Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 2: Chương 2: Câu lạc bộ là kẻ lừa tiền




Tô Ái Ái hận thấu xương kẻ nào dám ăn trộm thẻ cơm của cô, tuy rằng cô cũng chẳng biết rõ rốt cuộc là bị người ta ăn trộm hay là được người đi nhặt được nữa. Làm thẻ cơm mới phải mất một khoảng thời gian, cô chỉ có thể lần lượt đi ăn chực cơm của người khác, thậm chí đi tắm cũng phải mượn thẻ.

Có câu nói “Người Nhật Bản trước khi ăn cơm phải nói cảm ơn.” (Trước khi ăn người Nhật thường nói “itadakimasu”, đó là một câu nói lịch sự nghĩa là “xin mời”. Nó nhấn mạnh sự cảm ơn tới người đã cất công chuẩn bị bữa ăn. Khi ăn xong, họ lại cảm ơn một lần nữa “gochiso sama deshita” có nghĩa là “cám ơn vì bữa ăn ngon”.). Phòng 513 trong khoảng thời gian này, việc đầu tiên thường làm trước khi ăn cơm chính là lôi người đã ăn trộm thẻ cơm của Tô Ái Ái ra chửi một trăm lần, còn thành kính hơn cả lúc cầu nguyện!

Tô Ái Ái có chút AQ nói “Không sao đâu, bên trong vẫn còn rất nhiều tiền, cứ cho hắn ta ăn đi, tớ không tin hắn ta có thể ăn hết chỗ tiền đó!”

Kỳ thực cái cô để tâm không phải là cái thẻ cơm đó, mà là thứ giấu trong tấm thẻ đó, dưới tấm thẻ cơm đó còn có một bức ảnh, chắc chắn là chẳng tìm lại được rồi, cô mất tấm ảnh đó rồi, cô vừa nghĩ đến chuyện có người thấy tấm ảnh đó là lòng lại vô cùng buồn bã.

Tô Ái Ái không thể để kẻ trộm quá đắc ý được, ngày thứ hai bèn đi bảo mất thẻ cơm, kiểm tra số tiền còn lại trong thẻ thì không ngờ một phân tiền cũng không thiếu, cô nghĩ mình đã trách nhầm tên trộm kia rồi. Đáng lẽ cô định dán tờ giấy thông báo mất thẻ nhưng bây giờ giấy tờ báo mất đều đã nộp hết rồi, chỉ còn có thể mua một tấm thẻ khác mà thôi.

Đã là học đại học thì có ba việc bắt buộc phải trải qua: tham gia câu lạc bộ, cúp học, yêu đương.

Sau khi bắt đầu đi học không lâu, buổi tối Tô Ái Ái đã bị Đường Đường kéo vào tham gia những hoạt động chủ yếu của cuộc sống đại học, nào là câu lạc bộ đọc sách, câu lạc bộ vẽ tranh biếm họa, các câu lạc bộ có thể tham gia có rất nhiều, điều khác nhau giữa các câu lạc bộ là số tiền phải nộp vào, nó giao động từ 10 đến 20 đồng. Chủ tịch các câu lạc bộ còn khoe khoang về câu lạc bộ mình rầm rộ hơn cả tổng thống đi tranh cử. “Chúng ta sẽ có các hoạt động là…, còn được liên hoan định kỳ nữa.”, “Cho đến khi các em lên năm thứ hai rồi, câu lạc bộ sẽ giao cho các em, như vậy các em sẽ được làm chủ tịch rồi…”

Nhưng sự thật là, nếu tham gia câu lạc bộ đọc sách thì định kỳ phải nộp bài bình luận về sách, câu lạc bộ vẽ tranh biếm họa thì cần phải nộp bản thảo, cái gọi là hoạt động chính là phải xuất bản báo tường định kỳ, cái gọi là liên hoan chính là ăn lẩu ở chợ sau. Sau khi Tô Ái Ái đã từng trải qua hai lần bạt vía ở cái Chợ sau kia đã hoàn toàn không còn vọng tưởng gì đối với câu lạc bộ nữa. có điều cũng gặt hái được một vài con ếch trong hồ sen.

Các câu lạc bộ còn có một tác dụng nữa, giống như tác dụng chính của các trung tâm môi giới kết hôn, đều thu phí, cả nam cả nữ đều gặp nhau trong một buổi gặp mặt, tổ chức thành hai bên ngồi đối diện nhau, mấy tháng sau sẽ cho ra đời thành các cặp đôi. Một chút tiền phí câu lạc bộ như vậy, đáng giá!

Tô Ái Ái không phải một cô gái xấu xí, thật ra thì cũng là kiểu mà bọn nam sinh hứng thú, nói năng nhã nhặn, không cự tuyệt người ta quá thẳng thừng, lúc nào cũng vui vẻ hứng khởi. Từ lúc cô bắt đầu nhập học cũng nhận được vài mảnh giấy nhỏ, cũng chỉ là hẹn gặp buổi tối hoặc là được một vài anh chàng khóa trên hẹn ra ăn khuya vài bữa.

Nhưng Tô Ái Ái có một đức tính khá tốt, chính là biết đúng mực, những lời mời qua chín giờ thì tuyệt đối không đi, cũng giống như những người bạn của cô. Điều quan trọng là, cô cũng có chút tinh ranh, thái độ rất kiên định, bất kể là ai, cậu hẹn tôi tôi sẽ đi, cậu mời cơm tôi sẽ ăn, cậu nói chuyện tôi cũng trả lời, cậu hỏi tôi có thích cậu hay không tôi quay đầu bỏ chạy. Ngày hôm sau vẫn tiếp tục cười meo meo nói chuyện với người ta, ai có thể không tức giận chứ!

Tô Ái Ái ăn vài bữa cơm rồi nhưng tất cả đám nam sinh đó đều không thể sánh bằng Phương Ca, ảo tưởng với tình yêu cũng tan biến hơn nửa, cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu, dần dần cũng trở nên lười biếng với những lời hẹn như vậy.

Có lúc cô cảm thấy tình cảm của bản thân mình thật thuần khiết, bóng hình trong lòng vẫn không thể hề phai nhạt vì vậy không nên đi hại người khác.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Có phải là hầu hết con gái đều cố chấp như vậy đối với tình yêu đầu của mình?

Đường Đường dường như bị cuốn hút bởi những câu chuyện cũ của Tô Ái Ái, bền bỉ, kiên quyết kéo Tô Ái Ái đi báo danh ở câu lạc bộ văn nghệ.

Tô Ái Ái vẫn ở trên giường đọc tạp chí, hỏi : “Vì sao tớ phải đi? Tớ cũng đâu có giỏi văn nghệ!” Trời biết cô ngay cả khuông nhạc cũng không biết vẽ.

