Trần Tuân nghiêng đầu sang nơi vừa phát ra âm thanh kia, trên khuôn mặt điển trai lộ rõ sự cam chịu cùng bất lực.
Trần phu nhân là người mẹ tuyệt vời, cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là tự suy diễn.
“Con tất nhiên là chuẩn men 100%”
“Mẹ đừng nói lung tung nữa, khi nào thích sẽ có thôi.”
“Trước mắt...”
Hắn ngừng lại, lại nghiêng đầu về hướng ngược lại, nơi mà Quân Yên ngồi, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp.
“Con với Quân Yên mới kết hôn, chưa thân quen lắm. Mẹ cứ từ từ, để tụi con dần hiểu nhau, chấp nhận đối phương.”
“Dù gì cũng phải xuất phát từ tình yêu mới có thể tiến tới xa hơn, hãy chờ một thời gian nữa.”
“Rồi sẽ tính chuyện con cái, mẹ thấy con nói đúng không?”
Hắn buông lời, trầm ấm nhẹ nhàng như đang bày tỏ quan điểm của mình, cũng như đang thương lượng với bà.
Trần phu nhân biết hắn từ bé đã hiểu chuyện, tuy sau khi xảy ra tai nạn dẫn đến mất đi ánh sáng tính tình hắn có chút xoay chuyển nhưng chung quy hắn vẫn vậy, suy nghĩ thấu đáo.
Bà tất nhiên hài lòng, đè nén sự thèm khát muốn có cháu nội trong người lại, lập tức tán thành ý kiến của hắn.
Phải vậy chứ, tưởng hắn sẽ làm mình làm mẩy, tưởng hắn muốn 'nhuộm vàng' thanh gươm cơ đấy.
Bà gật đầu, đáp ứng.
“Vậy thì được, dù sao vẫn nên đặt tình cảm lên hàng đầu.”
“Hai đứa cứ từ từ tìm hiểu, mở lòng cho nhau. Đừng cứ nép mình lại trong cái góc riêng của mình, đến lúc phá kén thoát khỏi nó rồi đó.”
Nói đặng bà dừng lại, ánh mắt dịu đi bà nhìn Quân Yên, thấy cô vẫn xấu hổ cúi đầu liền mỉm cười.
“Yên Yên này...”
Cất giọng gọi cô, cái tên có biết bao nhiêu gần gũi, thân mật.
Quân Yên vốn không tham gia vào cuộc trò chuyện của mẹ con hắn nay lại bị điểm danh liền ngẩng mặt lên.
Gò má hơi đỏ, dáng ngồi khép nép đúng chuẩn cô dâu nhỏ vừa về nhà chồng.
Gật đầu như muốn thay lời dạ, Quân Yên giương mắt chờ bà nói.
Trần phu nhân cười nhẹ, bà liếc mắt nhìn quản gia đang đứng bên cạnh ra hiệu, vị quản gia lớn tuổi cúi đầu xong liền xoay người đi.
Lúc này bà mới bắt đầu nói.
“Yên Yên...nay con đã là con dâu nhà ta rồi, mà nhà họ Trần chỉ có thằng Tuân là con trai, con cũng thấy rồi đó...hai đứa đều có khuyết điểm của riêng mình, mẹ cũng không mong gì hơn, chỉ mong từ nay về sau con chăm sóc nó thay mẹ. Trần Tuân đều nhờ con cả...”
A Dương tinh ý đưa bút và sổ nhỏ cho cô, Quân Yên nhìn cậu cười như đang nói hai từ cảm ơn.
Cô cúi đầu, viết nhanh mấy chữ rồi đưa ra cho bà xem.
“Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức ạ. Cảm ơn mẹ, đã cho con có một cuộc sống tốt hơn.”
Trần phu nhân rưng rưng nước mắt, bà cười cười. Quản gia lúc này cũng quay lại, trên tay cầm chiếc hộp gỗ.
“Của phu nhân đây ạ.”
“Cảm ơn bác Lý.” Bà nhận nó, gật đầu đáp.
Mở chiếc hộp gỗ có chút cũ kỹ ra, chiếc vòng ngọc đơn giản nằm yên trong đó.
Trần phu nhân cầm nó lên, nhích lại gần cô cứ thế đeo nó vào.
Đến khi chiếc vòng nằm yên trên cổ tay Quân Yên, bà hài lòng nói.
“Con hợp với nó đấy.”
