Mảnh Ghép

Chương 43: Chương 43: Hoàn chính văn




“Quân Yên...”

“Anh đến rồi, tỉnh đi em...”

Trần Tuân ôm cơ thể mềm oặt của cô vào trong lòng, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể ngừng run rẩy. Khi vừa đến hắn thấy đội nhân viên đang dùng dụng cụ để mở cửa xe, còn cô lại ngất lịm ở bên trong.

Quân Yên mơ mơ màng màng không tỉnh, nhưng bên tai lại nghe được giọng nói của hắn cô an tâm mỉm cười rồi rơi vào hôn mê.

Có lẽ do mấy ngày qua quá sợ hãi, lại không chịu ăn uống cho nên tinh thần cùng sức lực cô mới suy yếu như vậy.

Hắn bế cô lên xe, để A Thành cùng A Dương đưa cô đến bệnh viện việc còn lại đều giao hết cho cảnh sát xử lý.

Da dẻ xanh xao, mặt mày hốc hác, nhìn bộ dạng cô bây giờ Trần Tuân không khỏi đau lòng, trái tim nhói lên từng cơn.

Là do hắn không thể bảo vệ tốt cho cô, hào quang của nam chính trên người hắn có lẽ là hàng 'pha ke' cho nên chẳng có tác dụng gì.

Trên giường bệnh, Quân Yên nằm yên ở đó hai mắt nhắm chặt, từ khi cô được chuyển đến phòng bệnh hắn một tấc cũng chẳng rời, cứ ngồi ngây ngốc ở đó nắm chặt tay cô không buông.

Có lẽ chỉ có như vậy như mới an tâm hơn, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bàn tay mềm mại nhưng lại hơi gầy, Trần Tuân nhìn mà mặt đầy xót xa, hắn bất đắc dĩ thở dài. Không biết là do quá mệt hay quên mà chỉ một lúc sau hắn liền gục bên người cô thiếp đi.

Cũng phải Trần Tuân đáng ra bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh dưỡng thương mới đúng, hắn bị tai nạn cũng khá nghiêm trọng.

Bên ngoài cửa có cảnh sát canh phòng, nhằm bảo vệ an toàn cho hai người cách đó cũng có thuộc hạ của Trần Tuân, tuy Lôi Cân đang bị truy bắt nhưng không thể đề phòng việc hắn quay lại đây được.

Nói ra tên đó cũng thật kì lạ...sự xuất hiện của hắn như có như không nhưng lại có mục đích rõ ràng.

Trần Manh từ cục cảnh sát quay đến bệnh viện, nói vài lời với hai đồng chí ở ngoài xong liền mở cửa bước vào nhưng cuối cùng lại quay người đi ra.

Trên môi cậu nở nụ cười nhạt, không nói gì mà quay người rời đi.

Vợ chồng người ta đang ngủ, cậu làm sao dám quấy rầy chứ.

Quân Yên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì cơ thể chẳng có chút sức lực nào, bàn tay lại bị ai đó nắm chặt nhìn mới biết hoá ra là hắn.

Trần Tuân mệt mỏi gục ngay bên cạnh giường bệnh, nom hắn cũng chẳng tốt hơn cô là bao ngược lại có chút mệt mỏi hơn.

Trong mắt cô lộ ra vài phần đau lòng, tay còn lại đưa qua muốn vuốt ve khuôn mặt của hắn lại sợ làm cho hắn tỉnh giấc nên rút lui.

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông mà mình mong nhớ mấy hôm nay đang ở gần trong gang tấc, Quân Yên không nhịn được mà cười thật tươi.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được Trần Tuân rồi.

Quân Yên ngắm hắn mà không biết chán, cho đến khi Trần Tuân từ mộng giật mình tỉnh dậy thì cô mới thu hồi lại ánh mắt si mê của mình.

Cô cong môi cười nói: “Anh tỉnh rồi...”

Trần Tuân sửng sốt, nhìn cô hồi lâu có lẽ hắn không nghĩ tới cô tỉnh lúc hắn ngủ quên bởi vậy lắp bắp nói: “Em...em tỉnh rồi sao?”

“Ừ em tỉnh rồi đây...”

Trần Tuân bất ngờ lao đến ôm chầm lấy cô, cái ôm này chứa nhiều cảm xúc không nói nên lời, cả hai không nói lời nào nhưng lại hiểu được ý của nhau.

Trong lòng bọn họ âm thầm thở phào một hơi, lại cảm thấy thật may mắn sau mọi chuyện cuối cùng cũng về với nhau.

“Anh cứ nghĩ...mình mất em rồi.”

Giọng nói run rẩy, trầm khàn đột ngột vang lên lại như đang gãi vào trái tim của cô, vừa khiến cho cô đau lòng vừa khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào.