Đường Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đem con gấu bông ném vào người Tô Ái Ái: “Đi nào, đi cùng tớ đi mà, có soái ca, câu lạc bộ văn nghệ là nơi có nhiều soái ca nhất! Tớ điều tra được cả rồi!”

Tô Ái Ái bỏ quyển tạp chí xuống, đứng lên lại thở dài: “Tháng này tiền đã tiêu hết rồi!”

Nộp phí cho câu lạc bộ, nộp phí cho câu lạc bộ kia, cái nào cô cũng chỉ muốn đòi lại, nhưng đó là điều không thể nào xảy ra.

Đường Đường trèo lên cầu thang (cầu thang này là cầu thang ở giường tầng trong kí túc xá) vỗ vai Tô Ái Ái nói: “Không mất tiền đâu! Thực sự không mất tiền mà!”

Tô Ái Ái ném tạp chí đi rồi trèo xuống “Vậy đi!”

Lúc đi đến bậc thềm của căn phòng đó, người đã rất đông.

Tô Ái Ái cầm số cùng Đường Đường tìm chỗ ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh, chủ yếu là nữ sinh. Người phụ trách việc phỏng vấn của câu lạc bộ văn nghệ ngồi thành một hàng, ba nữ một nam.

Xem người ta phỏng vấn cũng là một chuyện rất vui.

Người nam sinh duy nhất đó có rất nhiều ý tưởng kì lạ. Người ta nói: “Tôi sẽ hát!” Người kia nói “Hát một bài đi, Thanh tàng cao nguyên, một bài hát nổi tiếng như vậy, không phải là không biết đó chứ!” (các bạn muốn biết thì vào gg gõ Thanh tàng cao nguyên, p.s: hay lắm đó).” Vì vậy có người thông thông cổ họng, bắt đầu hát.

Người ta nói “Tôi thích đóng kịch!” Người kia lại nói “Được, chúng tôi chào đón nhất chính là năng khiếu đóng kịch, bây giờ biểu diễn thử đi, một đoạn nhỏ thôi, đơn giản lắm, ờ, đóng vai làm phụ nữ có thai đi!”

Tên nam sinh đó lập tức choáng váng, cố gắng ưỡn bụng lên, trước mặt bao nhiêu người như vậy đóng làm phụ nữ có thai, thiếu chút nữa thắt lưng cũng gãy làm đôi.

Đường Đường nắm chặt tay Tô Ái Ái, bày ra vẻ mặt đau khổ “Xong đời rồi, tớ căng thẳng muốn chết, đến lúc đó nhất định mất mặt lắm!”

Tô Ái Ái nhỏ giọng nói “Cố gắng phát huy, không phải tớ đã toi công theo cậu đến đây rồi sao?”

Tô Ái Ái đi vào phỏng vấn trước Đường Đường, bị gọi vào trước nhưng cô cũng không lo lắng lắm, dù sao cô cái gì cũng không giỏi, cũng chưa từng nghĩ là sẽ được chọn, nếu họ có ý định bảo cô làm trò gì đó mất mặt, cô sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Đứng nhìn gần như này, cô mới phát hiện thế nào mới gọi là văn nghệ, bốn người ngồi phía trước, ba nữ một nam kia đều cực kì ăn ảnh.

Trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, tóc xoăn mở lời trước: “Đầu tiên giới thiệu về bản thân một chút đi!”

Tô Ái Ái cảm thấy những người thuộc câu lạc bộ văn nghệ này cũng thật có khí chất, thái độ của họ rất tốt, cô cũng rất hài lòng bèn giới thiệu về bản thân một cách đơn giản.

Cô gái xinh đẹp đó lại hỏi: “Bình thường thích làm gì? Có năng khiếu về lĩnh vực nào?”

Tô Ái Ái rất muốn nói thích ăn, ngủ, đi lượn phố, online; có năng khiếu trong việc ăn, ngủ, đi lượn phố, online. Thực ra cô cũng đã từng nói như thế, trong cuộc phỏng vấn câu lạc bộ đầu tiên, bị người ta cười ồ lên một trận, cuối cùng cô tỏ ra rất chuẩn mực nói một câu: “Thích đọc sách!” Những cái khác cô đều không đề cập tới.

Vì vậy cô nói: “Thích đọc sách. Có năng khiếu trong việc đọc sách.”

Cô gái xinh đẹp đó sửng sốt một hồi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy vì sao lại tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ?” Dường như là muốn tìm cho Ái Ái một lối thoát.

Tô Ái Ái nói rất kiên định: “Vì không cần phải nộp phí!” Đó thực sự là yêu cầu mà hiện tại cô đang lo lắng nhất, cho nên nói ra không cần suy nghĩ.

“Haha” Tên nam sinh duy nhất trong hàng ghế giám khảo bắt đầu cười, tất cả mọi người trong phòng sau đó cũng đồng loạt cười ầm lên.

Đường Đường hơi lùi người lại, xua tay với Tô Ái Ái. Mặt Tô Ái Ái lập tức đỏ lựng lên, lắp bắp nói: “Đây là một lí do, còn nữa, câu lạc bộ văn nghệ cũng tốt…” Suy tính một chút, nói: “Có thể phục vụ cho mọi người.”

Nói xong rồi dường như không còn gì để nói nữa, trong lòng bàn chân cũng đổ mồ hôi, mặt cũng nóng rực lên, cúi đầu rất thấp, chỉ mong cuộc phỏng vấn nhanh kết thúc và cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Người phỏng vấn đầu tiên dường như cũng chẳng còn gì muốn hỏi nữa, Tô Ái Ái ngại ngùng định đứng lên, người nam sinh thích chỉnh đốn người khác kia đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu cho cậu làm chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ, cho cậu tổ chức một bữa dạ tiệc cỡ lớn, cậu sẽ làm gì?”

Câu hỏi này thực sự có hàm lượng kĩ thuật quá cao rồi, Tô Ái Ái không trả lời, cũng chẳng muốn trả lời.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Tôi có phải chủ tịch đâu cơ chứ.”

Nhưng không ngờ tên nam sinh đó lại nghe thấy, không buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Tôi nói cậu là chủ tịch thì chính là chủ tịch! Được rồi! Trả lời đi”

Tô Ái Ái tức giận, ngẩng đầu lườm anh ta, dáng vẻ rất nghiêm túc, mắt không quá to nhưng rất có thần, vầng trán cao rộng, không có mồ hôi, lông mi mang đậm vẻ khí khái, quả đúng là dáng người làm quan to, ngồi ở chỗ đó, đầu hơi ngẩng cao, trong mắt lại có vẻ hơi đùa bỡn.

