Trong lòng nghi hoặc, Nhạc Đồng Đồng vẫn không thể tin được toàn bộ trước mắt, lập tức giơ tay lên, hạ quyết tâm, hướng tới cánh tay mình hung hăng nhéo một cái.
Từ đau đớn kịch liệt kia, Nhạc Đồng Đồng lập tức hít một ngụm khí. Đau đến ngũ quan vo thành một nắm.
"Hí, thật đúng là đau!"
Cánh tay Nhạc Đồng Đồng bị đau không khỏi nhíu mày thì thào.
Nhưng mà, ngay sau đó, một đạo thanh âm không dám tin khác phút chốc vang lên ở bên cạnh nàng.
"Nha! Thái hậu nương nương, ngươi làm sao! ? Như thế nào lại tự làm đau chính mình! ? Có phải rất đau hay không, Thúy Nha xoa xoa cho Thái Hậu nương nương. . . . . ."
Ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy cánh tay đang đau xót của mình được một đôi tay mềm mại từ từ xoa.
Cảm giác được điều này, ánh mắt Nhạc Đồng Đồng mới rơi vào trên người nữ tử bên cạnh.
Khi thấy y phục mặc trên người nữ tử, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một tiếng, cả người chấn kinh như hoá đá.
Đôi mắt đẹp lại càng trừng lớn, kinh hồn bất định nhìn nữ tử bên cạnh.
Mười sáu tuổi, trên đầu dựng thẳng hai hoàn trâm, ngũ quan thanh tú, màu da trắng nõn. . . . . .
Nhưng mà làm cho Nhạc Đồng Đồng giật mình là y phục trên người nữ tử!
Toàn thân cung trang màu hồng. . . . . .
Trang phục này nhìn rất quen mắt, thật giống như là y phục cung nữ hoàng cung cổ đại. . . . . .
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức không khỏi hút một ngụm khí, ngay sau đó, thân thể giống như viên đạn vừa được bắn ra.
Sau khi nhảy dựng lên, Nhạc Đồng Đồng lại càng trừng to mắt, một tay chỉ vào nữ tử vẫn ngồi xổm trên mặt đất, lắp bắp mở miệng hỏi.
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi là ai! ? Như thế nào mặc đồ kỳ quái như thế! ? Còn có nơi này, tới cùng là nơi nào! ? Tại sao ta lại ở chỗ này! ?"
Nhạc Đồng Đồng mở miệng đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Nhưng mà, trái ngược với Nhạc Đồng Đồng tràn đầy lo lắng không dám tin, tiểu cung nữ kia vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất.
Bất quá, sau khi nghe mấy câu hỏi liên tiếp của Nhạc Đồng Đồng, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn ngu ngơ dần dần đổi thành không dám tin.
Đôi môi mở ra, mang theo thanh âm thật cẩn thận từ từ tràn ra.
"Thái, Thái hậu nương nương, người, người làm sao vậy! ? Nô tỳ, nô tỳ là Thúy Nha, là cung nữ bên người Thái Hậu nương nương. . . . . ."
"Cái gì Thái Hậu nương nương! ? Người nào! ? Ai là Thái Hậu nương nương! ? ?"
Nghe được nữ tử nói, trong lòng Nhạc Đồng Đồng hồi hộp một tiếng, cảm giác bất an kia càng phát ra dày đặc.
Bất quá, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi.
"Ngươi, ngươi nói ai là Thái Hậu. . . . . . Nương nương! ?"
Đối với lời nói của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha một bộ nghi hoặc khó hiểu, bất quá sau cùng nàng vẫn mở miệng, thật cẩn thận nói.
"Người, người chính là Thái Hậu nương nương!"
"Cái gì! ? ? Ta, ta là Thái Hậu nương nương! ?"
Nghe được lời của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy ‘đông’ một tiếng, cả người giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Đôi mắt che kín không dám tin cùng rung động, lại càng gắt gao rơi vào trên mặt Thúy Nha, giống như muốn tìm ra chút chột dạ trên mặt Thúy Nha, nàng muốn biết, nữ tử này có phải đang lừa gạt nàng hay không!
Nhưng mà, không có!
Trên mặt Thúy Nha trừ thật cẩn thận, rung động, không dám tin ra không có bất luận cái gì chột dạ, một điểm cũng không như là nói dối. . . . . .
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng ngu ngơ một hồi lâu, ngay sau đó, đôi mắt đẹp đảo qua, tiện rơi vào hồ nước cách đó không xa.
Nàng không tin! Nàng chẳng qua là ngủ mơ mà thôi, làm sao có thể trở thành Thái Hậu nương nương! ?
Nàng năm nay mới mười sáu tuổi! Tuổi còn như hoa, nàng còn chưa được đi học cao đẳng đã trở thành Thái Hậu nương nương ! ?
