Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 9: Chương 9: Chương 8




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Khi Quỷ Thượng tỉnh lại, cơ thể nặng như đổ chì. Sắc trời ngoài song cửa sổ u ám, phút chốc y đánh mất khái niệm về thời gian, rốt cuộc đang chạng vạng hay là nửa đêm nhỉ? Đầu óc hỗn loạn, y cứ nằm suy đoán miên man.

Đờ đẫn trong chốc lát mới dần lấy lại trí nhớ, vừa rồi hình như y gặp một cơn ác mộng khủng khiếp thì phải? Quỷ Thượng lờ mờ đoán ra từ hình ảnh bị ức hi.ếp vừa hiện lên trong đầu, nhưng khi y nâng tay lên, cơn đau đớn nhức mỏi rã rời khiến y hoảng hốt - không phải là ác mộng.

Sau đó từng mảng trí nhớ trước khi hôn mê dần dần thức tỉnh, đau đớn cũng từ từ tìm về trên thân thể đã chết lặng, Quỷ Thượng nhớ lại từng đoạn ký ức ngắn ngủi nhục nhã không thôi kia, trong đầu hiện ra hình ảnh Nhã Nhân đang trưng ra khuôn mặt trắng nõn tươi cười, đôi mắt khô khốc của y đỏ lên, ươn ướt.

Nhục nhã và oán hận tự đáy lòng đột nhiên phun trào, Quỷ Thượng nắm chặt hai tay, cả người run rẩy, giờ khắc này trong suy nghĩ của y, trong mỗi tế bào toàn thân đều kích động kêu gào, phải dùng nắm đấm mạnh mẽ đánh gục gã đàn ông khốn kiếp kia.

“Chết tiệt...” Quỷ Thượng gào thét, nhưng âm điệu vang dội từ cổ họng khi thốt ra khỏi miệng lại trở nên khàn khàn suy yếu, khiến y luống cuống.

Dùng hết sức lực còn sót lại, Quỷ Thượng cố lật người, trên đệm không biết dính thứ gì ẩm ướt toả ra mùi nồng nồng khiến y cau mày, càng gắng gượng chống đỡ cơ thể nặng nề, bước xuống giường.

Song khi giẫm chân lên nền nhà, nơi sâu xa bí ẩn trong cơ thể chợt đau nhói, làm da đầu y tê dại. Y lặng người, bởi vì chỉ động đậy một chút, thì không chỉ nhức buốt như bị xé nát, mà lòng tự tôn và kiêu ngạo của y còn bị chà đạp lên.

Mười ngón tay Quỷ Thượng siết chặt mảnh ga trải giường ngổn ngang, khớp xương trắng bệch, đôi mắt phượng ngùn ngụt sát khí...

Hung bạo lột phắt tấm ga, vẻ mặt khổ sở biến mất, y nén đau, cắn chặt răng nỗ lực quên đi cảm giác bị dị vật lưu lại, mỗi bước chân dường như muốn bức y phát điên.

Quỷ Thượng hùng hổ đi, tay dùng sức ném tấm ga xuống giỏ, bản thân y thì rẽ vào phòng tắm.

Kẹt một tiếng mở cánh cửa kính mờ, kéo xoạt cái băng gạc dính trên đầu, Quỷ Thượng chẳng cần biết liệu vết thương có bị dính nước hay không, lập tức mở vòi hoa sen xối nước nóng khắp cơ thể.

Mặc kệ giọt nước bắn vào da thịt có chút đau, Quỷ Thượng thẫn thờ đứng dựa lưng vào tường. Bỗng nhiên, y nghiêng đầu đưa cặp mắt nhìn chính mình trong tấm gương đối diện phía ngoài tấm kính mờ còn chưa đóng.

Nước đang trút xuống khắp cơ thể, trên khuôn mặt có không ít vết bầm tím, còn cả người thì chẳng có chỗ nào lành lặn.

Thảm hại như chó trôi sông vậy.

Quỷ Thượng nghĩ rồi tự giễu nở nụ cười, người đàn ông trong gương đương nhiên cũng cười theo, mà Quỷ Thượng nhìn thấy người kia cười thì lập tức nổi nóng, bởi vì trong đầu y hiện ra hình ảnh một nam nhân cũng cười chế giễu y như vậy.

Điên tiết, Quỷ Thượng lao ra, mang theo nồng đậm oán giận không có chỗ trút, một đấm nện cái gương vỡ tan tành.

“Khốn kiếp!”

Những mảnh vỡ cắt lên tay, từng giọt máu nhỏ đầy bồn rửa mặt, Quỷ Thượng không cam lòng trừng cái kẻ trong mảnh vụn còn sót lại, y thật sự - thật sự rất muốn bóp chết tên kia ngay lập tức.