“Đây là vòng gia truyền của nhà họ Trần, tuy đơn giản nhưng nó đã truyền nhiều đời rồi. Đây là minh chứng cho cuộc hôn nhân của hai đứa, danh phận thiếu phu nhân Trần gia.”
“Con chính là con dâu mà mẹ chọn, Quân Yên.”
“Thằng chó này mà bắt nạt con, cứ thẳng tay cho mẹ.”
“Cho nó ra sô pha ngủ, con biết chưa?”
Trần Tuân cùng Quân Yên: “???”
Mẹ chồng cô quả thật 'bá cháy bò chét' quá, cô được cưng mà có phần sợ hãi, nụ cười cũng hơi gượng gạo.
Trần Tuân đanh mặt lại, cố gắng nhẫn nhịn lại tất cả.
Giọng nói hắn lộ rõ sự bực dọc, không vui.
“Thằng chó này là con mẹ đó!”
“Sao mẹ có thể chửi con mẹ thậm tệ như vậy được chứ?”
Trần phu nhân lại không hề cảm thấy sai trái gì khi chửi hắn, bà hừ lạnh.
“Chả thế, mấy năm nay mày cộc cằn như nào? Hại hai ông bà già này phải bù đầu vì mày, cực lắm chứ.”
“Nay có vợ rồi, đừng có khó tính nữa. Hai đứa liệu mà yêu thế đùm bọc lẫn nhau.”
Tuy là nói vậy chửi hắn như thế nhưng khóe mắt mẹ Trần không nhịn được mà ngập nước, sống mũi cay cay.
Con trai mình mà, ai không thương cho được. Đây lại là đứa con bà đứt ruột đẻ ra, trước đó hắn ưu tú bao nhiêu, người người ngưỡng mộ, tung hô. Kể từ sau khi gặp chuyện liền bị chỉ trích, tránh xa vì hắn bị mù.
Đứa nhỏ này có bao nhiêu cực khổ, chỉ sau một đêm dường như mất tất cả.
Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ tình cảm của đối phương nhưng không nói ra.
Quân Yên đối với chuyện này có phần bất ngờ, suy nghĩ trong cô lập tức biến hóa.
Vỗ vỗ lên mu bàn tay của mẹ Trần thay lời an ủi, cô nở nụ cười thật lòng, gật đầu với bà.
Nói chuyện xong, ai làm việc nấy phòng ai nấy về.
Trần Tuân đi trước không nhanh không chậm, Quân Yên cùng A Dương mỗi người một bên theo sau hắn.
Cả ba người đều im lặng, không có động tĩnh gì. Cô cắm đầu đi về phía trước, đột nhiên đâm sầm vào bức tường bằng da bằng thịt.
Hóa ra Trần Tuân đã dừng bước cô lại không nhìn đường dẫn đến sự cố này.
Hắn nhíu mày, chờ cô đứng vững mới nghiêng người lại, giọng nói từ trên cao vang lên.
“Thay đồ đi...”
“Chúng ta, chưa chụp ảnh cưới...dù sao cũng phải làm cho đủ các bước.”
Quân Yên xoa xoa trán bị đau, lời hắn nói cô đều nghe rõ. Cô tất nhiên không dám phản đối rồi, đành ngoan ngoãn đi lên trước thay đồ.
Trần Tuân đứng đó, một tay đút vào túi quần, một tay đặt lên cạnh thành cầu thang, gõ nhịp.
Tiếng cốc cốc nhịp nhàng vang lên, trên mặt không chút biểu tình gì.
A Dương khép mình, cất giọng hỏi.
“Đi bây giờ luôn hay sao ạ?”
“Ừ, chuẩn bị xe đi!” Trần Tuân mím môi đáp.
Lập tức nhận lệnh đi làm, một lúc sau Quân Yên liền đi ra trên người mặc chiếc váy cổ điển mà Trần phu nhân chuẩn bị cho cô.
Cô toát lên vẻ đẹp củ người phụ nữ xưa, hoài cổ, nhưng không kém phần gợi cảm.
Tiếc là hắn không thể thấy được vẻ đẹp này của cô.
Không có A Dương ở đây để phiên dịch truyền tin, Quân Yên chỉ đành giật giật ống tay áo hắn như thông báo.
Trần Tuân hơi nhíu mày, lúc sau liền hiểu hắn đứng thẳng người.
“Tôi cũng thay đồ...”
“Vào giúp tôi một tay đi, bà xã!”