Giờ khắc này, cô nghĩ mình nên rời bỏ
thôi, rời bỏ khu vườn trường của mùa hè năm ấy, vĩnh biệt những năm
tháng cấp ba đầy do dự nhưng cũng đầy màu sắc đã qua…
Một bát canh đậu đỏ, vài cọng cải bẹ muối, vài miếng bánh quẩy còn dai hơn
cả lò xo, còn có cả trứng luộc rắc đầy ngũ vị hương. À, quên mất, nếu
như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, có thể móc ra năm hào vào trong mua thêm
nửa quả trứng vịt luộc lòng đào, nếu số đỏ còn có thể được trụng qua
dầu, nhưng trên cơ bản việc đó còn khó khăn hơn cả trúng xổ số, đa số
trứng vịt luộc lòng đào đều được ngâm muối rất mặn, lòng đỏ còn vàng hơn cả mặt của người thiếu phụ có chồng.
Tô Ái Ái ngồi trong nhà ăn ầm ĩ của trường đại học S ngẩn người nhìn bữa
sáng, đây là khởi đầu của cuộc sống đại học trong truyền thuyết sao?
Trong truyền thuyết nói “Các bạn đã từng trải qua cuộc sống yêu đương
trong trường đại học chưa?” Truyền thuyết còn nói “Miễn là lên được đại
học, tất cả đều rất tuyệt vời” ? Tô Ái Ái muốn nói: tất thảy đều là nói
láo!
Nữ sinh phương Bắc Tôn Tiểu Mỹ
ngồi đối diện, vừa cùng Đường Đường nói chuyện vừa cắn một miếng bánh
bao thịt rất to, Ái Ái thấy cô nàng ăn rất ngon miệng, sớm biết vậy thì
đã mua một chiếc bánh bao cho rồi, lại tiếp tục nhìn, Tôn Tiểu Mỹ cắn
thêm một miếng nữa, vẫn chưa thấy nhân bánh đâu, lại cắn thêm nữa, vẫn
chưa thấy nhân, lại cắn tiếp, cắn tiếp, cái bánh bao cũng hết bay rồi.
Tô Ái Ái ướm hỏi: “Tiểu Mỹ, rốt cuộc cái này là bánh bao hay là màn
thầu? (bánh bao là có nhân còn màn thầu là không nhân). Cắn được miếng
nhân nào chưa?” Tôn Tiểu Mỹ móc một tờ giấy ăn trong túi ra lau miệng,
dôi mắt to chớp chớp, chép miệng, rất nghiêm túc gật đầu một cái “Có!
Nếm được một tẹo mùi thịt!”
Tôn Tiểu
Mỹ có đôi mắt rất to, hôm qua vẫn còn là đôi mắt hai mí rất đẹp sao bây
giờ đã trở thành ba mí rồi, Tô Ái Ái muốn cười, là do tối qua cả hai đều rất nhớ nhà nên đã khóc to một trận sau đó còn ầm ĩ một hồi nữa.
Tô Ái Ái khẽ chớp đôi mắt hơi sưng mọng lên của mình, nhìn hai người đối
diện tinh thần khá tốt, Tôn Tiểu Mỹ của lúc này và Tôn Tiểu Mỹ ngày hôm
qua buồn rầu dường như là hai người khác nhau, bây giờ nhìn cô ấy làm gì có chút nào là nhớ nhà đâu.
Chiếc
điện thoại màu rằn ri bắt đầu rung lên mãnh liệt, vẫn là tin nhắn của Tô Dương: “Bạn nhỏ Ái Ái, good morning, bọn tớ đã bắt đầu phải tập quân sự rồi, nóng quá đi!”