Nhưng mà...

Cơn oán giận phút chốc như rơi vào một khoảng trống rỗng, thay thế là cảm xúc bất lực hoảng hốt không thôi.

Quỷ Thượng biết rõ, thực lực của mình thua kém tên kia, kể cả lời nói, suy nghĩ hay phản ứng cơ thể đều chẳng bằng Nhã Nhân, y thật sự muốn nhưng liệu có làm nổi không?

Mệt mỏi ngồi xuống, Quỷ Thượng lẳng lặng dựa vào bàn, thần thái trong đôi mắt phượng thoáng ảm đạm.

Y nghĩ, đánh không lại Nhã Nhân thì thôi nhưng còn những ngày sau này phải làm sao, chẳng biết hắn sẽ giở thủ đoạn nào?

Hơn nữa, hôm qua hắn đã làm nhục y lần đầu, theo mức độ hiểu biết của Quỷ Thượng về Nhã Nhân thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...

Y thực sự không hiểu – rốt cuộc tại sao người kia cứ muốn dằn vặt mình như vậy chứ?

Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Quỷ Thượng vùi mặt giữa hai lòng bàn tay.

Điều mà Quỷ Thượng lo lắng như cơn ác mộng biến thành sự thật trong cuộc sống hàng ngày của y.

Nhã Nhân ăn một lần quen thói.

Quỷ Thượng không ngờ bản thân sẽ lưu lạc tới hoàn cảnh này, thân là quân nhân đứng đầu một trung đội UG, từ trước đến giờ không bất cứ thứ gì có thể đe doạ được y khiến y phải chịu áp lực. Thậm chí ngay cả lúc tiếp nhận phán quyết của toà án quân sự UG, biết mình bị phán xử tù chung thân, y chẳng thấy hoảng sợ hay bất lực gì hết, khi bước vào ngục giam cũng thế.

Quỷ Thượng rất rõ năng lực của mình, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, kể cả tại nhà tù khép kín Tuyệt Sí quán mạnh được yếu thua này, y có mười phần tự tin mình sẽ trở thành kẻ mạnh – giẫm đạp những người khác dưới chân, thế nhưng - Nhã Nhân xuất hiện đã đảo lộn tất cả.

Đụng mặt Nhã Nhân, nghe hắn giễu cợt, đấu đá giằng co, chịu đựng đau đớn, rồi bị trói chặt và xâm phạm, chuyện này bắt đầu diễn ra thường xuyên thành thông lệ, cứ hai ba ngày lại trình diễn một lần, làm Quỷ Thượng phiền chán bực dọc không để đâu cho hết.

Mà điều khiến y cảm thấy bất lực chính là... Mỗi khi đối mặt dây dưa với Nhã Nhân, nắm kỹ được chiêu thức của hắn, y đều tin rằng lần sau tuyệt đối sẽ đánh gục hắn, nhưng mà đại khái vẫn chẳng được như mong đợi... Nếu may mắn, y có thể đập cho Nhã Nhân hai quyền, nhưng kết quả cuối cùng vẫn cứ nghiêng về một phía, làm cho y dần mất lòng tin vào bản thân.

Nhã Nhân tìm y khiêu khích hoặc y kiếm Nhã Nhân để đánh nhau, cuối cùng vẫn là bị thua rồi bị cư.ờng bạo.

Lâu dần, Quỷ Thượng phát giác, cuộc sống của y không khác gì mấy tù nhân mới vào trại ở tầng thấp nhất, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng... Vì thế thực lực của y giống như bị kìm hãm, cho dù không cam lòng khuất phục, nhưng theo bản năng cứ thấy Nhã Nhân là lập tức trốn tránh.

Nhưng không chỉ có thế, càng ngày Nhã Nhân càng quá đáng – hắn tìm y thường xuyên hơn, ức hi.ếp nhiều hơn, thời gian kéo dài hơn... Nhã Nhân cứ như con mèo ăn vụng được cá vậy, đã hưởng qua một lần thì càng thêm trắng trợn dùng móng vuốt liên tục đùa giỡn con mồi.

Mỗi giờ mỗi khắc, chỉ cần tâm huyết dâng trào, hắn sẽ không thèm để ý đang ở đâu vào lúc nào mà dồn y vào một góc rồi trêu ghẹo, đùa giỡn, làm nhục y.

Quỷ Thượng vô cùng căm hận Nhã Nhân, trước sau lại không có cách nào phản kháng khiến y càng bực bội.