Tô Ái Ái không ngờ chỉ là một buổi phỏng vấn thử nghiệm mà cũng có thể đưa ra những câu hỏi kiểu thế này, ông trời nhất định lại một lần nữa đày ải cô rồi, cô chỉ muốn bước xuống dưới, bóp chết Đường Đường, từ nay trở đi gặp người trong câu lạc bộ văn nghệ thì phải tìm đường vòng mà tránh mặt.

Nhất thời quýnh quáng lên, cô nói: “Tôi sẽ bảo người ta viết báo cáo!”

Trong bàn phỏng vấn có người “Hả?” lên một tiếng, Tô Ái Ái cô vừa nói gì vậy, đúng thật là xui xẻo quá, nhưng vẫn cố nghiến răng lặp lại lần nữa: “Nếu tôi là chủ tịch, tôi sẽ bảo người ta viết báo cáo rồi đem nộp cho tôi, báo cáo kế hoạch, báo cáo cách tổ chức, thích viết nhiều thì viết nhiều, thích viết ít thì viết ít, rồi từ đó dần dần chọn ra một bản!”

Đọc báo cáo, đó là công việc cô thường xuyên làm!

Cô gái xinh đẹp tóc xoăn kia sau khi sửng sốt thì có vẻ hơi thất vọng, quay sang nhìn nam sinh kia, nam sinh đó mỉm cười cúi đầu cầm bút đánh dấu một cái, cô ta thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, nhanh nhẹn nói: “Được rồi, cảm ơn, cậu cứ về chỗ trước đi đã.”

Tô Ái Ái không trở về chỗ ngồi, đi thẳng ra cửa, làm sao có thể ngồi ở đây đợi thêm được chứ!

Chỉ chốc lát sau, Đường Đường đã đi ra, kéo Tô Ái Ái lại rồi nói: “Ái Ái, cậu thật là ngốc nghếch!”

Tô Ái Ái bóp cổ Đường Đường, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Ồ, cậu không phỏng vấn sao?”

Đường Đường sờ sờ đầu, “Không đi nữa, dù sao cũng chắc chắn là không được chọn, không muốn bị xấu hổ nữa!”

Tô Ái Ái bị cô nàng làm cho tức chết, nghiến răng kèn kẹt: “Cô à, tôi đây là vì ai mới mất công thế này đây?”

Đường Đường bày ra nụ cười, kéo tay Tô Ái Ái nói: “Đi, đi nào, tớ mời cậu ăn canh vịt cay!”

Chuyện gì phải xảy ra thì cũng đã xảy ra, Tô Ái Ái đã quên từ lâu rồi, được ăn, lại còn được Đường Đường mời đi ăn ở “chợ sau” nữa.

Đường Đường nói: “Ái Ái, cậu có thấy anh chàng đẹp trai ngồi phía trước không?”

Tô Ái Ái gật đầu, nói: “Anh ta rất nguy hiểm!”

Đường Đường nói: “Sặc, anh ta là sinh viên năm hai đấy, tên là Đan Dương, có rất nhiều cô gái thích anh ta, cậu lại còn nói anh ta nguy hiểm!”

Tô Ái Ái bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào anh ta lại huênh hoang như vậy, là chủ tịch câu lạc bộ sao?”

Đường Đường nói: “Hình như không phải, anh ta là phó chủ tịch, còn chủ tịch thì là…” Thấy quán bán canh vịt cay rồi bèn kéo Ái Ái hỏi: “Ăn gì, ăn gì?”

Tô Ái Ái nhanh nhẹn bước vào quán vịt cay, tính cách của cô là như vậy, không ghi hận lâu được, nhất là khi được mời ăn thì càng…

Sau đó, Tô Ái Ái đem đoạn phỏng vấn đó mang lên QQ kể cho Liệt Tình ở tận nước Mỹ xa xôi nghe, hỏi: “Liệt Tình, sao lên đại học tớ lại trở thành người như vậy chứ, ngốc nghếch hơn cả một đứa trẻ con nữa!”

Liệt Tình nói: “Cái mông ấy, cậu trước đây chỉ là giả vờ thôi, bây giờ đã bộc lộ bản chất rồi!”

Tô Ái Ái cảm thán: “Đại học! Đúng là một nơi sản xuất ra những con người biến thái!”

Liệt Tình liên tục gửi các biểu tượng cười lăn lộn, rồi gõ thêm tám chữ: “Niên thiểu khinh cuồng, bưu hãn thì quang!” (ý là tuổi trẻ lông bông lăn lộn mới là thời kỳ rực rỡ nhất!)

Tô Ái Ái nhìn tám chữ đó sửng sốt rất lâu, cũng chỉ có Liệt Tình dưới bất kể tình huống nào, bất kể cô ấy nói ra câu gì đều có thể khiến cô cảm thấy thoải mái.

Kết quả của câu lạc bộ văn nghệ đã có, không ngờ Tô Ái Ái lại có tên trong danh sách, cô ôm quyển sách tiếng Anh đứng ở trước bảng thông báo, thiếu chút nữa tưởng là trùng tên trùng họ, nhìn tiếp, lớp kế toán 044, thực sự có chút ngất ngây.

Đường Đường liều mạng xé tay áo Tô Ái Ái, vô cùng oán hận nói: “Cậu như thế mà cũng đạt sao? Sớm biết thế thì tớ cũng đi phỏng vấn cho rồi!” Lần này đến lượt cô nàng bóp cổ cô: “Canh vịt cay của tớ, cậu nôn ra đi!”

Tô Ái Ái làm tư thế nôn ọe, khiến Đường Đường sợ hãi chạy đi thật xa, Tôn Tiểu Mỹ vỗ nhẹ lên đầu Tô Ái Ái: “Cái này gọi là mèo mù vớ phải cá rán, đi thì đi đi!”

Tô Ái Ái trừng mắt: “Ai là mèo mù?”

Đến họp ở câu lạc bộ văn nghệ, rất nhiều người mới chen chúc trong văn phòng câu lạc bộ, mỹ nữ xinh đẹp không ít, Tô Ái Ái cảm thấy mình đúng thật là mèo mù.

Người mới đều được các anh chị khóa trên gọi vào, Tô Ái Ái thực sự khóc không ra nước mắt.

Sau khi giới thiệu xong, người nam sinh thích hành hạ người khác kia cũng tới, nhưng không còn vẻ hung dữ như lần trước nữa, anh ta nói: “Tôi là Đan Dương, gọi là A Đan cũng được, học khoa Tự động, nếu như cái remote (điều khiển từ xa í) của mọi người bị hỏng thì có thể tìm tôi, là phó chủ tịch câu lạc bộ, chủ tịch không tới, anh ta dặn tôi phải ân cần thăm hỏi mọi người.” Rồi cười rất sảng khoái, đôi lông mày rậm hơi nhướn lên, ngược lại có vẻ hiền lành hơn.