Tô Dương là cậu
học sinh Ái Ái quen lúc đi học thêm, bây giờ đã thi đỗ trường khoa học
tốt nhất trong thành phố của họ, tiền đồ vô cùng rộng mở, đáng tiếc, cậu nhóc này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại mang suy nghĩ của một ông già, từ
hôm qua bắt đầu nhắn tin không ngừng nghỉ, trong trường có cây đại thụ
không, ký túc xá có mấy người, sân vận động có trải thảm cỏ không, đó
đều là những tin nhắn cậu ta gửi cho Tô Ái Ái. Cho đến bây giờ Tô Dương
vẫn luôn trách móc Tô Ái Ái không ở lại thành phố. Trời biết, Tô Ái Ái
có thể vượt qua người thường thi đỗ vào ngành kế toán của đại học S đã
khiến cho ba Tô vui đến mức nào!
Trong miệng Đường Đường nhét đầy bánh quẩy, vẫn còn có thể rung chân đá nhẹ
vào chân Tô Ái Ái, ngăn cánh tay Tôn Tiểu Mỹ lại “Nhìn kìa, cậu sinh
viên kia, đẹp trai quá, cũng mặc quần áo tập quân sự, nhất định là cùng
khóa với chúng ta!”
Tô Ái Ái ngẩng
đầu nhìn, hơi ngây người một chút, cô cũng biết, còn ai có thể được khen ngợi như vậy nữa, quả nhiên là Phương Ca.
Phương ca đang bưng khay cơm đi qua đi lại, chọn một chỗ rồi ngồi xuống, đó
chính là Phương ca trong trí nhớ của Tô Ái Ái, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm ở nơi đó, cũng là một bộ quần áo rằn ri, nhưng mặc trên người những cậu sinh viên khác thì vừa nhăn nhúm lại xấu xí, còn khoác lên
người Phương Ca, vạt áo thẳng tắp, cổ áo cũng bẻ gọn gàng, Phương ca
dường như đã cắt tóc ngắn hơn một chút, ánh mắt có vẻ tinh nghịch hơn,
phối hợp cùng với bộ quần áo đó, đúng là khiến cho bộ đồng phục cũng trở nên quyến rũ hơn nhiều!
Phương Ca
quay đầu nói chuyện với hai cậu sinh viên ngồi bên cạnh, anh lúc nào
cũng rất tĩnh lặng, người hơi xoay đi một chút, tiếng nói cũng không ồn
ào như những đứa con trai bình thường. Anh nhìn nghiêng vừa vặn thấy Tô
Ái Ái ngậm thìa ngồi ở chỗ đó, khóe miệng bất giác cong lên một chút.
Trái tim Tô Ái Ái vẫn không kìm được mà đập rất mạnh, khuôn mặt cũng vì thế
mà đỏ ửng, tay đè lên mảnh khăn trải bàn cũng nóng rực lên.
Chỉ có cô biết, phong cảnh trong tấm ảnh chụp chung nằm dưới thẻ cơm là thế nào.
Năm đó sau khi kết thúc cuộc thi vào cao trung, cây phượng hoàng trên đỉnh
đầu vô cùng tươi tốt, như đang vui vẻ cười với hai cô cậu học sinh đứng
trước dãy phòng học sạch sẽ. Hai cô cậu học sinh đó chính là cô và
Phương Ca, đó là khoảng cách gần nhất giữa hai người từ trước đến nay…
Đường Đường đang cố sức chiến đấu với đám bánh quẩy nên không thấy được vẻ
ngây ngẩn của Tô Ái Ái, Tôn Tiểu Mỹ là một người cẩn thận tỉ mỉ, hỏi Tô
Ái Ái: “Hai người không phải quen nhau đấy chứ?”
Tô Ái Ái húp một ngụm canh đậu đỏ trong bát, ậm ừ nói “Ừ, trước đây học cùng trường!”
Đường Đường buông đám bánh quẩy trong tay xuống, ôm lấy tay Tô Ái Ái, nói
“Giới thiệu đi, nhanh lên!” Dáng vẻ đó thật giống Quan Lăng trong “Tôi
yêu nhà tôi!” Đôi mắt giống y như hạt đậu nhỏ. Tô Ái Ái nhìn móng tay
đầy dầu mỡ của cô nàng đang bám lên tay mình, cười khổ.
