Quân Yên lặng thinh: “...”
Hừ đúng là đồ bốc phét!
Quân Yên lười so đo với hắn, dù sao cô cũng không háo sắc đến mức đó.
Mặt cô không lộ ra biểu cảm gì, trên người vẫn còn mặc chiếc váy cưới.
Ban nãy viết thì viết vậy thôi chứ cô tắm từ hồi sáng, đến giờ thì bẩn lại rồi.
Chủ yếu muốn dằn mặt tên kia một chút cho bỏ ghét.
Xách váy lên, Quân Yên lê bước chân đến mở cửa vừa ló đầu ra liền thấy cách đó không xa người hầu đã đứng ngay ngắn, chờ lệnh rồi.
Âm thầm chặc lưỡi cảm thán sự chuyên nghiệp của người hầu trong nhà họ Trần.
Quân Yên ngoắc tay gọi họ đến rồi lại cúi đầu hí hoáy viết mấy chữ lên quyển sổ trên tay.
“Giúp tôi thay đồ.”
Cô hầu gái nhận lấy quyển sổ, nhìn mấy chữ ngay ngắn rõ ràng trên đó có chút chần chừ.
Nhưng lại thấy ánh mắt ra hiệu của A Dương gần đó liền ngoan ngoãn vâng một tiếng, rồi tiến lên dẫn đường cho Quân Yên sang một phòng khác.
“Thiếu phu nhân theo em ạ...”
Trần Tuân nằm trên giường mãi vẫn không thấy động tĩnh gì liền nhăn mặt.
Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc hôn nhân này có chút buồn cười.
Thật ngang trái, nhưng ngẫm lại thì rất phù hợp với nhau.
Bọn họ như những mảnh ghép mà đối phương còn thiếu. Duy chỉ có chút rắc rối trong việc giao tiếp.
Hắn ngồi bật dậy, một tay chống xuống giường, gọi lớn.
“A Dương đâu!”
Mẹ nó, A Dương thật tội nghiệp đáng thương biết bao!
A Dương bước nhanh, có mặt ngay lập tức.
“Cậu chủ gọi tôi...”
“Cô ta đâu rồi?”
“Thiếu phu nhân đi thay đồ rồi ạ.”
Trần Tuân nhíu mày, cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
“Chẳng phải cô ta nói tắm rồi sao?”
A Dương mím môi, cậu không biết nên trả lời thế nào cho đúng, nghĩ một lúc mới nói.
“Chắc phu nhân thích vậy ạ.”
“...”
Lần này đến phiên Trần Tuân câm nín, lâu nay vậy mà hắn không nhận ra cái tên A Dương này lại ba hoa như thế.
Thật khiến người khác tức giận, muốn đá bay tên này.
Giọng Trần Tuân lộ rõ sự tức giận, không vui.
“Tháng này cắt lương, ra ngoài đi!”
A Dương nghệch mặt ra, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đến khi hiểu rõ vấn đề đã thấy Trần Tuân nằm lại xuống giường, kéo chăn ngủ.
“???”
Cái quái gì vậy?
Sao cậu luôn là người chịu thiệt vậy?
Quân Yên thay đồ xong, trên người là chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng manh, phô ra làn da trắng mịn trên người.
Hai má cô đỏ ửng, thật sự cảm thấy xấu hổ. Bởi đây là lần đầu cô mặc kiểu váy như vậy, lại còn ngủ cùng với đàn ông nữa.
Trần phu nhân đã chờ sẵn ở ngoài phòng từ lâu, vừa thấy cô e thẹn bước ra liền tấm tắc khen ngợi, hài lòng gật đầu.
“Đẹp...đẹp lắm!”
“Con dâu mẹ đúng là mỹ nhân.”
Nói đặng bà cầm tay cô lên, ôn nhu vỗ mấy cái rồi nháy mắt nói.
“Đêm nay, cố gắng con nhé.”
“Thằng Tuân nó được lắm, không 'bất lực' đâu.”
“Ráng cho mẹ đứa cháu nhé, mẹ nôn lắm rồi.”
Trần phu nhân ân cần dặn dò, mặc kệ người hầu xung quanh.
