“Ai ui, A Dương lại sang chơi đấy à?”
“Sang ăn chực thì có, 1 tuần 7 ngày chiều nào cũng vác mặt qua.”
Trần Tuân vừa lật tờ báo trên tay vừa chẹp miệng nói. Quân Yên bật cười huých cùi chỏ vào tay hắn rồi nói nhỏ.
“Anh buồn cười quá, tình yêu của cậu ấy bên này mà. Đổi lại là anh thì anh cũng vậy thôi.”
Lúc này Trần Tuân liền đặt tờ báo xuống bàn, hắn nhìn cô một bộ dạng nghiêm túc, trả lời:
“Nếu là anh, anh sẽ bắt cóc em về nhà của mình.”
“Đỡ đi lại nhiều, còn bị người khác dị nghị.”
Chí Dương nghe được, nhưng hắn đã luyện được đến đỉnh cao của sự mặt dày rồi, chỉ ngoắc mồm cười nhìn theo hướng chỉ tay của thiếu phu nhân mà chạy đi.
Tiểu Hinh đang làm sau vườn, cắt cỏ tỉa cây, bón phân tưới nước cho hoa. Quá mức nghiêm túc cho nên chẳng thể biết đến sự hiện diện của người nào đó, chờ đến khi một bàn tay đặt lên vai mình cô mới giật mình quay người lại, vòi nước trên tay cũng theo đó mà hướng thẳng đến chỗ của người kia.
Trong nháy mắt, Chí Dương từ khô ráo trở nên ướt nhẹp mí mắt hắn giật giật nhìn đăm đăm khuôn mặt nhăn nhó của tiểu Hinh mà cười.
“Em mưu sát chồng em hả?”
Tiểu Hinh lắp bắp vội vàng chạy đi tắt nước rồi đặt gọn ống nước lại, lúc sau trở về còn cầm theo khăn lông đưa cho hắn, cô xấu hổ nói:
“Ai... ai lại mưu sát bằng vòi nước bao giờ.”
“Ướt hết rồi, làm sao bây giờ?”
Chí Dương càng lau thì áo càng dính, vạt áo phía trước dính vào bụng, cơ bụng 6 múi lúc này lộ ra quyến rũ đến mê người. Một tiểu háo sắc như tiểu Hinh thì làm sao mà có thể bỏ qua được, cô vươn tay ra muốn sờ vào nó nhưng nửa đường lại nhớ đến gì đó liền ngước mắt lên nhìn Chí Dương, cô hỏi:
“Cho em sờ một chút nhé?”
“Sờ bao lâu cũng được.” Chí Dương gật đầu đáp, khoé môi nhếch lên.
Nhịn đông nhìn tây xem có ai không, tiểu Hinh giật mình khi ở phía xa xa cậu chủ, thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia, một vài người làm đều đang nhìn về hướng này, bọn họ còn làm mặt quỷ với mình, chờ xem kịch vui.
Tiểu Hinh hẳn là không biết ngoài những người đó ra, ở tầng hai phu nhân cùng lão gia cùng đang đứng ngoài ban công nhìn xuống, mục đích giống con cái của mình, xem kịch.
Da mặt tuy dày nhưng bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy tiểu Hinh cũng không thể không xấu hổ được, cô đỏ mặt vội vàng kéo tay Chí Dương một mạch đi vào phòng ngủ của mình.
Haha, xấu hổ nhưng không từ bỏ mà tìm một nơi kín đáo hơn.
Chí Dương cong cong khoé môi, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Vào phòng cũng tốt, có thể làm được nhiều thứ hay ho hơn. Trong đầu loé lên một tia đen tối, ánh mắt lưu manh của hắn chiếu thẳng lên người cô gái nhỏ.
Rầm!
Cửa đóng lại, tiểu Hinh cười trừ trước hành động của mình. Thật là, còn chưa nói gì đã kéo con người ta vào phòng rồi, lỡ hắn sẽ nghĩ bậy về cô thì sao?
Nghĩ vậy cô liền lên tiếng giải thích với hắn:
“Ây thật ra... bên ngoài nhiều người quá.”