Nước mắt Quân Yên lăn dài, rơi xuống thấm vào áo sơ mi của Trần Tuân chẳng mấy chốc mà ướt một vạt áo, vô run rẩy trong lòng hắn lại dùng giọng nói nức nở mà an ủi hắn: “Không sao rồi...em ở đây với anh rồi.”

Trần Tuân im lặng không nói tiếp nhưng Quân Yên như biết trong lòng hắn đang rất khó chịu cô cũng chẳng nói chỉ lặng lẽ ở trong lòng hắn ôm hắn thật chặt.

Quân Yên ngoài việc có chút suy nhược thì cũng không bị làm sao, cô ở lại bệnh viện thêm một ngày liền cùng hắn xuất viện quay trở về thành phố A.

Một bàn thức ăn thịnh soạn được bày ra đó, đây chính là do Trần phu nhân đích thân nấu, bà nói muốn bồi bổ cho hắn và cô mặc khác cũng là chúc mừng hai người tai qua nạn khỏi.

Quân Yên nhìn một bàn thức ăn trước mắt mà không khỏi trầm trồ: “Mẹ thật khéo...”

“Chắc chắn là rất ngon, nhìn thôi mà con đã thấy đói rồi.”

Trần phu nhân được khen liền cười tít mắt, bà vẫy tay ý bảo cô và hắn ngồi xuống. Một bàn lớn 4 người ngồi bây giờ lại có cảm giác thật ấm áp làm sao.

Bà gắp thức ăn vào bát cho Trần lão gia xong liền nói: “Mấy đứa cũng ăn đi, mẹ nấu cho hai đứa đấy. Ba con chỉ ăn chực thôi.”

Trần lão gia không hề tỏ ra buồn bực ngược lại còn gật đầu như tán thành với ý của vợ mình, lại còn cưng chiều gắp thức ăn cho bà.

Thật là ngọt!

Quân Yên đưa mắt nhìn, trong lòng hâm mộ bố mẹ chồng. Lúc này người bên cạnh lại duỗi tay gắp thức ăn cho cô, cười nói: “Em cũng có chồng mà, hâm mộ ba mẹ cái gì.”

“Ngoan...ăn đi, cơ thể em vẫn còn yếu lắm.”

Khuôn mặt bỗng chốc bị hắn làm cho đỏ lên, Quân Yên mím môi cười xấu hổ gật đầu ngoan ngoãn ăn thức ăn hắn gắp cho.

Trần phu nhân vừa ăn vừa cười, nhìn đám trẻ cuối cùng cũng bình an thì thấy mãn nguyện. Bà không biết sau này hai đứa nhỏ còn gặp chuyện gì nữa không nhưng sau cùng chỉ cần vẫn bình an, yên ổn tiếp tục yêu thương nhau là bà mãn nguyện rồi.

Một bữa ăn đầy tiếng cười, Trần gia sau bao ngày mây đen bao phủ thì cuối cùng cũng thấy ánh sáng của hạnh phúc.

Trần Tuân nắm tay cô đi trên con đường cũ, bây giờ là cuối năm chỉ còn vài ngày nữa là đến năm mới, cây bên đường cũng đua nhau thay cho mình bộ áo mới tinh, con đường lớn bây giờ thật khác, thật đẹp đẽ.

Quân Yên đi bên cạnh hắn giáo giác nhìn xung quanh, con đường này vào đêm đó và bây giờ như hai bức tranh khác nhau, cô thích bây giờ hơn.

Chiếc xe đạp từ phía sau lao tới, có vẻ như mất phanh nên người trên xe không ngừng hô lên: “Tránh ra...tránh ra...xe mất thắng.”

Lần này Trần Tuân đã kịp thời bảo vệ cô trong vòng tay mình, hắn kéo cô vào trong lòng, nhìn chiếc xe đạp đang tiếp tục lao về phía trước cuối cùng dừng lại trong bụi cây gần đó thì thở phào một hơi.

Cô từ trong ngực hắn chui ra, nhìn hoàn cảnh trước mắt mà bật cười xong lại quay sang nhìn hắn.

Trần Tuân vuốt lại mái tóc bị rối cho cô, cười nói:

“Lần này em bảo vệ được em rồi.”

Quân Yên cong môi cười, chủ động ôm lấy eo hắn gật đầu nói:

“Thật may mắn là anh cũng không sao.”

Người trên xe đạp còn ngồi trong bụi cây ló đầu ra nhìn, cậu ta nhìn cặp đôi ở phía trước mà không vui, đạp mạnh chiếc xe đạp của mình một cái sau đó lại ôm chân tức giận nói.

“Mẹ nó, đã bị hư xe còn phải ăn cơm chó.”

“Không chịu được mà!”

Hoàn chính văn.

Hết quyển 1!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.