“Cậu chủ để tôi giúp cậu thay áo quần cho.”
A Dương không biết đã quay lại từ bao giờ, cậu bước đến cười cười nhiệt tình nói.
Khuôn mặt điển trai của Trần Tuân vừa nãy còn hiện lên ý cười nay vì câu nói của A Dương mà lạnh đi trong tích tắc.
Tên phá đám này!
Lúc cần nhiệt tình thì không có thấy, lúc không cần thì cứ bô bô cái miệng.
Hắn lạnh giọng, hỏi lại ngắn gọn:
“Ai mượn?”
Cậu...cậu chủ mượn...
A Dương thật muốn trả lời như thế, nhưng cậu không có dũng khí đó.
Cơ mặt căng ra, một lần nữa cậu muốn được tan biến hòa vào hư không cho đỡ đau tim.
Ai mà biết được, lâu nay cũng là A Dương cậu phục vụ cậu chủ. Thói quen này sao mà bỏ được, cậu cũng chỉ quen tay quen mồm thôi.
Cuối cùng A Dương mất đi công việc của mình, đứng ngoài canh cửa không thể nào buồn hơn.
Nói thay đồ giúp thật ra cũng chỉ lấy đồ trong tủ theo ý của hắn rồi chờ hắn đi thay là xong thôi.
Trần Tuân mặc đồ xong tiêu soái đứng đó, Quân Yên phân vân không biết nên chọn cà vạt màu gì cho hợp thì cô nghe hắn nói:
“Hôm nay em mặc đồ màu gì thì cứ chọn màu đó.”
Màu xanh sao?
Quân Yên nhíu mày đứng trước hộc tủ nhùn nhìn một lúc liền thấy một chiếc cà vạt màu xanh hơi đậm so với màu váy cô, Quân Yên cầm lên ướm thử lên cổ hắn một lúc liền quyết định dùng nó.
Bàn tay nhỏ có chút không yên, loay hoay trên cổ áo hắn một hồi lâu vẫn chưa xong.
Trần Tuân rất kiên nhẫn chờ đợi, hắn đứng đó không nhúc nhích, cũng không hề tức giận.
Quân Yên nhíu mày, chân mày sắp đánh nhau đến nơi thì tay cô liền bị hắn bắt lấy.
Giọng nói trên đỉnh đầu cô phát ra, trầm ấm dễ nghe, lại có chút ý cười.
“Vẫn chưa thắt được à?”
“Sao lại ngốc vậy?”
“...”
Ngốc cái đầu nhà anh, tôi chưa có kinh nghiệm, đã bao giờ thắt cà vạt đâu mà biết.
Quân Yên bĩu môi chửi thầm trong lòng.
Vì thắt cà vạt cho hắn mà cô phải nhón chân lên bởi sự chênh lệch chiều cao, thở hắt ra một hơi. Bàn tay cô vẫn bị hắn nắm chặt, cô giật giật như muốn nhắc nhở hắn.
Trần Tuân lại nắm chặt hơn, thậm chí còn dùng ngón trỏ gãi gãi lên mu bàn tay cô, khiến cho cô bị nhột một hồi.
Bị trêu chọc như vậy ai mà không ngại, hai má cô đỏ lên xấu hổ, càng dùng nhiều sức để rút tay lại hơn.
Trần Tuân cuối cùng cũng buông tha, hắn thả tay ra từ từ thắt cà vạt, còn không quên nói.
“Nhìn kỹ...lần sau tôi muốn em thắt cà vạt giúp tôi.”
Động tác chầm chậm, Quân Yên thấy rõ ghi nhớ thật kỹ.
Bọn họ mất nữa tiếng để thay đồ và 'trêu đùa' nhau, A Dương ở bên ngoài không thể sốt ruột hơn.
Đến khi cửa phòng vang lên tiếng 'cạch' rồi mở ra, cậu mới thở phào một hơi.
“Đi thôi.”
Trần Tuân sánh vai với Quân Yên bước ra, đi đến gần cầu thang đột nhiên hắn dừng bước nắm lấy bàn tay gần bên cạnh.
Hắn thật tài tình, không thấy đường nhưng lại có thể biết cô ở đâu mà nắm tay.
Kể ra thành quả này cũng là hắn cực khổ luyện tập mới thành.
Lên xe đi đến tiệm váy cưới, Trần Tuân cũng không quên bảo A Dương báo trước cho bên kia một tiếng.
Ngồi bên cạnh hắn, Quân Yên cảm thấy có chút bồn chồn, hồi hộp.
Nói không lo là không đúng, cô rất lo ấy chứ. Từ lúc Trần phu nhân tìm đến quyết định chuyện kết hôn, cô đã thấy mình như ngồi trên đống lửa rồi.
Trên lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì lo, Trần Tuân lại đang nắm chặt nó đột nhiên hắn buông tay cô ra.