Ấn tượng của Tô Ái Ái với anh ta vì thế mà tốt hơn một chút, anh ta lại nói tiếp: “Mọi người biết đó, các bạn vào được tới đây thì đều là cán bộ rồi, cái gọi là cán bộ chính là những người có năng lực, viết báo cáo tuy không cần tất cả mọi người làm, nhưng việc chạy vặt, sắp xếp hoạt đồng… đều là trách nhiệm!”

Nói xong còn đặc biệt nhìn về phía Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cô cảm thấy cô và người này từ nay về sau sẽ là kẻ thù không đội trời chung.

Sau này, khi Ái Ái và A Đan đã trở nên vô cùng thân thiết, Âu Dương mới ha ha nói với anh ta rằng: “A Đan khi đó nói, vừa nghe đã biết cô bé này là một người có tướng làm sếp, dương đông kích tây đó, miệng lưỡi nhà quan như thế cơ mà, dù sao câu lạc bộ văn nghệ cũng có rất nhiều người biết thổi sáo, đàn hát rồi, chọn một người cái gì cũng không giỏi, tới làm trò hề một chút cũng hay!”

Một đám người không bình thường, Tô Ái Ái tức giận đến mức không thèm dẩu môi lên nữa. Có điều, đó đều là những chuyện của tương lai.

Chuyện trước mắt là, Tô Ái Ái thực sự trầm luân trong cái số mệnh làm cán bộ, vừa gia nhập câu lạc bộ đã gặp ngay phải dạ tiệc Trung thu, tập luyện không ngừng, trang trí, bài xếp không ngừng, cô cuối cùng cũng biết vì sao câu lạc bộ văn nghệ lại không phải đóng phí, có cho tiền cô chưa chắc đã tham gia.

Đường Đường thì vẫn thèm muốn đến chết, Tô Ái Ái thực sự có nỗi khổ không thể nói thành lời.

Dạ tiệc này là lần đầu tiên cán bộ Tô tự hào khi lạm dụng chức quyền, đem chỗ ngồi tốt nhất tặng cho mấy cô bạn trong kí túc xá của mình. Đáng tiếc là hôm đó cô không thể đến thưởng thức dạ tiệc, phải đến từ rất sớm, dọn sạch bàn, đi tìm ghế, làm thần giữ cửa phía sau hậu trường, có người nói là chỉ thị của phó chủ tịch câu lạc bộ, mời bạn học Tô Ái Ái ghi lại tên các tiết mục biểu diễn tham gia vào chương trình.

Tô Ái Ái tiện thể nhìn vào danh sách các tiết mục biểu diễn, kịch sân khấu của khoa biên đạo, trong danh sách người biểu diễn bất ngờ có mấy chữ nhỏ: “Phương Ca”, cộng thêm một tiết mục độc tấu violon, nghe Liệt Tình nói Phương Ca là bị bắt lên trình diễn. Tô Ái Ái nghĩ đến tính cách an tĩnh kia của Phương Ca lại gặp phải tình huống như vậy, rất buồn cười, nhưng nghĩ đến màn biểu diễn của Phương Ca, trái tim lại đập thình thịch.

Mấy người đến sớm đều là mấy chị khóa trên, đã hóa trang xong rồi, đánh mắt có chút dọa người. Còn rất lâu nữa mới đến giờ biểu diễn, cho nên những nữ sinh này bắt đầu đem chuyện trên trời ra tám.

Hai nữ sinh gần Tô Ái Ái nhất đang nói chuyện gì đó.

Nữ sinh A nói: “Hình như Âu Dương và *** khoa tiếng anh chia tay rồi!”

Nữ sinh B nói: “Nhanh vậy sao! *** có phải là hoa khôi của khoa tiếng Anh không?”

Tô Ái Ái dù sao cũng cảm thấy buồn chán khi phải ngồi một mình bèn dỏng tai lên nghe, tinh thần hóng chuyện khiến người người phải thán phục.

Nữ sinh A sờ lên mái tóc đã được cố định, nói: “Âu Dương của chúng ta ấy à, cái gì cũng có thể!”

Nữ sinh B gật đầu, lôi một chiếc gương rất to từ trong túi xách ra, nói: “Nhưng là hoa khôi cơ mà…”

Nữ sinh A quay mặt, vẻ thần bí nói thầm với nữ sinh B: “Tớ nghe nói còn có người muốn sống muốn chết vì anh ta cơ!”

Tô Ái Ái dựa lưng vào ghế, càng nghe rõ hơn.

Nữ sinh B bắt lấy tấm gương trang điểm, nói: “Ra ngoài xem đi!” Đi qua bàn Tô Ái Ái còn vỗ nhẹ lên vai cô: “Sớm vậy sao? Cậu vất vả rồi!”

Ấn tượng của Tô Ái Ái đối với cô ta tốt hơn một chút, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Xin hỏi, Âu Dương là ai vậy?”

Nữ sinh B nhìn Tô Ái Ái một lúc, nói: “Cậu không biết Âu Dương sao?”

Tô Ái Ái lắc đầu.

Nữ sinh B hỏi: “Cậu thuộc câu lạc bộ văn nghệ à?”

Tô Ái Ái gật đầu.

Nữ sinh B cười: “Âu Dương chính là chủ tịch của các cậu đó.”

Tô Ái Ái nghĩ đến Đan Dương kia, hiểu hơn một chút, chủ tịch nhất định còn biến thái hơn cả phó chủ tịch.

Nữ sinh B dường như khó lắm mới tìm được người bèn tiến hành phổ cập giáo dục, đứng thẳng trước mặt Tô Ái Ái, thân thiết như tri âm.

Tô Ái Ái nhìn nước bọt văng tung tóe trên bàn mình, thực sự rất muốn tự đánh mình một trận, lại làm một chuyện ngu ngốc nữa, sớm biết vậy thì đã chẳng hỏi gì, Âu Dương là ai, Bát Dương là ai, chẳng liên quan gì đến cô hết. Người lắm mồm nhất định sẽ gặp xui xẻo!

Cuối cùng, nữ sinh B giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Tớ ra ngoài đây, sau này mong có dịp gặp lại!” Nói chuyện với Tô Ái Ái như với bạn thân quen lâu năm, lúc gần đi còn len lén căn dặn Ái Ái: “Nhớ kỹ nhé, sau này nhìn thấy chủ tịch của các cậu thì hãy đi đường vòng đi!”

Tô Ái Ái khóc không ra nước mắt gật đầu, cô bận rộn đến tận khi dạ tiệc này kết thúc, cô cũng đã nhiều lần nghĩ đến việc sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ rồi.

