Mảnh Ghép

Chương 68: Chương 68: Ngoại truyện: Nguyên Tâm, đại ma đầu của A Thành




“Ông bà già bắt về cưới vợ sinh con.”

“Cưới vợ sinh con?”

Chí Dướng nhướn mày, kinh ngạc thoáng qua trên mặt cậu nhưng sau đó liền không nhịn được mà bật cười.

A Thành hừ lạnh, bực bội cầm chai bia vừa nãy đặt xuống lên uống một ngụm lớn. Nước bia mát lạnh từ cổ họng chảy xuống, hơi men xộc lên không khiến hắn say mà ngược lại tỉnh táo hơn nhiều.

Liếc mắt cảnh cáo người đang ôm bụng cười, Chí Dương mím môi làm vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không cười nữa...”

Lúc này A Thành mới bắt đầu nói về chuyện của mình. Vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, A Thành là đích tôn của gia tộc họ Lữ nổi danh về mảng đá quý ở thành phố F, Lữ Thế Thành được người lớn trong nhà kì vọng rất nhiều nhưng cuối cậu lại chọn một con đường khó khăn đầy chông gai hơn là bước trên con đường trải đầy đá quý.

Lữ Thế Thành đầu quân cho gia tộc họ Trần ở Thành phố A, điều này khiến họ Lữ bên kia tức giận không thôi. Còn nhớ lần đó bọn họ gây khó dễ không ít cho Trần thị nhưng dưới sự chỉ đạo cùng sự thông minh của Trần Tuân Trần thị không hề bị lung lay tổn hại một chút nào.

Chung quy Lữ Thế Thành vẫn mang dòng máu họ Lữ, anh có tài và trên người anh vẫn còn trách nhiệm của mình đó là tiếp quản công ty, khiến cho hương hảo của Lữ gia càng ngày càng thịnh vượng, phát triển hơn.

Lần đầu tiên Chí Dương phát hiện cái người tên Thế Thành này cũng có thể sầu bi, không vui như vậy. Bất giác thở dài A Dương vỗ vai người đồng chí của mình, an ủi:

“Đừng buồn, ai rồi cũng phải lấy vợ sinh con thôi.”

A Thành xua tay, vẫn không thể vui nổi.

“Cậu không biết tôi cưới ai đâu...nếu là cậu, cậu cũng sẽ như tôi.”

“...” Trên mặt A Dương như đang viết mấy chữ 'Thật vậy sao?'.

Cô gái kia lợi hại như vậy?

Có thể khiến cho người anh em được mệnh danh là tảng băng di động buồn phiền, lo lắng đến nỗi rũ cậu ra ngoài giải sầu.

Nghĩ đến đây sự tò mò trong lòng A Dương như đang trỗi dậy thậm chí còn rất mãnh liệt. Thật muốn biết người đó là ai!

“Đừng làm vẻ mặt tò mò đó nữa.” A Thành bất giác lên tiếng.

Trịnh Chí Dương đưa tay gãi gãi sống mũi cười trừ, làm bộ dạng 'Tại hạ xin rửa tai lắng nghe...'

“Đó là một ma đầu...” Trong giọng nói còn mang theo vài phần hoảng sợ.

Câu nói lấp lửng của anh càng khiến cho A Dương thêm tò mò hơn, vẫn trố mắt chờ đối phương nói tiếp lại thấy A Thành lắc đầu, đại não khó chịu không thôi hình ảnh mà cậu vốn đã cất giấu từ lâu nay lại một lần nữa ào ạt tuôn ra.

Hình ảnh cô bé đáng yêu cười ngất sau khi tuột quần anh xuống, còn chê anh có cục thịt thừa trước người. Một lần lại một lần khác, hết bôi bánh kem lên mặt thì chính là canh lúc anh ngủ rồi vẽ bậy lên mặt.

Nguyên Tâm!