Ngày qua ngày luôn thụ động chịu khuất nhục không biết kéo dài tới khi nào, Quỷ Thượng cảm thấy mình đã bị bức đến cực hạn. Y chỉ muốn thoát khỏi tình trạng này ngay lập tức, chính vì vậy cho đến bây giờ y mới thấy sợ cái bản án tù chung thân kia biết bao nhiêu.

Quỷ Thượng đáng thương nhận ra nếu một ngày y còn chưa thắng được Nhã Nhân, vậy thì cũng chỉ có thể chờ Nhã Nhân ghét bỏ, chán ngấy y, rồi duỗi móng vuốt tát chết con mồi mới thôi...

“A a!” Người đàn ông lộ ra biểu tình căm hận quen thuộc, đôi đồng tử lóng lánh như cảnh sắc tươi đẹp, y thở dốc, thân thể kiên cường dẻo dai hơi cong lên.

Nhìn người dưới thân như vậy, Nhã Nhân động tình dùng sức ấn bắp đùi của y lên cao, ép nó kẹp chặt sống lưng trắng nõn tinh tế của mình, rồi hít sâu một hơi đâm dục vọng nóng bỏng căng trướng vào vị trí riêng tư đã được hắn tỉ mỉ nới rộng.

“Ưm... Vì sao càng ngày càng thoải mái nha? Quỷ Thượng thân thể của anh tuyệt quá!” Miệng nhỏ vừa ấm áp vừa ướt át trơn tuột khiến Nhã Nhân thỏa mãn thở ra một hơi.

“Xuống địa ngục đi!” Câu thăm hỏi ân cần mỗi ngày không dưới một trăm lần bật thốt ra.

Quỷ Thượng tức giận mắng chửi, âm lượng đinh tai nhức óc, Nhã Nhân vẫn thờ ơ tuân theo dục vọng mà đung đưa thắt lưng, chốc chốc lại đỉnh một cái thật mạnh.

Bỗng dưng, theo chuyển động càng ngày càng kịch liệt của Nhã Nhân, tiếng mắng chửi gào thét ủ rũ dần, sau đó im bặt rồi tiếng than ẩn chứa nhẫn nhịn thống khổ khẽ vang lên.

Nhã Nhân biết, chỉ cần quá phận một chút, dùng sức xâm phạm Quỷ Thượng, không hề gián đoạn mà chôn mình vào nơi bí ẩn trong cơ thể kia, Quỷ Thượng sẽ chẳng còn dư chút sức lực nào để gào thét nữa...

Một lần lại một lần đi vào nơi sâu nhất, nhiệt độ nóng bỏng siết chặt lấy tí.nh khí quả thực khiến hắn như bay lên thiên đường... Tuy rằng, với người dưới thân có lẽ không khác gì đang vùi mình dưới địa ngục.

Nhã Nhân nhìn Quỷ Thượng nhíu chặt lông mày, muốn duỗi ngón tay vuốt lên, nhưng hắn không làm thế. Đưa tay về phía y là cử chỉ chẳng khôn ngoan chút nào, bởi vì ai mà biết được, người đàn ông dữ như mãnh thú này có thể đớp ngón tay hắn mà hung tợn cắn đứt hay không.

Giá Quỷ Thượng ngoan ngoãn liếm ngón tay mình như một con mèo nhỏ thì tốt biết bao?

Chà, nếu vậy đã không phải là Quỷ Thượng... Nhã Nhân bị ý nghĩ mâu thuẫn của mình chọc cười, khoé miệng nhếch lên, môi dưới chợt thấy đau nhói.

Nhã Nhân xuýt xoa một tiếng, hôm nay lúc vật lộn với Quỷ Thượng hắn hơi bất cẩn, kết quả bị y tương trúng mồm, máu chảy không ít.

Trận hôm nay Nhã Nhân phải tốn sức một phen mới quẳng được con mãnh thú này lên giường...

Hết cách, đã vậy nhất định phải gặt hái thành quả cho bõ. Nghĩ thế, hắn nhân cơ hội trả thù dùng sức thẳng tắp tiến vào cơ thể Quỷ Thượng, người dưới thân vô cùng tội nghiệp rên rỉ hai tiếng.

“Ưm...”

Nhã Nhân hạ thấp cơ thể, hai lồng ngực dán sát vào nhau, hắn có thể cảm giác được tần suất tim đập của cả hai, không thể phân biệt được ai với ai, cứ thình thịch thình thịch – nhanh đến doạ người.

Quỷ Thượng cắn răng mạnh mẽ trừng nam nhân đang không ngừng cọ xát trên người, nhìn gương mặt đẹp trai ửng hồng, thỏa mãn và tham lam mỉm cười, y chỉ muốn tống ngay một cú.