Nữ sinh B vừa mới đi, A Đan đã ngay lập tức xuất hiện, bên cạnh còn có một nam sinh nữa, Tô Ái Ái bị cận nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh ta vóc dáng cao gầy, cũng không dám nhìn kỹ, nhanh chóng cúi rạp đầu xuống, giả vờ chăm chú làm việc.

A Đan đi tới gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Bạn học Tô, thế nào rồi? Đã quen chưa?”

Tô Ái Ái gật đầu.

Cứ tưởng A Đan đã đi rồi, vừa ngẩng đầu lên một cái, ngược lại anh ta lại xách ghế ra ngồi xuống, còn đá thêm cái ghế bên cạnh cho người con trai kia, nhưng người đó chỉ cho hai tay vào túi quần, dựa người vào cột nhà gần đó, có vẻ như không có ý định ngồi xuống.

Đan Dương rung rung đôi chân đã vắt chéo vào nhau hỏi: “Bạn học Tô, người vừa đi chính là bà tám có hạng trong trường chúng ta, các cậu nói chuyện gì thế?”

Tô Ái Ái không ngẩng đầu, nói: “Không có gì, nói linh tinh thôi.” Cô vẫn chưa biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì.

Đan Dương vuốt vuốt tóc nói: “Nói linh tinh? Nói cái gì? Cậu nói cho tôi biết đi, tôi đảm bảo sẽ không nói với người khác đâu.”

Tô Ái Ái nhíu mày, ánh mắt nhìn Đan Dương đầy khinh bỉ: “Sao cậu cũng bà tám quá vậy?”

Đan Dương hếch mũi lên, mất mặt quá, Tô Ái Ái này không chịu nói, nhưng anh bắt cô phải nói cho bằng được.

Anh ta gõ gõ bàn, nói: “Nếu như cậu nói ra, tôi sẽ cho cậu rút lui khỏi câu lạc bộ!”

Hai mắt Tô Ái Ái sáng ngời: “Thật sao?”

Đan Dương ôm ngực gật đầu.

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi vẫn không thể nói được.”

Người nam sinh kia vốn là không dùng đến ghế ngồi, anh ta vẫn cứ đứng ở đó từ nãy đến giờ, thoáng cái sải bước ngồi xuống, vẫn là ngồi vào cái ghế Đan Dương ném cho kia, khoanh hai tay lại, dựa lưng vào ghế, chân rất dài, đôi giày đơn giản bị quẳng đến ngay sát bên chân Tô Ái Ái, rất phù hợp với tiêu chuẩn của một chàng công tử bột.

Đan Dương nói: “Nói đi, tôi dùng danh nghĩa phó chủ tịch câu lạc bộ đảm bảo sẽ không nói với người khác.”

Tô Ái Ái hỏi: “Thật không?”

Đan Dương gật đầu, đôi mắt mở lớn: “Thật!”

Tô Ái Ái vẫn nói: “Không nói!” Nhìn Đan Dương lúc này có chút vô cùng tức giận.

Nam sinh đối diện một tay đặt lên lưng ghế nâng cằm lên, một tay kia dễ dàng kéo chiếc bút trong tay Tô Ái Ái ra.

Mu bàn tay anh ta hơi cong, khớp ngón tay xinh đẹp như đỉnh một ngọn núi nhỏ hơi lồi lên, độ cong cũng rất đẹp, Tô Ái Ái trừng mắt nhìn động tác anh ta xoay xoay cái bút, không khỏi nhớ tới Phương Ca.

Đối phương đột nhiên mở miệng: “Có phải họ đang nói đến một người tên là Âu Dương không?”

Tô Ái Ái lại càng hoảng sợ, hỏi lại: “Sao anh biết?”

Không ngờ người đó lại khẽ cười, Tô Ái Ái lúc này mới ngẩng đầu, nhìn anh ta một cách kĩ lưỡng, tóc ngắn vừa, hơi cong, môi mỏng,mũi rất cao, đôi mắt không to nhưng rất có thần, đồng tử sáng rực thu hút người khác, đường nét trên mặt cũng rất tinh xảo. Dáng vẻ anh ta lúc nâng cằm, lúc xoay bút dường như rất ngông cuồng, chẳng thèm để tâm đến những người xung quanh, khi cười rộ lên, lại có chiếc răng khểnh nho nhỏ, ánh sáng trong đồng tử chuyển động, thoát cái đã thu hút người đối diện.

Giọng nói anh ta trầm khàn, nói tiếp: “Có phải còn dặn cô khi nhìn thấy anh ta thì phải đi đường vòng không?” Câu nói kết thúc bằng một nụ cười nhẹ, có chút suy tư.

Tô Ái Ái nghĩ người này quả thực thần thông quảng đại quá, che miệng lại không nói gì.

Đan Dương nhảy dựng lên, lắc lắc vai người kia rất mạnh, nói: “Cũng là chiêu của cậu, tớ sớm đã nói cô gái kia nhất định là nói đến cậu, cô ta thích cậu, cậu lại không tin! Chịu thua đi!”

Người nọ cong môi lên, mỉm cười, thu chân lại, đứng lên, có vẻ muốn đi.

Đan Dương dựa vào bàn Tô Ái Ái, hô lên: “Nào! Nào! Giới thiệu với thành viên mới của chúng ta một chút đi!”

Người đó nghiêng người, một tay vuốt tóc, một tay chỉ vào chính mình, mỉm cười, mở to mắt nói: “Quên mất, tôi họ Âu Dương, tên là Âu Dương Diệp Bách.”

“Cạch” một tiếng, chiếc bút trong tay Tô Ái Ái rơi xuống đất…

Càng gần đến thời gian dạ tiệc bắt đầu, người trong hậu trường lại càng đông.

Trên đường có một nam sinh đưa một chai nước khoáng cho Tô Ái Ái, có nói vài câu, cụ thể cậu ta nói gì thì Tô Ái Ái cũng chẳng nhớ nữa.

Sau đó Phương Ca tới, anh mặc áo sơmi rất chỉnh tề, trên ngực áo còn có kí hiệu của nhãn hiệu thời trang nào đó được thêu rất tinh tế. Sau khi Phương Ca lên đại học có vẻ như nhân duyên cũng không tồi, đứng đó nghiêng đầu nghe người trong khoa anh nói chuyện phiếm, lúc người trong khoa biên đạo đi lên kí tên, anh nhìn thấy Ái Ái bèn cười rất vui vẻ, nhận lấy cây bút trong tay Ái Ái, cẩn thận viết xuống hai chữ Phương Ca, tay hơi cong, kết thúc bằng một nét mác ấn mạnh tay. Trái tim Ái Ái nhảy lên, những chữ này với cô mà nói đã quá quen thuộc rồi.