Anh không bao giờ quên được, người khiến cho hắn bị ám ảnh về tuổi thơ của mình. Mấy ai biết được, một người cao lãnh như hắn lại có tuổi thơ rất dữ dội, thậm chí là bị hành cho ra bã.

12 giờ đêm, đèn đường thành phố A vẫn còn đó nhưng chẳng còn một bóng người nào, sự cô đơn vây chiếm khắp nơi.

A Thành dừng xe trước chung cư nhà mình, hắn tựa lưng lên cửa xe từ trong túi áo khoác lấy ra một bao thuốc. Châm lửa, bật lửa phát ra ánh lửa đầu thuốc lá lập tức bắt lửa một đốm lửa đỏ hồng xuất hiện.

Anh đưa lên miệng rít một hơi, cảm xúc trong người theo làn khói thuốc bay đi nhưng cũng không thể khiến anh thoải mái.

Không biết vì sao anh lại như vậy, có lẽ là vì sự ép buộc từ gia đình khiến anh cảm thấy tự do của mình đánh mất, cũng có lẽ là vì Nguyên Tâm cô gái mà đã lâu rồi anh chưa gặp lại.

Lữ Thế Thành tính nhẩm trong miệng, 7...8...9...không là 10 năm rồi anh và cô gái kia đã 10 năm rồi chưa gặp mặt. Vậy mà đùng một cái lại muốn anh kết hôn sinh con cùng đối phương.

Anh dường như đã quên mất hình dáng, dung mạo của người đó chẳng thể nào nhớ được nữa rồi.

Điếu thuốc tàn, A Thành ném tàn thuốc xuống đường rồi dùng mũi giày đạp lên. Anh theo lối cũ quay về nhà mình, thanh máy 'tinh' lên một tiếng cửa lập tức được mở ra.

Xoay người đi về nhà mình, con đường cũ bóng đèn mờ ảo, dường như anh thấy một cô gái đang đứng tựa lưng vào cửa mặt cúi gầm xuống như đang chờ ai đó.

Vờ không quan tâm, bộ dạng anh lạnh lùng bước đến lại phát hiện nơi đối phương đứng chính là nhà của mình, vì thế liền nhíu mày lên tiếng:

“Xin lỗi, cô tìm ai?”

Giọng trầm khàn vì vừa uống bia xong mang theo vài phần lạnh nhạt.

Đối phương trong tích tắc ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng nhưng môi lại tái nhợt, cô gái quan sát anh nhìn từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia.

Hai cặp mắt giao nhau, trên mặt bọn họ đều hiện lên sự lạnh lùng. Cuối cùng vẫn là cô gái kia lên tiếng, đứng thẳng người theo tác phong của mình, cô nói:

“Em là Nguyên Tâm.”

“Nguyên Tâm?” A Thành mơ hồ hỏi lại.

“Đúng vậy.” Nguyên Tâm cười nhạt đáp.

Nguyên Tâm!

Cơ thể Lữ Thế Thành lập tức đông cứng, anh không nghĩ ma đầu lại đến nhanh vậy còn trực tiếp tìm đến đây. Anh không tài nào phản ứng kịp.

Lúc này đây bèn quan sát tìm tòi trên người đối phương một lượt, trên người mặc một bộ quần áo đơn giản cùng chiếc áo khoác mỏng. Từ trên xuống dưới kể cả khuôn mặt đều không hề giống với người trong kí ức của anh một chút nào.

Không đanh đá, không bỡn cợt, không hề giống một đại ma đầu!

“Cô chắc chứ?” Dường như không tin, A Thành liền hỏi lại.

Chỉ thấy Nguyên Tâm bật cười, tiếng cười giòn giã phá tan không khí xấu hổ này, nhưng rất nhanh Nguyên Tâm liền thu lại ý cười hờ hững nhìn anh, nói một câu:

“Có muốn em tuột quần anh giống hồi bé không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.