Trong ký túc xá vẫn còn một Tiền phu nhân không tới ăn bữa sáng, vẫn đang
ngủ. Cô ấy là người thành phố S, lúc nhập học cũng là bạn trai lái xe
đưa tới, cậu ta là mẫu người mà con gái thường không thích, kiểu con
trai môi dày, mắt híp. Tô Ái Ái chẳng bao giờ coi trọng những chuyện
này, bất kể cậu ta có thế nào, chỉ cần bên nhau vui vẻ là được.
Tập quân sự đơn giản nhất chính là nghiêm, nghỉ, quay phải, quay trái.
Người hướng dẫn cũng chỉ là một sinh viên, đến giúp mấy cô sinh viên nữ
một lúc mà tai đã đỏ rực lên.
Tháng
chín ở miền nam rất nóng, người hướng dẫn dường như cố ý muốn chỉnh các
cô, phạt đứng ngay dưới ánh nắng mặt trời, đứng mười phút, sau đó tập
quay trái mười phút, cuối cùng là quay phải mười phút. Cừ thật, nhà tay
hướng dẫn này chắc chắn là bán vịt quay, lật qua lật lại, quay rồi lại
quay, giống hệt như quay vịt mặt này rồi quay tiếp mặt kia, khuôn mặt
phơi nắng của cô nàng nào cũng giống như chưng dâu. Trắng trẻo như Tô Ái Ái, dùng lời của Tô Dương mà nói thì chính là bảo lợn chết cũng không
sợ phơi nắng dưới ánh mặt trời, quay đi quay lại cũng khiến khuôn mặt
trắng trẻo trở nên vàng vọt hơn.
Trong lúc tập luyện, Tô Ái Ái nhận được tin nhắn của Phương Ca, muốn giúp Tô
Ái Ái múc nước, mua đồ ăn cho Tô Ái Ái, Tô Ái Ái nhất định từ chối. Cô
biết đó là chủ ý của Liệt Tình, lúc Liệt Tình biết cô và Phương Ca học
cùng một trường đã nói “Đối với anh trai Phương của chúng ta, đừng khách sáo, múc nước, rửa chân, rửa bát, cứ việc. Không chỉ rửa cho cậu mà còn phải tính cả phần của tớ nữa. Rửa cho đến chết thì thôi!”
Lời này là Liệt Tình nói, còn Tô Ái Ái kể cả có mười lá gan cũng không dám
hành hạ Phương Ca như vậy, hơn nữa thanh mai trúc mã của Phương Ca cũng
đang học ở thành phố S, là người dẫn chương trình phát thanh ở trường
bên cạnh. Tô Ái Ái từng nghĩ bản thân mình cũng có duyên phận với Phương Ca, sau rồi mới phát hiện có sự tồn tại của người kia, tâm trạng cũng
trở nên vô cùng phức tạp.
Không biết
có phải Phương Ca có phải cũng nhận được tin nhắn bắt chẹt đó của Liệt
Tình hay không, bị Tô Ái Ái từ chối vài lần, dứt khoát mạnh bạo hơn,
trực tiếp gửi một tin nhắn đến “Tớ ở dưới lầu kí túc của cậu, xuống đây
lấy đồ nè.”
Tô Ái Ái đang cùng thảo
luận với Đường Đường rốt cuộc là Lâm Phong đẹp hơn hay Trần Hạo Dân đẹp
hơn, vừa nhìn thấy tin nhắn kia liền đứng ngồi không yên, lợi dụng lúc
đem tối gió mạnh, chán nản chạy xuống dưới.
Mỉm cười với cô quản lí kí túc, giống như một tên trộm đứng ở cửa hết nhìn
đông rồi lại ngó tây, bị người ta vỗ nhẹ lên vai một cái, Tô Ái Ái lại
càng sợ hơn, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Phương Ca đã đứng ở đó từ lúc
nào, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tĩnh lặng như nước, nụ cười giống hệt
như hôm tốt nghiệp đó, rất quen thuộc, làn da hơi rám nắng khiến đôi mắt càng ngời sáng hơn.