Phương Ca kí tên xong cũng không đi ngay, anh còn đưa bút cho Ái Ái, xoa xoa đầu Ái Ái, vô cùng thân thiết: “Thạch đầu nói cậu đã tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ, lúc đầu tớ còn không tin, không ngờ lại đúng là như thế!” (Thạch đầu -Thạch Liệt Tình: bạn chung của hai người) Trong đôi mắt to của anh tràn đầy ý cười vui vẻ.

Tâm trạng Tô Ái Ái không tốt lắm, nói: “Đồ nhiều chuyện“ Tìm không được lời nào bèn thuận miệng nói luôn: “Được rồi, cậu biểu diễn tiết mục violon sao? Là bài gì vậy? Chuẩn bị xong chưa?”

Phương Ca chỉnh lại cổ áo, làm lộ ra dây của chiếc tai nghe màu trắng, lúc cười giống như tia nắng ôn hòa, định nói gì đó thì lại có tiếng người gọi: “Phương Ca, chuẩn bị đi!”

Tô Ái Ái nhanh nhẹn nói: “Cậu mau đi đi, cố gắng lên!”

Phương Ca gật đầu, đi vào bên trong.

Sau đó lại có người tới kí tên, Tô Ái Ái lặng lẽ nghển cổ lên, xuyên quan tấm mành, thấy thân ảnh bận rộn của Phương Ca, Phương Ca đang nói gì đó với người ta; nụ cười nhàn nhạt của Phương Ca; Phương Ca ngồi trên hòm đạo cụ, đeo tai nghe, nhắm mắt lại dựa vào tường…

Giống như rất nhiều ngày vừa ngọt ngào vừa gian nan thời cấp ba, Tô Ái Ái không thể nào điều khiển hai mắt mình không dõi theo Phương Ca nữa. Trang phục trong hậu trường bày hết xuống đất, người ta cứ mặc tới mặc lui, chàng thanh niên cô yêu thích nhất kia, đeo tai nghe, dựa vào một góc tường, ánh đèn trên đầu anh náo loạn như bóng ma, cho dù Tô Ái Ái bị cận thị cô vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh, đôi lông mi thật dài như đôi cánh chim khép hờ, đôi môi hồng nhuận… Tất cả những điều đó đều khiến cô cảm thấy không có gì đẹp hơn chúng nữa.

“Làm gì thế?” A Đan đập nhẹ vào vai Tô Ái Ái, cái người tên Âu Dương kia vẫn ở bên cạnh, tựa vào cột nhà, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Ái Ái, Tô Ái Ái luôn cảm thấy trong mắt anh ta có chút đùa cợt nhẹ nhàng, hoặc là, người này dù cười hay không cười, lúc nào ánh mắt anh ta cũng ngả ngớn như thế.

Anh ta quay đầu vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt Tô Ái Ái, không lảng tránh cũng không tức giận, đôi môi mỏng lại cong lên, tạo nên một nụ cười mỉm. Tô Ái Ái nhớ tới hiểu lầm lúc trước bèn cảm thấy không vui vẻ gì, cho nên cô quay đi nhìn sang hướng khác.

Đan Dương hỏi: “Mọi người trong tiết mục liên khúc đến chưa?”

Tô Ái Ái nhìn xuống danh sách: “Còn thiếu một nam sinh nữa.”

Đan Dương mắng: “Fuck, tên nhóc này không biết lại rúc vào chỗ nào rồi?” Anh ta chửi rất tục, Tô Ái Ái lại chẳng biết tiếp lời thế nào bèn coi như không nghe thấy gì.

Đan Dương chớp mắt, thoát cái đã ra quàng tay lên cổ Âu Dương Diệp Bách, cười với vẻ cực kì nịnh nọt: “Người anh em à, không xong rồi, cậu lên nhé.”

Âu Dương quẳng cái tay của anh ta xuống, trong mắt đầy ý cười nhưng ngoài miệng thì nói: “Biến đi!” Nhấc chân đi luôn.

Đan Dương đi theo sau, vô cùng mất hình tượng, tiếng nóng vọng vào tai Tô Ái Ái: “Dù sao năm ngoái cậu cũng lên rồi mà, cậu là chủ tịch đó!”

Có lẽ hai người đó là bạn bè (kiểu bạn bè vô cùng thân thiết ấy), quan hệ rất tốt, vừa đi vừa cãi nhau.

Ở đại học, người dễ dàng nổi tiếng nhất đều không phải là vì thành tích học tập tốt mà phải là người cực kì giỏi về lĩnh vực nào đó. Đi ở trên đường, chẳng ai nói chuyện họ kiểm tra được bao nhiêu điểm hay được giải thưởng nào cả mà điều được nói nhiều nhất chính là người đó ở trong dạ tiệc hát bài gì, nhảy bài gì?

Phương Ca tất nhiên chính là ví dụ kinh điển nhất của năm nay rồi, kỳ thực Tô Ái Ái khi nhìn thấy anh có tên trong danh sách lên sân khấu biểu diễn thì đã biết anh nhất định sẽ trở thành một ngôi sao rồi.

Anh vừa đàn vừa hát, không lâu sau đã lên biểu diễn, trong hậu trường có một nữ sinh hỏi: “Nè, nam sinh đó ở khoa nào vậy? Chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

Tô Ái Ái bận rộn với công việc của mình, lúc đầu vốn tưởng là sẽ được xuống dưới khán đài nhưng cô quyết định đứng ở hậu trường nhìn lên sân khấu, như vậy cô có thể chờ đến lúc Phương Ca bước xuống, cười với anh.

Cô nhẹ nhàng kéo bức mành trang trí sân khấu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Phương Ca, bóng dáng độc lập đứng trên sân khấu, đột nhiên cô nhớ đến mùa đông năm đó, cậu thanh niên này lần đầu tiên đứng trước mặt cô đàn cho cô nghe khúc “Ảo mộng”, kỉ niệm đó khiến sau này mỗi khi cô nghe Phương Ca kéo đàn trong lòng luôn bất giác cảm thấy ấm áp.

Tô Ái Ái lại kéo tấm mành lên lần nữa, tim cô đập mạnh rồi ngừng lại, thanh mai của Phương Ca – Tống Tiểu Kiều cũng ngồi ở hàng ghế phía trước, trong tay cầm một bó hoa lớn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên với vẻ vô cùng chăm chú thưởng thức, ánh hào quang lóe sáng trong mắt vô tình đâm thẳng vào ngực Tô Ái Ái.

Sau đó, Phương Ca nói tiếng cảm ơn. Sau đó nữa, Tống Tiểu Kiều chạy lên sân khấu tặng hoa, trong tiếng vỗ tay, nhét bó hoa vào tay Phương Ca, rồi sau đó nữa nữa, hình như … là ôm nhau. Đôi chân Tô Ái Ái cứng đờ, lưng cũng cứng đờ, yên lặng rời khỏi hậu trường.