Quân Yên hận không thể đầu thai chuyển kiếp cho rồi, Trần gia này toàn hổ báo giang hồ cô cảm thấy não mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Khóe môi giật giật, bất đắc dĩ gật đầu, gò má đỏ hồng càng khiến cô thêm nhu mì, xinh đẹp hơn.
Trần phu nhân hài lòng vuốt lại tóc bên tai giúp cô rồi vỗ tay nói.
“Vậy là tốt rồi...”
“Đưa thiếu phu nhân về phòng đi.”
Quân Yên liền được hầu hạ đưa về phòng, trước đãi ngộ tốt như vậy cô có chút không quen.
Sống bần hàn, nghèo khổ bao lâu nay Quân Yên không thể nhất thời thích ứng kịp, được bọn họ hầu hạ từ chân đến đầu cô cũng chỉ có thể cười trừ chầm chậm tiếp nhận.
Cạch!
Cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, Quân Yên chần chừ không bước vào dưới sự thúc giục của người hầu cô cũng không hề nhích thêm bước nào.
Cô hầu gái cũng bất lực đành quay lại nhìn A Dương cầu cứu.
Khóe môi A Dương mấp máy, nói ra 2 từ.
“Đẩy vào!”
Lập tức Quân Yên liền bị đẩy vào bên trong, cửa cũng theo đó bị khóa trái lại từ bên ngoài.
Mẹ nó, người làm nhà họ Trần thật 'chuyên nghiệp' dứt khoát.
Quân Yên bị đẩy vào xém chút nữa ngã nhào xuống sàn nhà, may thay cuối cùng vẫn giữ được thăng bằng.
Mẹ nó!
Cô âm thầm chửi thề một tiếng, mím môi đảo mắt nhìn.
Trần Tuân vậy mà đã ngủ từ lâu, hô hấp đều đặn, dường như ngủ rất ngon thì phải.
Thấy như vậy cô không tự giác mà thở phào một hơi, đảo mắt quanh phòng muốn tìm chỗ ngủ, lại phát hiện không hề có chỗ nào có thể ngủ ngoại trừ giường lớn mà hắn đang nằm kia.
Đang phân vân, đắn đo không biết nên làm gì thì trên giường vang lên giọng nói có hơi khàn của ai đó.
“Cô về rồi à?”
“Lại đây ngủ đi, giường rất rộng...”
Nói đến đây hắn dừng lại, Quân Yên thấy hắn vẫn nằm dài trên giường nhưng lại dịch người sang một bên rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
Trần Tuân nói tiếp.
“Lại ngủ đi...hôm nay cô vất vả rồi.”
Hắn đột nhiên dịu dàng, ân cần như vậy khiến Quân Yên có chút bất ngờ.
Cô phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác, nhưng cũng không tránh khỏi có chút đề phòng.Dường như đoán ra được suy nghĩ của cô, khóe miệng Trần Tuân nhếch lên.
Giọng nói hắn có chút lười biếng, khàn khàn do buồn ngủ.
“Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô cả. Chúng ta đơn giản chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”
“Tôi chỉ động phòng khi cô chấp nhận.”
“Ngủ đi, ngủ ngon!”
Nói xong Trần Tuân liền nghiêng người, thật sự đi ngủ.
Quân Yên trên mặt đều là bất ngờ, quả thật không nghĩ hắn sẽ hành xử như vậy.
Trước đó hắn còn lưu manh như thế, còn bảo cô cởi đồ.
Bây giờ lại...
Có lẽ lúc đó có người ở đó, hắn mới hành động như vậy cho bọn họ thấy.
Quân Yên phần nào cảm thấy an tâm hơn, nắm chặt một góc áo ngủ chậm chạp tiến lên.
Chần chừ một lúc mới ngồi xuống, chui vào trong chăn ấm.
Mềm mại, ấm áp.
Lần đầu tiên Quân Yên được ngủ trên một chiếc giường vừa lớn vừa mềm như vậy, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ rất ngon, Trần Tuân nằm bên cạnh không nhịn được cong môi cười, cũng chìm vào giấc ngủ.