Nhướng mày, ngăn kéo cũng chẳng khác gì mặt bàn, cùng là một đống đồ hỗn độn đặt cạnh nhau.
Tùy tay lật lật thì thấy có hai tấm ảnh, một bức ảnh là một cô gái mười mấy tuổi cùng với đôi vợ chồng trẻ tuổi, cô nhóc này lúc còn nhỏ mặt thật sự rất tròn, đôi mắt còn to hơn bây giờ.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Mà đôi vợ chồng trẻ tuổi kia, theo anh nghĩ thì, chắc là bố mẹ Tô Tiểu Manh?
Bố cô nhìn thoáng qua thì rất bình thường, nhưng khí chất của người mẹ lại rất nổi bật, nụ cười đoan trang, khoác trên người bộ quần áo mộc mạc cũng có thể thành mặc một loại đồ xa hoa.
Mà Tô Tiểu Manh thì lại rất giống mẹ, trên mặt có thịt, nhìn không béo mà lại có vẻ rất phúc hậu.
Thời điểm bức ảnh thứ hai được đưa lên, nụ cười trên mặt Ân Thời Tu bất giác đông cứng lại.
Bối cảnh là một vùng biển rộng, thiếu niên thiếu nữ cùng lắm cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, hai người đều mặc chiếc áo thun trắng, một người mặc quần jean, còn một người mặc váy ngắn, người cả hai đều ướt đẫm, trên mặt cũng dơ dơ hề hề, nhưng khi hướng về phía máy ảnh, cả hai lại cười rất vui sướng, nhìn thoáng qua trông vô cùng thân mật khăng khít…
Đó là Tô Tiểu Manh và Nhâm Ý Hiên.
Hai đứa trẻ vô tư, là thanh mai trúc mã…… Sao?
Sau khi đóng ngăn kéo, Ân Thời Tu lại đưa mắt nhìn Tô Tiểu Manh vẫn đang ngủ say, đứng dậy đi đến bàn Ân Mộng tìm một cuốn sách tinh xảo hơn chút, quay lại lật lật xem.
Điện thoại vẫn luôn im lặng, chỉ đơn giản vì Ân Thời Tu đã tắt máy.
Hơn ba giờ chiều, cuối cùng Tô Tiểu Manh cũng có dấu hiệu tỉnh lại, người đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Cô mở to mắt, biểu cảm có phần hoảng hốt…
“Tỉnh rồi à?”
“… Ừm.” Cô đáp lại theo bản năng, sau đó lại cảm thấy cổ họng khô khô, lẩm bẩm một câu: “Muốn uống nước…”
Giọng nói yếu ớt của cô mềm mại và có phần như đang làm nũng.
Ân Thời Tu đứng dậy đi lấy cốc rót nước, khoảnh khắc thân hình cao lớn ấy đứng lên, Tô Tiểu Manh chỉ cảm thấy như thể một cây đại thụ ngàn năm đột ngột móc lên từ mặt đất, ngay lập tức dọa cô tỉnh.
“Chú?”
Cô khiếp sợ nói không nên lời, nhắm chặt mắt lại rồi mở ra một lần nữa, khi cô còn đang cầu nguyện đây chỉ là ảo giác, Ân Thời Tu đã bưng cốc nước đưa tới trước mặt cô.
Hiện thực trần trụi thực sự tàn khốc…
“…”
“Không phải muốn uống nước sao?”
Tô Tiểu Manh nhìn ly nước, rồi lại nhìn Ân Thời Tu, sau đó lắc đầu: “Không, không cần…”
“Sợ có độc hả?”
Ân Thời Tu nhướng mày hỏi, sau đó lại giơ ly nước lên uống trước một ngụm.
“Đó là ly của cháu.”
“Tinh thần không tồi.” Ân Thời Tu giơ tay sờ sờ cái trán hơi lạnh của cô, rồi lại trầm mặc.
Tô Tiểu Manh quay mặt đi, giành lại cái ly nước trong tay anh rồi ôm vào trong ngực mình, nét mặt rất oan ức.
“Chú… Sao chú lại ở đây?”
“Mộng Mộng nói em bị bệnh, mà hôm nay là mừng thọ của ông ngoại con bé, nên nó không thể không đến tham dự, cho nên đã tìm tôi chăm sóc mầm non của tổ quốc.”
“… Nhưng đây là ký túc xá nữ…”
“Cho nên?”
“Các cô gái ở đây tất cả đều tầm tầm tuổi cháu…”
“Sau đó?”
“Chú, chú… Có kiềm chế nổi không?”
Tô Tiểu Manh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, nói ra nghi ngờ từ tận đáy lòng.
“…”
“A… Chú đừng có im lặng thế chứ…”
“Đột nhiên tôi phát hiện ra…” Ân Thời Tu nghĩ nghĩ, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống: “Hình như tôi thật sự đang dần không kiềm chế được…”