Mảnh Ghép

Chương 67: Chương 67: Ngoại truyện: Ao ước một gia đình




“Thiếu phu nhân nhìn này, tiểu thiếu gia cười với em đấy.”

“Tại tiểu Hinh nhà chúng ta rất xinh đẹp mà...”

“Thiếu phu nhân thật kì, điều đó ai cũng biết mà...”

Quân Yên nằm trên giường không khỏi bật cười, cô đã được bác sĩ cho xuất viện vì không có vấn đề gì xấu xảy ra sau khi sinh, đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh, có thể gọi là mẹ tròn con vuông. Trần Đồng Quân chính là cái tên được ba đứa nhỏ đặt cho, với mong muốn sau này nó sẽ làm nên việc lớn.

Nhìn đứa nhỏ của mình cùng tiểu Hinh chơi đùa vui vẻ, trên mặt một người mẹ như cô cũng hiện lên ý cười. Cho đến bây giờ Quân Yên vẫn có chút không thể tin được, cuối cùng mình cũng trở thành một người mẹ rồi.

Bây giờ cô có gia đình, có chồng và có con đây là chuyện mà từ trước đến nay cô chưa từng dám nghĩ đến.

Ông trời lấy đi của cô ba mẹ và cuộc sống nhưng cuối cùng cũng bù đắp lại cho cô một gia đình mới, cùng với một người đàn ông yêu thương cô.

Vết sẹo trong tim mà do người thân tạo nên cuối cùng cũng tan biến lúc nào không hay biết, chỉ còn lại mật ngọt mà hắn mang đến cho cô.

Nhắc đến Trần Tuân cô không kiềm được mà nhớ đến những chuyện sau khi sinh trở về, mọi việc tắm gội, vệ sinh cá nhân của cô đều được Trần Quân một tay chăm lo cho cô, mẹ chồng bảo cứ để đấy người làm và bà sẽ giúp làm giúp nhưng hắn một mực cự tuyệt nói:

“Vợ con, ai cũng đừng mong chạm đến.”

“...” Người nghe lúc ấy đều trầm mặc không đáp.

Chỉ có cô là xấu hổ, đêm đến mới dám trách mắng hắn. Cái người này cũng thật là, càng lúc càng tuỳ tiện không để ai vào trong mắt.

Tuy nói vậy nhưng cô thật sự rất cảm động, một người chồng như vậy làm sao không yêu cho được.

Đồng Quân vương cánh tay đầy thịt trước mặt tiểu Hinh, khóe môi nhếch lên cười với tiểu Hinh. Thật là một đứa trẻ đáng yêu, tiểu Hinh đã chơi đùa với nó cả buổi rồi vẫn không biết chán là gì.

Xế chiều, Trần Tuân vừa tan làm về nhà liền chạy một mạch lên tìm vợ con của mình. Đúng là người có gia đình có khác từng hành động cử chỉ lẫn biểu cảm đều thể hiện rõ.

A Dương nhìn theo cậu chủ nhà mình trên mặt hiện lên sự hâm mộ, nhìn cậu chủ như vậy trong lòng cậu liền nảy ra một suy nghĩ mà bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến, thật sự muốn có một gia đình như vậy, có vợ và đứa nhỏ của mình.

“Ông chú, nhìn gì mà đờ đẫn vậy?”

A Dương bị một giọng nói quen thuộc làm cho giật mình, vừa quay lại liền thấy tiểu Hinh nhếch mép đứng sau lưng mình.

Trong đầu loé lên một suy nghĩ táo bạo, A Dương nhìn tiểu Hinh đăm đăm như muốn 'ăn' sạch người ta vậy. Ánh mắt kia không hề che giấu dục vọng của mình, tiểu Hinh sợ hãi rùng mình bất tri bất giác đưa tay che cơ thể mình lại, ghét bỏ nói:

“Đồ già dê!”

“Chưa thấy gái đẹp bao giờ sao?”

A Dương ho khụ khụ mấy tiếng cậu bị lời nói kia làm cho sặc. Con bé này quả thật tự tin đến mức khiến người ta hoang mang.

Nhưng mà phải công nhận, lớn lên đúng là rất xinh xắn càng ngày càng ra dáng một người phụ nữ rồi. Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Tiểu Hinh hoang mang nhìn đối phương, cặp mắt như sói đói kia vẫn không hề biến mất. Trái tim nhảy lên một cái, trong lòng thật sự hốt hoảng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường không hề hấn gì.

Nó hừ lạnh, nhìn bộ dạng kia liền biết suy nghĩ của đối phương là gì.

“Chú nhìn cái gì, về nhà của chú đi.”

“Ngày nào cũng sang đây, ngứa cả mắt.” Nó dẩu môi nhìn đối phương.