Đứng dưới đèn đường, cả người anh như được dát vàng.
Đây là lần đầu tiên Tô Ái Ái gặp Phương Ca sau đợt nghỉ hè, cô cúi đầu rất
thấp, tim đập nhanh, lại không biết nên nói gì cho đúng.
Phương Ca hỏi: “Tô Ái Ái, cậu khỏe chứ?” Dường như anh không hề cảm thấy bối rối, coi cô như một người bạn thân lâu năm.
Trong lòng Tô Ái Ái đang tự mắng mình tự nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng kì
lạ thế này, ngẩng đầu lên, mỉm cười để lộ ra hàm răng đều như hạt bắp,
còn có một chiếc lúm đồng tiền không sâu lắm, gật đầu nói “Ừ, rất khỏe!” Xoa xoa mặt “Đen đi, béo lên, cũng ham ăn hơn nhiều, phải đi tập quân
sự nên ăn cũng khỏe cực kì!”
Phương Ca cười to, đôi môi hồng hồng cong lên, nhẹ nhàng nói “Cũng may, đen đi không phải là nói dối.”
Trong lòng Tô Ái Ái lệ đang tuôn trào, chàng trai mà cô thích lại chê cô đen, làn da trắng trân quý ơi, mày chạy đâu mất rồi!
Hai người nói chuyện câu được câu mất, nói chuyện về đám bạn trong kí túc
xá, ngành mình học, trường học… Phương Ca dúi chiếc túi trong tay cho Tô Ái Ái, xoa xoa đầu Tô Ái Ái, nói “Tớ đi đây, uống nhiều nước vào!”
Tô Ái Ái lo lắng gật đầu, trèo lên lầu, nhấc chiếc túi lên liền nhìn thấy
trong đó có vài quả lê, màu vàng trơn nhẵn nằm trong chiếc túi plastic
màu trắng, lúc đó cô mới tỉnh lại, chạy tới hành lang nhìn Phương Ca,
chỉ thấy được bóng lưng thẳng tắp của một chàng trai, dần biến mất ở chỗ quẹo dưới cửa.
Tô Ái Ái ôm lấy túi lê chậm rãi ngồi bệt xuống, tựa vào tường.
Thi đỗ vào cùng một trường với Phương Ca, nói chuyện với Phương Ca, Phương
Ca tới thăm cô… Đó là những điều mà Tô Ái Ái cô từng tưởng tượng khi còn học cấp ba với đầy áp lực của thi cử, đó chẳng phải là điều cô tha
thiết mơ ước sao? Vì sao đến hôm nay đạt được rồi, cô lại không biết nên nói gì, không biết nên hành động thế nào? Là bởi vì Liệt Tình đã đi rồi sao? Cô cảm thấy nói gì cũng đều không đúng, sợ nói ra bất cứ điều gì
người ta sẽ nhìn thấu bí mật của cô.
Nữ sinh trên lầu bắt đầu tíu tít nói chuyện, trong phòng tắm truyền ra tiếng giặt quần áo…
Vì sao cô lại muốn khóc như vậy?
Ngồi trong khu vườn trường xa lạ, Tô Ái Ái đột nhiên rất nhớ cây tử đằng
trong sân trường cấp ba, cháo hoa quế trong quầy bán quà vặt, giọng nói
oang oang của Liệt Tình, sự bốp chát của Hạo Tử… Cô rất muốn bây giờ
Liệt Tình đột nhiên xuất hiện, xoa xoa đầu Phương Ca, nói với cô “Tên
nhóc này, đừng nên làm quen với cậu ta!” Nhưng điều này không thể xảy ra đến mức nào cơ chứ! Giờ khắc này, cô nghĩ mình nên rời bỏ thôi, rời bỏ
khu vườn trường của mùa hè năm ấy, vĩnh biệt những năm tháng cấp ba đầy
do dự nhưng cũng đầy màu sắc đã qua…
Chờ cho tâm tình tốt lên một chút cô mới quay lại kí túc xá, Đường Đường
nhảy lên, vừa nhìn thấy lê trong túi Tô Ái Ái đã chụp lấy một quả, cắn
một miếng to rồi chỉ vào quả lê, nói “Lê ngon thật đấy, khai mau, anh
chàng nào theo đuổi cậu tặng đây?”
