Mảnh Ghép

Chương 42: Chương 42: Sẽ còn gặp lại...




“Quân Yên...chúng ta sẽ còn gặp lại.”

“Lúc đó tôi sẽ cướp em khỏi tay Trần Tuân.”

Lôi Cận hắn quả thật bị điên rồi, lúc này lại còn tâm tư trò chuyện thả thính với cô. Quân Yên bị hắn kẹp chặt không có lối thoát, hai người đi lùi lại ra phía cửa xung quanh là cảnh sát đã được Trần Manh cho rút lui.

Trần Tuân cầm súng hướng về Lôi Cận, đôi mắt hiện lên sát khí nhưng Quân Yên có thể thấy được sự lo lắng sâu trong đôi mắt ấy.

Cô mấp máy môi hướng về phía Trần Tuân mà nói thầm: “Đừng lo lắng.”

Em sẽ không sao, Lôi Cận sẽ không làm gì em cả.

Trần Tuân, đừng lo lắng!

Nhưng Trần Tuân nào có thể không lo lắng cho được, Lôi Cận là loại người gì cơ chứ nhìn hắn đối xử với Quân Yên có chút khác biệt nhưng chung quy hắn vẫn là một tên biến thái chính hiệu.

Trần Tuân nhìn Quân Yên cong môi cười, khóe môi hắn khẽ động nói ra ba từ: “Anh yêu em.”

Tự dưng đang kịch tính như vậy, máu chảy thành sông, xung quanh đều là sát khí vậy mà hai người bọn họ lại có nhã hứng liếc mắt đưa tình.

Khi không hai bên lại bị thồn cho một đống cơm chó, thật biết cách ngược cẩu độc thân mà.

Lôi Cận tất nhiên không vui, hắn kéo cô lại khẽ gầm:

“Đừng có tình chàng ý thiếp ở trước mặt tao.”

Quân Yên thật muốn nói rằng 'là do anh quá ghen tị tình cảm vợ chồng chúng tôi' nhưng lại nuốt lại vào trong bụng.

Lúc này đây cả đoàn người đã đi ra đến trước cổng, xe ô tô đã được chuẩn bị sẵn theo lời của Lôi Cận, khoé môi hắn nhếch lên nhìn về phía Trần Tuân và Trần Manh nói: “Tốt nhất đừng hòng giở trò với tao.”

“Lùi lại cho tao, nếu không đừng bảo tao tuyệt tình.” Hắn vừa nói vừa dí khẩu súng đã lên đạn vào người cô.

Chờ đám người Trần Tuân làm theo lời mình xong liền quay sang nói với cô: “Lên xe!”

Thật sự làm theo lời hắn, cả quá trình đều làm theo lời của Lôi Cận chỉ tiếc rằng Lôi Cận hắn quá tự tin, nghĩ rằng bọn họ chưa chuẩn bị gì.

Người ở đây tuy rằng đã rút lui hết, nhưng ở nơi khác thì Trần Manh hắn không chắc.

Lôi Cận lên xe chở theo Quân Yên rời đi, hắn không thả cô ngay cũng bởi vì mang theo cô để đảm bảo đám cảnh sát sẽ không làm gì.

Xe của Lôi Cận vừa chạy đi mất thì Trần Tuân liền lên một xe khác chạy theo, nói tiếp hắn là 1 đoàn xe cảnh sát phía sau, chung quy cũng chỉ rượt theo một chiếc xe duy nhất.

Trong màn đêm tối tăm, cây cối xung quanh um tùm, tuy nơi này có phần quanh co, nguy hiểm nhưng lại là nhà của Lôi Cận, hắn rất nhanh có thể cắt được đuôi của đám người Trần Tuân.

Mấy chiếc xe lao thẳng về phía trước, Trần Tuân tức giận đập mạnh vào vô lăng mắng: “Khốn kiếp.”

“Mất dấu rồi thưa sếp.”

Tiếng đồng chí cảnh sát vang lên ở bộ đàm của Trần Manh, cậu híp mắt lại ra lệnh cho toàn đội chia theo nhiều hướng mà tìm kiếm.

Nơi này là địa bàn của Lôi Cận bọn họ không cách nào có thể qua được hắn, Trần Tuân híp mắt nhìn về phía rừng cây âm u đó như đang tính toán điều gì đó.

Lôi Cận với cánh tay đỏ thẫm chạy về phía trước, hắn đảo mắt nhìn cô gái đang sợ hãi ở bên cạnh, cong môi nói:

“Thả lỏng đi...bây giờ tôi cũng chẳng có thời gian ăn thịt em.”

Quân Yên càng đề phòng hắn hơn, Lôi Cận chỉ biết nở nụ cười đầy bất lực. Hắn lắc đầu không nói thêm một lời nào nữa, chăm chú chạy xe về phía trước, tầm 10 phút sau chiếc xe liền dừng lại phía trước đã có người của hắn chờ sẵn.

Lôi Cận từ trên xe bước xuống còn không quên khoá trái cửa đề phòng cô chạy trốn.

