rót tiền vào thứ giả tạo như cô đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.