Tô Ái Ái ngồi xuống gọt lê, cười khổ, nếu Đường Đường biết đó là Phương Ca tặng, có lẽ cô nàng sẽ khen quả lê này là lê tiên (lê tiên, đào tiên í
mà, ý là rất ngon) mất…
Bài học đầu tiên sau khi bước chân vào trường đại học: mặc cả!
Ở cổng sau của trường đại học có một con phố dài chuyên bán đồ ăn và đồ
dùng sinh hoạt,, nhân dân quanh vùng đặt cho nó một biệt hiệu là “Chợ
sau”
Rất nhanh đã đến chiều tối, đây
lúc lúc mọi người trong kí túc xá ra ngoài mua đồ ăn, bố cô gái cầm bốn
chiếc bánh trứng, vừa gặm vừa đi, cứ gặm như thế chẳng mấy chốc cái bánh cũng hết.
Tô Ái Ái nhớ tới cái nắp
bình đã bị mất bèn xung phong nhận việc đi đến cửa hàng mua cái nắp mới, thuận tiện mua luôn cả cây lau nhà nữa. Cô đi một mình đến đó, móc ra
một đồng, mua một cái nắp bình bằng gỗ, lúc hỏi đến cây lau nhà, ông chủ nhếch miệng khoe ra chiếc răng giả màu vàng, nói “Cô gái nhỏ à, thôi
được rồi, tính cho cô 20 đồng.”
Tô Ái Ái cũng không phải đồ ngốc, bình thường cũng rất chăm đi mua đồ, đương
nhiên là biết mặc cả, bèn nói “Hạ giá chút đi, 10 đồng.”
Ông chủ nhướn mày “Được rồi, 12 đồng.”
Tô Ái Ái không biết giá thị trường của cây lau nhà này, đang chuẩn bị trả
tiền, đã bị Đường Đường bay đến như một cơn gió cướp ví lại, chỉ vào cây lau nhà, lớn tiếng nói “Có nhầm không thế, loại cây lau nhà này, loại
vải kém chất lượng này mà ông cũng bán những 12 đồng cơ à? Đắt quá đi
mất, đừng khinh thường đám sinh viên chúng tôi.”
Ông chủ có vẻ tức giận “Vậy cô bảo bao nhiêu?”
Đường Đường đang chuẩn bị mở miệng nói 8 đồng, giọng nói vang dội của lão Tiền đã xuyên thẳng vào tai “Bốn đồng.”
Lúc này đổi lại là ông chủ lên giọng mắng mỏ “Không được, không mua thì đi đi!”
Lão Tiền quay đầu hỏi “Ái Ái, cái nắp bình kia bao nhiêu tiền?”
Tô Ái Ái vô cùng thành khẩn nói “Một đồng!”
Lão Tiền dí tay lên trán Tô Ái Ái “cậu điên rồi! Cái cục gỗ hỏng ấy mà
những một đồng sao, Không mua nữa, không mua nữa, trả lại tiền…”
Đường Đường cũng ồn ào “Cùng lắm thì đi hàng khác!”
Tay chống nạnh, chỉ trỏ, mắng mỏ tàn nhẫn, thái độ hung hãn đến mức khiến Tô Ái Ái sững sờ từ nãy đến giờ.