“Không đi...ở đây ăn chực!” A Dương đáp, thu hồi tầm mắt của mình lại, nhưng không hề có ý định buông tha cô bé kia.

Tiểu Hinh hừ hừ hai tiếng, nó đảo mắt lười biếng đáp lại trực tiếp đi vào nhà làm tiếp công việc dở dang của mình bỏ mặt A Dương một mình đứng đó.

A Dương nheo mắt nhìn theo cong môi cười nhẹ, xong vẫn lên xe quay trở về nơi ở của mình.

A Dương tên đầy đủ là Trịnh Chí Dương vốn là một cậu trai trẻ từ quê lên thành phố kiếm cơm, sau này vô tình cứu Trần Tuân một mạng liền được hắn cưu mang, tận lực dạy dỗ cậu, trọng dụng cho đến bây giờ.

Nhà ở dưới quên cũng chẳng còn ai, ba mẹ mất sớm sau khi thành công nhờ Trần Tuân giúp đỡ cậu liền quay về sửa sang mộ phần cho ba mẹ mình sau này một mực đi theo hắn trung thành cho đến bây giờ.

Cậu không còn vướng bận gì, cũng chẳng có người phụ nữ nào xét về tính cách là một người vui tính, trung thật, tận tâm với công việc lại còn không phải loại người trăng hoa bay bướm gì.

Quay trở về chung cư mình sống, Chí Dương thả mình xuống sô pha mệt mỏi thở hắt ra một hơi. Cậu có nhà riêng bình thường vì công việc sẽ có lúc ở lại Trần gia một vài hôm nhưng chung quy vẫn là về đây thường xuyên nhất.

Nhưng cho dù vậy cũng không thể khiến nơi đây trở nên ấm áp được, nó vẫn lạnh lẽo thiếu hơi ấm và thiếu một nữ chủ nhân.

Bất giác nhớ đến người nào đó, mỗi lần xù lông nhím vì bị cậu trêu chọc, mỗi lần vui vẻ cười đến híp mắt chẳng thấy mặt trời đâu.

Từ bé đến lớn thú thật Chí Dương chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương, cho nên đây cũng là lần đầu tiên cậu có cảm giác này. Muốn trêu chọc cô gái đó, muốn nhìn cô ấy cười và muốn giữ lại bên cạnh.

Trong lòng âm thầm gào thét: Cậu muốn có vợ, có con, cậu không muốn làm bạn với đôi bàn tay của mình nữa.

Nhưng hết thảy nếu muốn làm được điều đó cậu phải cố gắng từng ngày, phải khiến bản thân thật có tiền đồ mới có thể đưa cô bé đó rời đi được.

Chuông điện thoại reo lên, A Dương mò mẫm điện thoại trong túi lười biếng kêu một tiếng:

“Alo?”

“Ra ngoài làm vài chai không?” Giọng A Thành ở bên kia vang lên.

A Thành cũng là một trợ thủ đắc lực của Trần Tuân, nhưng cậu ta có tiền đồ hơn A Dương nhiều A Thành vốn là thiếu gia của một gia tộc lớn nhưng cuối cùng lại một mực đầu quân cho Trần thị làm trợ thủ cho Trần Tuân đến bây giờ.

Nghĩ lại đúng là một con người kì lạ.

“Ừ, gửi địa chỉ đi.”

A Dương đáp một tiếng rồi tắt máy, cậu đến bên cửa sổ. Trên trời là một mảng đen, phía dưới đèn đường đã lên đèn tiếng còi xe không ngừng vang lên, A Dướng thở dài một tiếng rồi quay đi.

Địa chỉ là một quán rượu nhỏ mà bọn họ thường lui tới, A Thành đã chờ ở đó từ lâu bia đã vơi đi một nửa. A Thành đi đến nhếch môi cười khẩy nói:

“Thất tình à?”

Ngước liên nhìn người vừa nói chuyện, người đàn ông khui bia đặt phía đối diện nói:

“Ngồi đi.”

Trong giọng nói không nghe ra được là vui hay buồn, mà đối với người này cũng sẽ không thể hiện cảm xúc ra trên mặt, cậu ta luôn luôn treo lên một tảng băng, không thèm quan tâm ai hết.

A Dương cười cười ngồi xuống, hai chai bia chạm vào nhau kêu một một tiếng 'keng' cả hai ngửa đầu uống hết một nửa, sảng khoái đặt chai bia xuống lúc này A Thành mới nói ra nguyên nhân.

“Bố mẹ tôi gọi về...”

“Trở về sao? Tiếp quản công ty à?”

A Thành lắc đầu, trên khuôn mặt điển trai hiện lên sự bất lực hiếm thấy, cậu rầu rĩ đáp:

“Ông bà già muốn tôi về cưới vợ sinh con.”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.