Quân Yên đứng chôn chân ở đó, sắc mặt tất nhiên không hề tốt hơn ban nãy là bao, ngược lại càng khó coi hơn.
Hắn không những mù mà còn có vấn đề về thần kinh nữa.
Ngay cả A Dương cũng nghĩ như vậy, bây giờ cậu muốn mình được tan biến, để đỡ phải đau tim cực khổ như thế này.
Cậu chủ phải đi khám thôi!
A Dương ho khan một tiếng, như muốn nhắc nhở hắn.
“Khụ!”
Lại thấy hắn cứ thế mà bước vào phòng tắm liền đỡ trán.
Sao trên thế giới lại còn sót lại một người như thế này cơ chứ.
A Dương quay sang nhìn thiếu phu nhân Quân Yên cười trừ.
Hắn lắp bắp xấu hổ giải thích cho Trần Tuân.
“Bình thường...cậu chủ không như vậy đâu ạ.”
“Chắc mới lấy vợ...nên chưa có kinh nghiệm.”
“Thiếu phu nhân...cô đừng để tâm.”
Lời nói dịu dàng, lại thêm ánh mắt thành khẩn của A Dương cũng không thể khiến nội tâm đang lùm bùm Quân Yên dịu đi được.
Cô cong khóe môi gật đầu xem như đã biết.
Từng tia nước mát lạnh bắn thẳng vào mặt hắn, Trần Tuân ngửa mặt lên hứng lấy tất cả.
Cơ thể cường tráng, cơ bắp nổi lên gợi cảm đầy khỏe mạnh được phủ lên một tầng nước mỏng.
Hắn vươn tay tắt vòi sen đi, tiện tay với lấy chiếc áo choàng bằng bông bên cạnh khoác vào.
Bên ngoài phòng người vẫn ở đó, A Dương đứng một góc buồn tiu nghỉu.
Chưa có lần nào làm việc mà khó khăn, cực khổ như lần này.
Đến khuôn mặt cũng trở nên méo mó khó coi.
Trần Tuân mở cửa bước ra, câu đầu tiên hắn nói lại là gọi A Dương.
“A Dương...hỏi cô ta xem có đói không?”
“....”
A Dương nhăn mặt nhìn hắn, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Mãi một lúc sau, cậu mới chịu nói.
“Cậu chủ...cậu trực tiếp hỏi cũng được mà?”
Hắn nghiêng đầu lắng nghe, xong liền ngộ ra chân lý mà đáp lại.
“À...quên mất.”
A Dương vỗ trán bất lực.
Quân Yên thở dài chán nản, viết viết mấy chữ lên sổ rồi đưa tới cho A Dương để hắn đọc lên.
A Dương không nghĩ ngợi, cứ thế đọc to nội dung bên trong lên.
“Thằng khùng!”
“Bà bị câm chứ không có điếc!”
Có cần gào to như vậy không?
Trần Tuân đen mặt khi bị chửi thẳng vào mặt như vậy, hắn nghiến răng gằn giọng.
“A Dương...tôi cũng không bị điếc!”
A Dương tội nghiệp thật sự muốn chết cho rồi, sống làm gì nữa.
Tiếng lòng cậu như đang gào thét, khẩn thiết ông trời có thể nghe được lời cầu nguyện của mình.
“...”
Lạy chúa tôi, xin người tha thứ cho sự hồ đồ này!
Trần Tuân hừ lạnh trước sự im lặng kia, hắn bực mình phất tay đuổi A Dương ra ngoài.
“Đi ra đi...”
“Vâng...vậy không dịch nữa ạ?”
A Dương đáp lại, nhưng không tránh được hỏi thêm.
Trần Tuân thật sự muốn bóp chết A Dương ngay lúc này.
Hận không thể đạp cho cậu mấy đạp cho hả giận.
“Muốn thấy tôi động phòng cùng vợ mới cưới à?”
“Không ngại thì cứ ở lại!”
Giọng nói kia lạnh thấu tim gan, A Dương có điên cũng không dám ở lại.
Cậu chỉ muốn thể hiện một chút lòng tốt thôi, lỡ như thiếu phu nhân có lời muốn nói thì sao.
A Dương tủi thân rời đi, trước khi đóng cửa lại còn không quên nói.
“Cậu chủ, tôi ở bên ngoài...có gì sai bảo cậu cứ gọi.”
Cạnh!
Cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh, Trần Tuân thật sự quá mệt mỏi với con người kia.
Hắn vỗ trán đầy bất lực, đi vài bước liền đặt chân ngồi xuống giường.
Từ nãy giờ Quân Yên đều đứng một bên quan sát, mặt cô không chút biểu cảm nhưng sâu bên trong lại không ngừng cười lớn.
Thật tấu hài!
Trần Tuân ngã người nằm dài xuống giường lớn, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cổ áo tắm hở ra, lộ ra vùng ngực đầy nam tính.
Cơ ngực hiện rõ mồn một, làn da màu lúa mạch, gợi cảm quyến rũ, hoóc môn nam như tuôn trào ra khiến Quân Yên không thể rời mắt.
“Nhìn cái gì...ánh mắt cô nóng bỏng quá rồi đấy!”
Giọng nói trầm thấp vang lên làm cho cô không khỏi giật mình.
Như bị bắt quả tang tại trận vậy, Quân Yên nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt.
Nhưng hắn làm sao biết cô đang nhìn cơ chứ?
Giả mù à?
Đang chìm đắm trong nghi hoặc, Quân Yên chưa kịp phản ứng đã nghe hắn nói tiếp.
“Tôi mù nhưng vẫn biết cô là đồ háo sắc...”
“Lau nước miếng đi!”