Hơn nữa, Thái Hậu nương nương! Thật là có bao nhiêu già!
Không bảy tám chục tuổi cũng không đảm đương nổi chữc Thái Hậu!
Nếu thật sự là như thế, nàng không bằng chết đi!
Trong đầu Nhạc Đồng Đồng vừa nghĩ, người đã chạy vội tới bên hồ.
Lập tức ngồi xổm trên cỏ, Nhạc Đồng Đồng không lập tức cúi đầu xem bộ dáng hiện tại của mình.
Bởi vì nàng sợ hãi.
Nàng sợ hãi, nếu như mình thực sự trở thành Thái Hậu nương nương, bộ dáng mình có thể là tóc trắng xoá, nếp nhăn đầy mặt hay không.
Nếu như thật sự là như vậy, nên làm cái gì bây giờ! ?
Tuy diện mạo nàng bình thường, nhưng nói như thế nào cũng vẫn là ngũ quan cân đối.
Nếu như hiện tại nàng thực biến thành bà già! ?
Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng sợ hãi, lo lắng.
Nàng cứ như vậy, ngồi chồm hổm ngồi ở bên hồ, mãi đến thật lâu sau, Thúy Nha phục hồi tinh thần lại, không rõ chân tướng đi tới, nhìn Thái Hậu nương nương ngồi ở bên hồ, nghi hoặc.
Không biết thế nào, nàng cảm thấy hôm nay Thái Hậu nương nương, thật sự quá mức kỳ quái, một điểm cũng không giống Thái Hậu nương nương trước kia.
Nghĩ đến Thái Hậu nương nương trước sở tác sở vi, thủ đoạn tàn nhẫn, thân thể Thúy Nha không khỏi ớn lạnh một cái.
Mặc dù không biết Thái Hậu nương nương hiện tại tới cùng là làm sao, nhưng Thúy Nha cúi đầu, đôi mắt kinh sợ, thật cẩn thận nhìn thiếu nữ mặc y phục hoa lệ, lại thần tình bất lực trước mắt, mở miệng nhẹ nhàng hỏi.
"Thái hậu nương nương, ngươi làm sao vậy! ?"
"Đừng gọi ta là Thái Hậu nương nương, ngươi mới là Thái Hậu nương nương, cả nhà các ngươi đều là Thái Hậu nương nương!"
Lo lắng, bất an, sợ hãi trong lòng, sau cùng hết thảy đều hóa thành phát tiết.
Nhạc Đồng Đồng chỉ là không khống chế nổi rống lớn thôi, không thể tưởng được, nữ tử đứng ở bên cạnh nàng vừa nghe đến nàng rống to, sợ tới mức ‘bùm’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh sợ đối với nàng dập đầu.
Vừa dập đầu, lại vừa bên kích động mở miệng cầu xin tha thứ.
"Thỉnh Thái Hậu nương nương thứ tội, thỉnh Thái Hậu nương nương thứ tội. . . . . ."
Một người sống ở thế giới bình đẳng mười mấy năm, cho nên, khi nhìn thấy thiếu nữ này cư nhiên quỳ xuống đất dập đầu với mình, này làm cho Nhạc Đồng Đồng sợ quá mức.
Vội vàng nhảy dựng lên, Nhạc Đồng Đồng kinh hồn chưa định mở miệng nói.
"Ngươi, ngươi, ngươi không cần dập đầu với ta!"
Nàng không nhận nổi!
Hơn nữa, nhìn không tự nhiên !
Dù sao, tư tưởng bên trong Nhạc Đồng Đồng là người người bình đẳng, đâu nào thấy được có người quỳ bái mình! ?
Chỉ tiếc, Thúy Nha không biết, Thái Hậu nương nương trước mặt đã sớm thay đổi chủ nhân.
Vừa rồi thấy Thái Hậu nương nương rống to với nàng, bộ dáng giống như rất tức giận, Thúy Nha đúng là sợ hãi.
Trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày trước.
Nha đầuTiểu Thúy trước hầu hạ bên người Thái Hậu nương nương, bởi vì lúc chải đầu cho Thái Hậu nương nương không cẩn thận kéo đứt mấy cọng tóc của Thái Hậu nương nương liền bị Thái Hậu nương nương cho người loạn côn đánh chết.
Còn có Tiểu Bình, bởi vì đi theo hầu hạ phía sau Thái Hậu nương nương, cũng không cẩn thận ngã xuống, lại không cẩn thận đẩy Thái Hậu nương nương một cái, sau cùng, Thái Hậu nương nương liền cho người chém hai tay của Tiểu Bình, sau đó đuổi nàng xuất cung, nghe nói, Tiểu Bình về sau bởi vì không làm gì được nên đã chết đói. . . . . .
Nghĩ đến những thứ này, Thúy Nha lại sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi.