Mảnh Ghép

Chương 85: Chương 85: Ngoại truyện 2: Sống chung (2)




“Ngủ... ngủ chung phòng sao?”

“Hai chúng ta ngủ chung phòng sao?”

Khuôn mặt cô đỏ rang nóng bừng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự xấu hổ này đã lan ra đến tân hai lỗ tai của mình.

Chí Dương gật đầu, hắn kéo vali áo quần của cô vào phòng ngủ mình ngang nhiên sắp xếp mọi thứ giúp cô rồi đáp tỉnh bơ:

“Tập trước cho quen... sau này em khỏi bỡ ngỡ.”

“...” Bỡ ngỡ cái đầu anh!

“Em từ chối được không?” Cô cắn cắn môi hỏi.

Chí Dương bật cười, hắn chỉ chỉ tay vào ghế sô pha như đang muốn nói cho cô biết, nếu cô từ chối thì hãy ra đó ngủ nhưng không chờ tiểu Hinh có cơ hội tiếp xúc với suy nghĩ đó thì hắn đã nói:

“Nếu em ngủ sô pha... ngày mai anh đem nó đi vứt.”

Mẹ nó, cô muốn tự vẫn!. Truyện hay luôn có tại * T RUMtruyen.N E T *

Trừng mắt nhìn hắn, nhìn vẻ mặt đắc ý như vừa dành được chiến thắng của Chí Dương cô thật muốn cho hắn một đấm, cái bản mặt đáng ghét đó thật không thể chịu đựng được. Trong đầu âm thầm vạch ra kế hoạch tác chiến lâu dài với 'quân địch' tiểu Hinh mím môi cười nhẹ nhún vai tỏ ý chấp nhận.

Phòng ốc cuối cùng cũng giải quyết xong, những chuyện còn lại không có gì đáng ngại ngược lại còn được giải quyết rất ổn thoả. Dù sao công việc của tiểu Hinh lúc trước là phụ giúp và làm việc trong nhà họ Trần cho nên dọn dẹp, nấu nướng,... cô đều có thể làm được không biết nhiều thì cũng biết chút ít.

Nhìn một bàn thức ăn nóng hổi thơm phức, Chí Dương liền có cảm giác ấm áp của một gia đình, đã lâu lắm rồi hắn mới được ăn thức ăn nóng đúng giờ đúng bữa từ người khác nấu như vậy, mà người này tương lai lại còn là bà xã là mẹ của con hắn.

Trên người cô mặc chiếc tạp dề, bưng món cuối cùng ra đặt lên bàn nhìn hắn đang ngây ngốc đứng yên một chô liền cười nói:

“Nhìn cái gì, ngồi xuống đi.”

“Không biết anh thích ăn cái gì, nên em thấy trong tủ lạnh có gì thì nấu nấy. Lát nữa anh nói cho em biết, anh thích ăn gì lần sau em sẽ nấu.”

Cô ngồi xuống đồng thời cởi chiếc tạp dề trên người ra xong liền xới cho hắn một bát cơm. Bếp nhà hắn còn mới rất sạch, gia vị nấu ăn cũng mới tinh chưa nấu nướng, vừa nhìn qua liền biết hắn chẳng bao giờ nấu một số thứ còn vừa được mua về cách đây không lâu.

Cái con người này chắc là đã tính toán từ lâu rồi, đúng là thủ đoạn.

“Anh ăn nhiều vào.”

Gắp thức ăn để vào bát cơm của hắn tiểu Hinh liền vùi đầu xuống ăn cơm, thật ra những món này là cô được các cô dì ở bên kia dạy vẫn chưa nấu được mấy lần nhưng may là ăn được không tệ đến mức không nuốt trôi.

Cả quá trình Chí Dương chỉ thành thành thực thực ngồi ăn cơm, không hề phát ra một tiếng động, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho cô, rót nước cho cô uống.

Ăn no Chí Dương tranh chuyện rửa bát, tranh giành một cách kịch liệt khiến cô chỉ biết ngoan ngoãn ra ngồi ở

sô-pha xem phim và ăn trái cây, bên trong vang lên tiếng nước chảy cùng với tiếng va chạm của bát đũa. 15 phút sau hắn xuất hiện trước mặt cô, hắn cong môi cười nói:

“Ra ngoài mua gì không em?”

“Chắc em còn thiếu đồ dùng, còn sớm nên mình đến siêu thị gần đây đi.”

Hắn điềm tĩnh một cách kì lạ như bị ai nhập vậy, từ sau khi ăn cơm không còn khùng khùng lưu manh nữa, chắc bị bữa cơm của cô làm cho thần hồn điên đảo, trở nên bình lặng chăng?

Ngồi trên xe hơi đến siêu thị để mua thêm một ít đồ dùng cá nhân, tiểu Hinh không biết mình đã liếc hắn bao nhiêu lần rồi, những cái vẻ kì quái của hắn khiến cô không quen, cuối cùng không nhịn được liền hỏi khi cả hai vừa xuống xe.

“Anh... làm sao vậy?”

“Anh bị ngộ độc thực phẩm à?”

Chí Dương kiểu: “???”

Chẳng phải hắn đang cố tỏ ra là một người đàn ông điềm tĩnh trưởng thành để trở thành người đàn ông tốt cho gia đình sao?

Bộ dạng của hắn bây giờ có chút nào giống đang quằn quại vì bị bội thực chứ?

Cái con nhỏ này!

Bước đến kẹp cổ cô, Chỉ Dương vừa kéo cô đi vào siêu thị vừa giảng đạo lý cho cô nghe. Thấy hắn đã quay trở lại bình thường tiểu Hinh vì la ối vừa bật cười van xin.

Ừm, như thế này tốt hơn. Hắn cứ lầm lầm lì lì cô hơi sợ, cứ nghĩ bị vong nhập thôi.

Hai người dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, chiếc xe đẩy đã bị chất đầy theo thời gian đến trước quầy của con gái hắn liền dừng lại gọi tiểu Hinh đang chậm rì rì phía sau tới, rồi hỏi:

“Em dùng loại nào?”

“Hả? Loại gì?”

Tiểu Hinh còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi Chí Dương đỏ mặt chỉ tay vào quầy băng vệ sinh dành cho nữ giới thì mới hiểu, hắn lập lại lần nữa.

“Băng vệ sinh, em dùng loại nào? Hay mua hết luôn nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.