Sau cũng những cô gái hung dữ của phòng 513 đã mua được cả cây lau nhà và
chổi quét nhà với giá 12 đồng, còn được tặng thêm một cái xẻng hót rác.
Tôn Tiểu Mỹ lúc chọn cây lau nhà còn chăm chú hơn cả lúc chọn táo. Đường
Đường vác chổi quét nhà,sờ sờ mũi, rất đắc ý nháy mắt một cái với Tô Ái
Ái, sải bước đi về phía trước.
Buổi
tối, lão Tiền vừa đắp mặt nạ lên mặt, vừa dùng giọng nói rõ ràng dạy bảo Tô Ái Ái “Ái Ái, cậu phải biết rằng, ngoài cửa trường học luôn luôn có
những tên lừa đảo, có kẻ lái xe, có kẻ không lái xe, kẻ không có xe thì
lừa tiền, kẻ có xe thì lừa người.”
Đợt huấn luyện quân sự kết thúc rất nhanh, danh sách các việc làm sai của Tô Ái Ái lại thêm một việc nữa, đánh mất thẻ cơm!
Nói đi nói lại, con người vẫn là không thể làm những chuyện trái với lòng
mình, nhất là những người như Tô Ái Ái tương lai vốn đã chẳng tươi sáng
gì cho cam, nếu làm chuyện xấu tất sẽ bị báo ứng.
Bất luận là trường đại học nổi tiếng hay không nổi tiếng thì đều có một
vùng đất “phong thủy”, trời vừa tối là đã có rất nhiều đôi nam nữ yêu
nhau tập trung ở đó, thiện nam tín nữ như hoa dưới ánh trăng, tận dụng
thời gian, tâm sự tiếng lòng, hoặc các hành động tương tự như thế… Đại
học S cũng có một vườn hoa nhỏ như thế, sáng sớm thì dùng để tập thể
dục, buổi tối thì để người ta vui chơi, lớn tiếng hô một câu “Cháy kìa!” Dưới hòn giả sơn, trong bụi cỏ, gác xép, bên hồ… người có thể chạy ra
nhiều như ong vỡ tổ…
Các cô lúc đầu
còn không biết tiếng hét đáng sợ đó phát ra từ đâu, lúc đầu cũng chỉ là
đi dạo cho tiêu cơm mà thôi, đơn thuần chỉ là đi lòng vòng quanh trường, trong ánh trăng mờ mịt mịt mờ lại gặp được một đôi nam nữ.
Nếu là những đôi nam nữ bình thường thì các cô cũng chẳng quan tâm làm gì.
Lần nào đi lướt qua cô gái đó cũng là lúc nhóm của Tô Ái Ái vừa ăn no
xong, lúc lướt qua vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cô nàng. Chậc chậc, thật là… Theo như cách nói của lão Tiền thì là “sao một
người lại có thể xinh đẹp đến thế?”, còn theo cách nói của Đường Đường
thì là “Đây là cô gái xinh đẹp nhất tớ gặp được từ ngày vào trường này!”
Tiểu Mỹ và Ái Ái vốn là định quay về kí túc xá học bài nhưng lại bị Đường
Đường kéo đi, đi về phía đôi nam nữ kia, ngay cả lão Tiền cũng vô cùng
hứng thú, cứ như theo lời giải thích sau này của đương sự thì là niềm
hứng thú của cô nàng là đặt lên người nam sinh kia cơ, cô ấy bảo muốn
xem dạng con trai nào mới có thể xứng đôi với cô nàng như kia!
Cô nàng Tô Ái Ái với truyền thống tốt đẹp là không thích quan tâm đến
những chuyện mang tính “thị phi” thế này cũng bị thu nạp vào đoàn quân
đi theo dõi người ta.
Bóng tối mịt mờ, con đường phía trước thoáng hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ và bốn cô nữ sinh lén lút ngồi xổm sau bụi cỏ.
Lão Tiền nói “Dáng người con bé đó đẹp thật!”
Đường Đường nói “Tên con trai đó nhất định rất đẹp trai!”