Khăn tay bên áo được lấy ra, hắn lại cầm tay cô lên cẩn thận lau mồ hôi giúp cô rồi nhẹ nhàng nói.
“Em sợ cái gì?”
“Em là vợ tôi, không phải sợ.”
“Không ai ăn thịt em cả, chỉ có tôi thôi.”
Trần Tuân dừng một lúc, hắn xếp khăn tay lại không hề sợ bẩn mà nhét lại vào túi áo như lúc đầu.
Phải nói từ trước đến nay hắn luôn thích sạch sẽ, nghiêm khắc trong chuyện giữ gìn vệ sinh, đồ của hắn chỉ hắn dùng đối lúc chỉ dùng một lần rồi vứt đi, này quả thật là ngoại lệ của hắn chiếc khăn tay vừa lau mồ hôi cho cô được hắn cất lại, không hề chê bai nó.
“Ngoan nhé!”
Cánh tay dài duỗi ra xoa đầu cô đầy cưng chiều, một câm một mù vậy mà lại rất hoà hợp với nhau.
A Dương ngồi phía trước mặc dù đang giả câm, giả điếc nhưng vẫn liếc mắt lén lút nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu phía trên.
Không tránh khỏi kinh ngạc, A Dương há hốc mồm thiếu điều rớt hàm xuống dưới.
Cậu chủ quả thật thay đổi rồi!
Cậu nhìn qua tài xế bên cạnh, tay gõ gõ lên ghế, A Thành cũng là người theo cậu chủ từ lúc cậu chủ còn sáng mắt đến nay.
A Dương nháy mắt như muốn hỏi 'cậu cũng nghe thấy, đúng không?' đáp lại câu hỏi kia, A Thành chỉ nhún vai cười cười rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Phía sau không còn động tĩnh khác, bàn tay hắn bao bọc lấy tay cô như đang an ủi cô.
Quân Yên quả thật bị hắn làm cho cảm động, tuy lời nói có chút mờ ám nhưng chung quy vẫn là vợ chồng không sao cả.
Cô nghiêng đầu quan sát hắn, góc nghiêng này quá mức thần thánh, sống mũi cao môi hồng, đến làn da cũng mịn màng hơn một số cô gái khác.
Tiếc thay là đôi mắt kia lại bị bao phủ bởi bóng tối, không thể toả sáng như người khác.
Nhưng Quân Yên lại thấy, hắn như vậy rất đặc biệt so với người khác trên người hắn như toả ra sức hút khiến cô không kiềm lòng được mà nhìn thêm mấy lần.
Gỡ tay hắn ra, Quân Yên lật ngã bàn tay Trần Tuân ra chầm chậm viết lên đó hai từ 'cảm ơn'.
Mắt thấy hắn cong môi cười, Quân Yên lập tức buông ra thu tay về lại bị hắn nhanh tay hơn giữ chặt lấy, mười ngón tay cứ thế mà đan vào nhau.
Trong lòng hai người dường như đều sinh ra cảm giác lạ lẫm, có lẽ là cảm thông vì mỗi người đều có vết thương riêng, có lẽ là một cảm xúc khác đang nẩy mầm.
Xe ô tô cuối cùng cũng dừng lại, A Dương cùng A Thành hai người bước xuống mở cửa xe cho hai người.
Trần Tuân kéo cô đi cùng mình, một cao một thấp ấy vậy mà lại rất xứng đôi. Quân Yên dẫn đường cho hắn, đi theo sau A Dương.
Tiệm váy cưới này nằm trong tài sản của Trần gia, năm đó Trần phu nhân đột nhiên nói muốn mở để sau này con dâu bà có cái để chọn, thật may cuối cùng cũng thực hiện được.
Nhân viên đứng đó chờ sẵn, cứ theo sắp xếp của A Dương mà đưa bọn họ đi chuẩn bị.
Trần Tuân đơn giản hơn, chỉ một lúc là thay xong. Còn Quân Yên lại rườm rà hơn, váy cưới đã chuẩn bị sẵn duy chỉ có trang điểm là hơi lâu.
Mất 30 phút cô dâu mới xong, Quân Yên đứng đó nhìn mình trong gương, tuy lần trước đã mặc một lần nhưng lần này lại khác, lần này có hắn chỉ tiếc là...
Trần Tuân ngồi đó, chân vắt chéo nghe tiếng kéo rèm liền biết cô đã thay xong rồi, hắn cong môi cất giọng hỏi A Dương.
“A Dương...thiếu phu nhân đẹp không?”
A Dương đột nhiên nghẹn lại, cậu nhìn thiếu phu nhân trong bộ váy cưới lộng lẫy rồi lại nhìn cậu chủ nhà mình khó khăn đáp.
“Dạ...thiếu phu nhân rất đẹp!”
Trần Tuân nghe thế liền cười, cảm thán một câu.
“Cô ấy chắc chắn rất đẹp...”
“Tiếc là tôi không thể ngắm cô dâu của mình.”