“Ông chủ!” Đám thuộc hạ cúi thấp đầu chào hắn, lại đưa cho Lôi Cận một chiếc điện thoại, không biết hắn gọi cho ai nói vài câu liền tắt máy rồi quay trở về.

Nhìn Quân Yên đang mở to mắt quan sát bọn hắn, Lôi Cận không khỏi tiếc nuối, hắn mở cửa xe ngồi lại vào ghế lái nhưng không phải tiếp tục chạy đi mà có ý khác.

“Từ đầu tôi có ý đồ xấu với em...”

Trong lòng Quân Yên nói thầm: “Tôi biết, không có ý đồ xấu thì tại sao hại Trần Tuân rồi bắt cóc cô.”

Lôi Cận nói tiếp: “Nhưng khi gặp em tôi lại thay đổi ý định, muốn đem em nhốt lại ở bên cạnh.”

Quân Yên bĩu môi: “Biến thái.”

“Chỉ là...khi thấy tình cảm giữa em và Trần Tuân tôi lại có chút hâm mộ cho nên vẫn không nở lòng xuống tay.”

“Tôi vẫn luôn hâm mộ hắn, gia đình bạn bè và tình cảm của hắn...”

Quân Yên có chút kinh ngạc, cô quay sang nhìn Lôi Cận trên khuôn mặt của hắn quả thật khác lạ: “Cho nên anh mới sinh ra cảm giác ghen tị, liên tục gây chuyện, hại anh ấy.”

Đây là một câu nói khẳng định của cô, chứ không hề có một chút nghi hoặc nào cả, trái lại Lôi Cận lại bật cười hắn nhìn đồng hồ xong liền nói câu cuối.

“Tôi chỉ hâm mộ thôi, còn việc gây chuyện, hãm hại hắn là do tác giả viết.”

“Tôi vô tội.”

Lúc này hắn liền động, cửa xe được mở ra đã đến lúc hắn phải rời đi rồi, Lôi Cận quả thật có chút không nở nên quay lại nhân lúc Quân Yên đang ngơ ngác trước câu trả lời của hắn thì Lôi Cận liền hôn cô một cái.

Một nụ hôn tạm biệt...

“Chồng em sẽ đến sớm thôi, ở yên đây chờ hắn...”

“Tôi đi đây...hẹn gặp lại.”

Lôi Cận xoay người rời đi không hề quay đầu lại thêm một lần nào nữa, hàng xe nối đuôi nhau rời khỏi nơi đây, chỉ còn lại một mình Quân Yên ở trên xe. Lôi Cận cũng đã sắp xếp 2 thuộc hạ ở lại bảo vệ cô cho đến khi có người tới.

Quân Yên rối như tơ vò, cuối cùng cô vẫn không thể hiểu được Lôi Cận là kiểu người như thế nào, có lẽ tận sâu trong con người là một mặt thiện lương, tốt bụng.

Một hàng xe chạy thẳng về phía trước, Lôi Cận ngồi ở ghế sau được bảo vệ bởi các thuộc hạ của mình, bên cạnh hắn là vị bác sĩ đang giúp hắn băng bó vết thương ở tay.

Vị bác sĩ kia có lẽ rất rảnh rỗi, buột miệng hỏi: “Cậu cứ để cô gái đó mà đi vậy à?”

“Ừ.” Lôi Cận nhàn nhạt đáp lại.

Không để cô lại thì thế nào?

Hắn không biết lần này có trốn thoát được không, nếu mang cô theo e là cũng vướng tay vướng chân hơn hết hắn sợ cô sẽ câm ghét hắn nhiều hơn.

Rừng cây âm u, xung quanh ngoài tiếng động vật kêu thì chẳng có gì cả. Quân Yên ngồi trên xe, tuy cửa xe đã khoá kín nhưng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Cái tên Lôi Cận kia, hắn không thể để cô ở một nơi an toàn hơn được sao?

Nơi này âm u như vậy, lỡ có hổ báo rắn rết gì đến 'hỏi thăm' cô thì làm sao bây giờ?

Đúng là thất đức!

Cô ngồi co ro trên ghế, sợ hãi nhìn quanh một hồi xong lại chôn mặt giữa hai không ngừng run rẩy.

Trần Tuân, nhanh đến đây đi.

Em sợ lắm...

Tiếng động cơ xe càng ngày càng gần, Quân Yên thốt tim lo lắng là người xấu, mặt mày càng hoảng hồn hơn cho đến khi nghe thấy còi xe cảnh sát phía xa.

Vui mừng xuất hiện trên mặt, tiếng xe càng ngày càng gần khiến cô kích động, Quân Yên đưa tay muốn mở cửa lại phát hiện cửa bị Lôi Cận khoá kín, chỉ có cửa sổ hơi hé mở một chút.

Cái tên này...

Cô đạp cửa, từ một chút kẽ hở kia mà la lên: “Trần Tuân, em ở đây!”

“Trần Tuân, nhanh đến cứu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.