“Ừm, anh biết mà vào phòng an toàn hơn.” Hắn điềm tĩnh đáp.
Sự điềm tĩnh của hắn cùng nụ cười vô hại kia khiến cô bối rối, hai tai đỏ lên cúi gầm mặt không dám nói gì nữa. Bên eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay, tiểu Hinh còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị hắn kéo đến mặt áp vào lồng ngực của hắn.
Áo sơ mi bị mình làm ướt dính vào da thịt, cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim của hắn chỉ qua một cái chạm. Thật sự quá nhanh, tim hắn đập nhanh quá.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên đỉnh đầu cô, nhịp tim của cô theo đó mà cũng tăng nhanh. Bọn họ quá gần nhau, dường như là dính sát vào nhau, tuy lần trước đã có ôm hôn nhưng lúc đó có mặc áo hẳn hoi, còn lần này thì...
“Tiểu Hinh...”
Giọng nói của Chí Dương vang lên, theo quán tính cô liền ngẩng mặt lên nhìn, trên môi lập tức bị bao phủ bởi môi bạc mát lạnh của hắn, Chí Dương siết chặt vòng eo cô hô hấp hỗn loạn, nụ hôn vội vàng, mạnh mẽ rơi xuống.
Hô hấp của cô trong nháy mắt liền bị hắn hút hết sạch, chỉ còn tiếng ú ớ sót lại. Cơ thể nhẹ bâng, cô đã được hắn bế lên hai chân vắt sau lưng hắn, chiếc lưỡi thô ráp mềm mại tham quan từng ngóc ngách trong khoang miệng, quá mức ngọt ngào khiến hắn càng hôn càng nghiện.
Môi bị hắn gậm nhắm, nhưng rất nhanh tiểu Hinh cũng bị hắn dụ dỗ mà gia nhập vào cuộc vui, cả hai cùng ngã xuống chiều giường mềm mại cách đó mấy bước. Hai tay cô choàng lên cổ hắn, nhiệt tình đáp trả.
Bàn tay không an phận di chuyển khắp cơ thể, hắn chạm đến đâu cô liền cảm thấy nơi đó như bị châm lửa nóng đến mức khó chịu, nhưng cũng rất thích thú miệng cô phát ra tiếng 'ưm ưm' cơ thể không yên mà uống éo.
Tay đặt trên eo nhỏ, yết hầu hắn liền trượt lên trượt xuống không thể chịu đựng được nữa mà luồn vào trong áo thun chạm đến nơi mềm mại nào đó trước ngực. Đôi gò bồng đào được bao lại bởi chiếc áo lót, Chí Dương kéo lên phía trên một cách thuận tiện, tay hắn chạm vào bên ngực mềm mại của cô, thích thú mà vuốt ve hạt đ*u nhỏ chưa kịp nở ở phía trước.
Bị hắn chơi đùa, tiểu Hinh không nhịn được sự kích thích do hắn mà lại cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ dụ hoặc:
“Ưm... a... đừng... đừng mà...”
Nhưng đầu óc cô chợt thanh tịnh, lý trí còn sót lại kéo hồn phách của cô quay trở về, chống hai tay lên ngực hắn tiểu Hinh khàn giọng nói:
“Đừng... dừng... dừng lại thôi, đang ở nhà bà chủ.”
Chí Dương giật mình, đôi mắt vì dục vọng chiếm hữu mà trở nên đỏ rực hắn nhìn cô hồi lâu cuối cùng cũng gục xuống trên người cô, hổn hển mà thở.
Vật nào đó chống lên trước bụng dưới của cô, lúc này là do hắn nhổm người cho nên cô không phát hiện ra còn bây giờ hắn dường như nằm đè trên người cô rồi. Hai má cô đỏ ửng lên, bàn tay trước ngực cô vẫn không rời đi còn có xu hướng sờ sờ nắn nắn nhẹ nhàng.
Cô cắn môi, lắp bắp nói:
“Đừng... đừng sờ nữa.”
Gục mặt bên cổ cô, Chí Dương cắn lấy vành tai của cô gái nọ rồi xấu xa đáp:
“Để yên, tôi sờ một lát.”
“Sẽ giúp em phát triển vòng một.”