Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng

Chương 3: Chương 3: Dung mạo tuyệt sắc




Nghĩ lại trên mình còn có bà nội tám mươi tuổi, phía dưới còn có mấy đệ đệ muội muội, cha mẹ nhiều bệnh, tất cả chỉ dựa vào bổng lộc hàng tháng của nàng.

Trước, rất nhiều cung nữ đều biết Thái Hậu nương nương là chủ nhân tâm ngoan thủ lạt, cũng không nguyện ý đến Mộng Nguyệt điện hầu hạ Thái Hậu nương nương.

Nàng bởi vì người trong nhà mới cắn răng tự nguyện đến đây.

Hiện tại, nàng mới hầu hạ Thái Hậu nương nương không tới mười ngày, bổng lộc còn chưa lấy! Cũng không muốn chết sớm như thế.

Càng nghĩ, Thúy Nha lại càng sợ hãi.

Sau cùng không khống chế nổi, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Nhạc Đồng Đồng nguyên bản tâm tình đang phiền táo không thôi, khi nhìn nữ tử trước mắt không ngừng quỳ lạy mình, bây giờ còn khóc thành lệ nhân.

Này vẫn còn không ngừng, thân thể nhỏ nhắn kia lại càng run rẩy không dứt, nàng là ma quỷ ăn thịt người thật sao! ? ?

Nhìn niên kỷ Thúy Nha rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn khóc thành lệ nhân, bộ dáng kinh sợ, thân thể tử run rẩy, nếu bị những người khác thấy còn tưởng rằng nàng đang khi dễ nàng!

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng phi thường bất đắc dĩ.

Hơn nữa nàng không có thói quen người khác vừa quỳ lạy mình vừa khóc, Nhạc Đồng Đồng đành phải điều chỉnh thần sắc, nhíu mi bất đắc dĩ nói với Thúy Nha.

"Được rồi, ngươi mau dậy đi, ta cũng không trách ngươi, nếu để người khác thấy được, còn tưởng rằng ta là mãnh thú ăn tươi nuốt sống!"

"Ngạch. . . . . ."

Nghe được lời này của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha nguyên bản khóc nước mũi một đống lệ, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả là không dám tin.

Nàng kinh ngạc, không phải lời nói của Nhạc Đồng Đồng, mà là thái độ giờ phút này của Nhạc Đồng Đồng.

Không biết như thế nào, Thúy Nha cảm thấy, Thái Hậu tàn bạo bất nhân trước mắt này giống như biến thành một người khác.

Nếu là trước đây, thái hậu mỹ lệ tâm lại như rắn rết này đâu thể dùng thanh âm hòa ái nói chuyện với một cung nữ như vậy! ?

Hiện tại, Thái Hậu lại dùng lời nói nhẹ nhàng đối với mình, này này này. . . . . . Chẳng lẽ, mặt trời hôm nay mọc từ đằng tây ! ?

Trái ngược với Thúy Nha bộ dáng tràn đầy rung động, Nhạc Đồng Đồng không biết suy nghĩ của nàng.

Thấy Thúy Nha dừng khóc, nàng mới thở ra.

Cũng không quản biểu tình rung động hiện tại của Thúy Nha là vì cái gì.

Hiện tại, nàng muốn biết nhất là bộ dáng mình hiện tại.

Tới cùng là xấu là gìa hay là….! ?

Trong lòng lo sợ, lo lắng trùng trùng, bất quá, càng thêm tò mò.

Nghĩ lại, đau dài không bằng đau ngắn.

Sớm một chút biết diện mạo mình hiện tại cũng không cần luôn lo lắng đề phòng.

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng hít sâu một hơi, chuẩn bị tốt tâm lý mới cắn răng, thò đầu ra mặt hồ.

Gió êm dịu từ từ, hồ nước trong suốt, dương quang ấm áp, nhu hòa chiếu xuống mặt hồ, khiến cho trên mặt hồ tựa như trải một lớp kim sắc, rất là mỹ lệ.

Khi Nhạc Đồng Đồng nhìn thấy cái bóng trong nước, chỉ cảm thấy ‘ầm’ một tiếng, đôi mắt đẹp lại càng mở lớn, chỉ thiếu không từ trong hốc mắt rơi xuống.

Trong mắt lại càng che kín nồng đậm rung động cùng kinh diễm!

Trời ạ!

Nữ tử này, tới cùng là người hay là tiên nữ! ?

Mặt như trăng đêm trung thu, sắc ví như đóa hoa chớm nở. Hai hàng lông mày cong cong, mũi thon như ngọc, đôi môi như cánh hoa. Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng như ước thúc, tay như búp măng, làn da như mỡ đông, tuyết phiêu lãng trong gió, mây vờn bên trăng. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.