Tô Ái Ái vốn định đi về nhưng cô lại xuống ngồi cùng với mấy cô bạn trong kí túc của mình, Tôn Tiểu Mỹ thì đã về kí túc gọi điện thoại cho bạn trai rồi, Đường Đường cứ một mực lôi Tô Ái Ái ngồi xuống.

Tiếp theo là tiểu phẩm, nhảy clacket, đóng kịch, biểu diễn thời trang… Tô Ái Ái chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức cũng chẳng ấn tượng gì nhiều, sau đó là tới tiết mục liên khúc, hầu hết người biểu diễn trong tiết mục đó đều thuộc câu lạc bộ văn nghệ, sau đó, Âu Dương là người cuối cùng bước ra ngoài sân khấu, Tô Ái Ái nghĩ đến việc anh ta cuối cùng vẫn là phải đầu hàng trước sự hành hạ của Đan Dương.

Lúc anh ta bước lên sân khấu, Đường Đường rất kích động, liều mạng kéo tay áo Tô Ái Ái: “Anh ấy, chính là anh ấy, tớ nhớ ra rồi, Âu Dương, chờ đã… anh ấy là chủ tịch của các cậu!”

Tô Ái Ái rất muốn khóc, đáng lẽ cô nên vừa khóc vừa bóp chết Đường Đường, lúc này cô nàng mới nói cho cô biết, thực sự quá muộn rồi!

Nhạc nổi lên, những nốt nhạc đầu tiên khá thấp, là bài “Tôi muốn tôi là biển cả” của Hoàng Lỗi, câu đầu tiên là: trái tim êm dịu như cát, bay lượn theo gió. Cát bay không phải buồn mà cũng không phải vui, đi rồi vẫn muốn quay lại.

Lúc Âu Dương Diệp Bách hát lên câu hát đầu tiên đó, Tô Ái Ái lập tức hóa đá.

Giọng hát của anh ta không cao, trong tang thương còn có một chút êm dịu, đồng tử dưới ánh đèn trông giống như đôi mắt của một đứa trẻ vừa chấp nhất vừa xót xa. Anh ta lúc này và con người tùy tiện khi nói chuyện với Tô Ái Ái ban nãy chẳng giống nhau chút nào, rõ ràng là không phải một người.

Tô Ái Ái không phải đồ ngốc, chỉ là không muốn đem tất cả mọi chuyện ra suy xét, nhạy cảm lắm.

Ví như Tô Ái Ái vẫn luôn nghĩ một người thích đeo tai nghe nhất định là người sợ cô đơn. Mỗi lần cô gặp Phương Ca đeo tai nghe đi trong sân trường cô đều cảm thấy thương xót. Một người thích náo nhiệt như cô, mắt đảo đi đảo lại vẫn cảm thấy là nhìn không đủ, làm sao có thể đeo tai nghe để ngăn cách bản thân với âm thanh tự nhiên của thế giới được cơ chứ?

Người vừa đi vừa thích đeo tai nghe, nhất định anh ta là một người sợ cô đơn, nhưng lại không muốn để cho người khác biết anh ta là một người rất cô đơn.

Lại ví như người đang ở trên sân khấu lúc này – Âu Dương, Tô Ái Ái mới vừa nghe được vài điều từ trong miệng người khác, cảm thấy con người này nhất định còn lợi hại hơn cả nước lũ và thú dữ, lúc gặp rồi ấn tượng cũng không tốt hơn chút nào, nhưng vừa nghe anh ta hát lên cô lại nghĩ người nam sinh này nhất định có một trái tim nhu hòa hơn bất cứ người nào.

Tên Âu Dương này khi hát dường như không thể đứng im một chỗ được, một tay cầm micro, một tay đút túi, đứng ở đó, lúc hát đến mơ màng thì cơ thể khẽ chuyển động, dáng vóc anh ta cao hơn Phương Ca rất nhiều, dù là đi lại hay đứng yên trên sân khấu đều rất có khí chất. Áo sơmi bằng chất vải tinh tế, tay áo xắn cao, màu lam nhạt, cách xắn tay áo của anh ta cũng rất vuông vức đẹp đẽ, làm lộ ra cổ tay mảnh khảnh, cầm micro, cổ tay hơi cong. Ánh đèn trên sân khấu dường như bất cứ lúc nào cũng chiếu thẳng vào anh ta, cái bóng đen đằng sau lưng mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Anh ta hơi ngẩng mặt lên, khoan thai cất tiếng hát,

Lúc hát đến “Có ai cô đơn mà không mong chờ một giấc mộng có bạn bè, gắn bó nương tựa, thông hiểu nhau, yêu đến vừa đẹp vừa ấm áp…”

Chữ “ấm áp” kia lúc bật ra khỏi miệng anh ta mang theo âm điệu mơ hồ, thâm thúy. Một ước mơ như vậy, bỗng chốc khiến trái tim người nghe rung động.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng dưới ánh đèn nhè nhẹ khắc sâu vào tâm hồn mọi người, giống như một hạt sương sớm còn đọng lại trên lá sen, “Đùng” một tiếng, làm rung động trái tim của bao người.

Trước đây Tô Ái Ái chẳng bao giờ chuyên tâm nghe người ta hát, kể cả là trong tiếng hát Phương Ca hay Hạo Tử đều vẫn mang theo âm điệu trẻ con. Người đang đứng trên sân khấu kia chắc chắn là cao thủ tình trường, ngay cả âm điệu khi hát hò cũng kéo người ta vào trong tâm sự của anh ta, khiến người ta bất giác mà yêu thích một chàng trai như vậy,haiz, rõ ràng là anh ta bị kéo lên sân khấu cơ mà.

Tôi muốn tôi là biển cả

Biển thanh bình.

Không phải ai cũng biết

Tâm trí bị lay động

Một hòn đá nhỏ

Đều có thể khiến tôi trào dâng

Âm thanh cuối cùng của anh ta mang theo tình cảm dào dạt của nam sinh năm cuối đại học, quả thực đã khiến cho tiếng vỗ tay của toàn trường cũng rất “trào dâng”.

Đường Đường vừa vỗ tay vừa nói: “Bây giờ đúng là kỷ nguyên của yêu nghiệt hoành hành.”

Sau khi dạ tiệc kết thúc, có người vui vẻ, có người muốn nói chuyện yêu đương.

A Đan phải lòng Lão Tiền – bạn trong kí túc của Tô Ái Ái, hỏi ý kiến Tô Ái Ái, hai người đó cũng rất xứng đôi, tên con trai tên A Đan này, không phải loại người qua loa tắc trách, đi tìm Tô Ái Ái nói thẳng: “Tôi đoán người ngồi bên cạnh cậu trong kí túc của các cậu hôm đó chắc chắn là cậu ấy, tôi muốn theo đuổi cậu ấy, cậu ấy có bạn trai không?”