Tô Ái Ái nói “Chưa chắc, cũng có những cô gái đẹp thích chàng trai xấu mà!”
Tôn Tiểu Mỹ nghiêm túc tổng kết “Đúng là trai tài gái sắc, đúng là chỉ có sói mới hợp với hổ!”
Nếu đôi tình nhân đó mà biết phía sau mình có những người nói ra những lời này, có lẽ phải ói ra mấy lọ máu mấy.
Dáng người tên nam sinh kia quả thực rất được, chỉ cần nhìn tấm lưng kia
cũng có thể đoán ra vài phần, chắc chắn là phải cao hơn mét tám nhưng
lại thuộc loại cao gầy. Cuối hè, cậu ta mặc chiếc áo T-shirt màu trắng,
chiếc quần màu đen thẳng thớm, ống quần không rộng cũng không chật, vừa
vặn che đi đôi chân thon dài thẳng tắp. Một cánh tay của cậu ta quàng
qua eo cô nữ sinh kia, một tay đút túi, dáng đi cũng không lảo đảo méo
mó như những nam sinh bây giờ, người cũng không lệch một bên, lưng rất
thẳng, ra dáng một người đàn ông. Cô gái đó tựa lên vai cậu ta như con
chim nhỏ nép vào ngực cậu ta, ngửa đầu lên trò chuyện, hơi nghiêng mặt,
đôi mắt giống hệt như bó cải chân vịt mùa thu thiếu chút nữa làm Tô Ái
Ái phụt máu chết tươi.
Trong lòng thực sự rất bội phục bản lĩnh của chàng trai đó, vậy mà vẫn có thể ngồi sát nhau đến thế.
Bốn người ngồi thêm một lúc nữa, Tôn Tiểu Mỹ nhỏ giọng hỏi “Bọn họ định đi đâu thế? Chúng ta về đi!”
Đường Đường hừ một tiếng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nói “Chờ đã, thêm một lúc nữa.”
Tô Ái Ái cứ ngồi xổm như vậy từ nãy đến giờ, chân đã tê rần không còn cảm giác, xoa xoa gót chân, cười khổ nói “Về đi mà!”
Không ai để ý đến cô, gió thổi lướt qua bên tai, lại còn có một con cóc “ộp ộp” chui từ bụi cỏ ra nữa.
Tô Ái Ái cao giọng, nghiêm túc nói “Tớ đi về đây, tớ phải đi WC!”
Đường Đường không biết là bị Tô Ái Ái dọa hay bị con cóc kia dọa “A” lên một tiếng.
Cơ thể chàng trai phía trước đột nhiên giật lên một cái, quát lên “Ai đấy?” Giọng nói trầm trầm.
Bọn cô “a” lên một tiếng nhanh chóng đứng lên rồi chạy mất, Tô Ái Ái cũng
chẳng nhớ là ai túm chặt lấy cô, kéo cô chạy đi, chạy bán sống bán chết
một lúc cuối cùng cũng đứng được dưới kí túc xá.
Bốn người đã thoát nạn, cười phá lên.
Đường Đường nhảy lên bậc thang, vừa nhăn mặt vừa xoa xoa mũi nói “Khi chạy tớ có quay đầu lại một lần, cậu nam sinh đó thực sự rất đẹp!”
Lão Tiền khinh bỉ cô “Tối như vậy cậu cũng nhìn thấy sao?”
Đường Đường hếch đôi mắt lên “Tớ phát hiện cậu ta còn đẹp trai hơn cả Lôi Đạt.”
Tôn Tiểu Mỹ mở cửa, nói với Tô Ái Ái “Không phải cậu muốn đi WC sao? Còn không nhanh lên đi?”
Tô Ái Ái cười hi hi nói “Bây giờ lại không muốn nữa rồi.”
Sờ vào túi một cái lập tức cười không nổi, cô nói “Tớ không thấy thẻ cơm đâu nữa rồi!!!”