Không vòng vo, chẳng lẽ đây là cách tỏ tình của nam sinh đại học sao? Câu nói đó khiến Tô Ái Ái nghiêm túc hẳn lên, nói: “Tôi không biết, tôi phải về hỏi mới biết được.”

A Đan gật đầu nói : “Cảm ơn, sau này tôi nhất định mời cậu một bữa!” Khoát khoát tay rồi đi luôn

Phương thức này, vừa làm Tô Ái Ái hoảng sợ vừa làm cô sửng sốt.

Tô Ái Ái bên này cũng nhận được một bó hoa anh đào nho nhỏ, thì ra là của nam sinh cùng lớp với các cô lần trước trong lúc cô làm việc đã đưa cô một chai nước khoáng. Nam sinh đó kéo toàn bộ các bạn trong kí túc xá của mình ra, lúc đến lớp còn đặc biệt ôm sách ngồi ngay sau Tô Ái Ái, đả thông tư tưởng rồi đuổi tất cả bạn kí túc xá của Tô Ái Ái ra chỗ khác, cuối cùng cậu ta hỏi: “Tô Ái Ái, cậu thích cái gì?”

Lúc này Tô Ái Ái cực kì ghét câu hỏi này, nhưng vẫn khách sáo nói: “Không có gì đặc biệt, thường hay ngồi trong kí túc xá.”

Nam sinh đó nói: “Ở trong kí túc xá chán chết được, này, cậu có thích đi công viên Lam Điểu không?”

Tô Ái Ái không biết cậu ta định làm gì, cho nên cô cũng chẳng trả lời.

Đối phương rất nhiệt tình, vẫn tiếp tục nói: “Tớ rất thích đi đến đó, có thể trượt patin, hay là chơi bập bênh, nè, cậu có thích chơi bập bênh không? Lần sau cùng đi nhé.”

Tô Ái Ái không dám nhìn vào gương mặt dào dạt nhiệt tình của cậu ta, nghĩ đến cảnh tượng một người lớn như vậy mà chơi bập bênh, mồ hôi lạnh ào ạt đổ ra, oán hận cúi đầu xuống, liếc nhìn Tôn Tiểu Mỹ ngồi bên cạnh đang cố nén cười, môi mím chặt, tức giận đến mức cầm bút vẽ một cái mặt quỷ xấu xí lên vở Tôn Tiểu Mỹ!

Bái lạy món quà của lịch sử, đặt cho nam sinh này một biệt danh rất hợp – Cầu bập bênh!

Buổi tối sau khi tắt đèn, phòng 513 bắt đầu thói quen trò chuyện đêm khuya.

Tô Ái Ái nghĩ tới nhiệm vụ Đan Dương giao cho mình, hỏi xem tình trạng bạn trai của Lão Tiền thế nào rồi.

Lão Tiền trả lời rất nhanh: “Chia tay lâu rồi!”

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu cảm thấy A Đan thế nào?”

Lão Tiền nói: “A Đan nào?”

Đường Đường lâu lắm rồi mới gặp một người mù thông tin như vậy, không chịu nổi, nói hộ cô: “Là người trong câu lạc bộ văn nghệ của Ái Ái, năm thứ hai, lần trước tới dạ tiệc tớ đã chỉ cho cậu rồi…”

Giải thích bằng một câu như vậy, Lão Tiền trở mình một cái, nói “Ờ, tớ biết rồi, anh ta là người thành phố này, hoàn cảnh gia đình khá tốt, sao vậy?”

Tô Ái Ái nói: “Anh ta muốn theo đuổi cậu.”

Một lúc sau, giọng nói của Lõa Tiền truyền đến trong bóng đêm: “Được!”

Đường Đường ngồi lên, quát: “Cậu làm con gái kiểu gì thế? Sao đồng ý dễ dàng vậy?”

Lão Tiền ngáp một cái, nói: “Dù sao tớ cũng không có bạn trai, anh ta lại không tồi, con gái dù sao cũng cần phải yêu đương, đúng không?”

Tôn Tiểu Mỹ nói: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu mới chia tay không bao lâu!”

Lão Tiền miễn cưỡng nói: “Tiểu Mỹ, tớ không phải là cậu, một cô gái làm sao có thể cả đời chỉ thích một người đàn ông chứ?”

Bạn trai thanh mai trúc mã của Tôn Tiểu Mỹ đang học ở Bắc Kinh, hai người vẫn duy trì tình yêu xa đó, khi cô nói ra điều đó, tất cả mọi người trong kí túc đều “woa” lên một tiếng.

Tôn Tiểu Mỹ không cho phép người khác xỉ nhục tình cảm của mình, dù tính tình có tốt thì cũng hơi tức giận, nói: “Tớ làm sao chứ? Tớ cảm thấy như vậy rất tốt!”

Tính cách của hai người này vẫn luôn thuộc dạng “trống đánh xuôi kèn thổi ngược”, thấy tình cảnh sắp như Hỏa tinh đâm vào trái đất, Tô Ái Ái nói: “Thôi, được rồi, ngủ đi nào!”

Trong kí túc xá yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ. Tô Ái Ái trùm chăn lên kín đầu, rồi lại tung chăn ra, nhỏ giọng nói: “Thực ra, tớ muốn cả đời này mình chỉ thích một người con trai, đó là một chuyện tốt, rất rất tốt!”

Cả đời toàn tâm toàn ý để yêu thương một người, nếu như người đó cũng thích cô, đó chính là một điều may mắn vô cùng lớn. Nếu người đó không thích cô thì cả đời này cô cũng không yêu người khác nữa. Một tình cảm cực khổ như vậy, cả đời này chỉ nên có một lần là đủ. Chỉ một lần, như thế như thế, dùng tất cả tình cảm và sức lực của bản thân, dũng cảm quên mình đi tìm tình yêu…

Cô nói như vậy, âm lượng không lớn nhưng rất nghiêm túc, tựa như đang nói cho chính mình nghe.

Trong kí túc xá rất lâu không có ai nói gì, tiếng trút giận cũng không còn nữa, Đường Đường đột nhiên xoay người, ván giường kêu lên “kèn kẹt” một tiếng, cô nàng lớn tiếng nói: “A, tôi muốn yêu đương!”

Thoắt cái, tất cả mọi người trong phòng cười ồ lên một tiếng.

Liệt Tình, con người vì sao lại cần có tình yêu? Vì sao muốn được yêu thương lại phải đi tìm tình yêu? Bởi vì những người xung quanh đều đang có tình yêu của mình sao? Hay là bởi vì bản thân quá cô đơn? Nhưng hai người cô đơn ở bên nhau thực sự có thể trở thành không cô đơn nữa sao?

- By Ái Ái


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.