Không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng có tên là Nhã Nhân, Quỷ Thượng nỗ lực muốn tỉnh giấc nhưng lại bị hắn kéo sâu hơn vào vùng tối tăm, cứ như bước vào giữa đầm lầy vậy, càng vùng vẫy thì càng lún xuống, mãi đến khi không thể thở nổi, hô hấp bị đình chỉ mới thôi...

Người kia chui vào trong cơ thể, xâm nhập vào nơi sâu nhất, khiến ôxy trong phổi bị hút hết ra, làm Quỷ Thượng có ảo giác thấy mình bị nghẹt thở, đôi lông mày kiếm nhíu sâu, y không nhịn được duỗi đầu lưỡi liếm lên đôi môi đỏ khô ráo đang toả nhiệt.

Nhã Nhân nhìn chằm chằm hai cánh môi ướt nước sáng bóng của Quỷ Thượng, đáy lòng cảm thấy xao động, hắn hé miệng, trong đầu chợt sinh ra vọng tưởng muốn dán môi vào...

Thực sự là càng ngày hắn càng quái lạ.

Cơn thèm khát cơ thể Quỷ Thượng không vì số lần ức hi.ếp tăng lên hay thời gian kéo dài mà giảm bớt, thân thể dẻo dai săn chắc nếm mãi cũng không ngán. Hắn cứ như bị nghiện, mỗi lần xâm phạm, mỗi lần tròng mắt màu trà xinh đẹp mang hình ngọn lửa cháy giận dữ trừng hắn thì hắn chỉ cảm thấy thân thể mình và thân thể của đối phương ngày càng phù hợp...

Xem ra cơn thèm khát không bao giờ vơi bớt.

“Chẳng hiểu ra sao nữa...” Bặm môi dưới làu bàu, Nhã Nhân nói rất khẽ, không một ai nghe rõ.

Bữa trưa tại Tuyệt Sí Quán vừa xong thì trên trời rơi lác đác vài hạt mưa nhỏ, một lúc sau trút xuống thành cơn mưa rào.

Thời gian tự do để nghỉ ngơi biến mất, trận mưa xối ào ào khiến sân vận động ngập nước, không ai bảo ai, phần lớn tù nhân đều lựa chọn lười biếng vùi mình trên giường, chỉ có vài con mèo nhỏ lắc lư ngoài phòng giam, mà lúc này cảnh sát trại giam cũng không có gì để làm.

Chậm rãi xoay người, vặn cánh tay, Nhã Nhân đi ra từ trong thang máy, tự hỏi không biết nên đi nơi nào thì mới tìm được người.

Lên phòng giam tầng chín vồ hụt người kia, mặc dù Nhã Nhân biết Quỷ Thượng ăn trưa xong sẽ không về phòng giam, hắn đến tầng chín chỉ để xem trời mưa thì y có về phòng hay không thôi, nhưng đợi một lúc, đối phương vẫn bặt tăm.

“Trời mưa lớn như vậy, có thể đi đâu được nhỉ?”

Hai tay xỏ túi, Nhã Nhân đi vòng quanh tìm người.

Gần đây, tính tình Quỷ Thượng bắt đầu thay đổi, ngày càng nóng nảy. Lúc không bị người kia đùa giỡn thì dường như để trút giận, Quỷ Thượng sẽ đi xung quanh tìm người ẩu đả, thấy người không vừa mắt sẽ chỉnh đến thảm thương, ngay cả Ngạc Vĩ vừa rời khỏi phòng y tế cũng bị y đánh cho quay trở lại.

Dĩ nhiên Quỷ Thượng làm loạn như thế sẽ đến tai Giám ngục trưởng thân ái, cho nên hai ngày trước người ta đã tìm quản lý Nhã Nhân tâm sự vô cùng khẩn thiết mấy lần.

Nhưng mà, Nhã Nhân biết nói cái gì với Tuyết Lạc Y đây - bởi vì Quỷ Thượng hung hãn như vậy, tám phần là bị mình bức bách.

Kỳ thực có lúc, Nhã Nhân thấy mình cực kỳ quá đáng, chẳng qua lúc đó đi ra lại gặp ngay Quỷ Thượng đang đứng dưới mưa, thế là hắn theo thói quen trói con thú hoang hăng hái kia đè xuống, làm cho y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.

Mỗi lần ép buộc Quỷ Thượng như vậy, cảm giác tội ác gì đó trong Nhã Nhân lập tức tan thành mây khói.

Trước đây hắn cũng từng nghĩ “chẳng mấy chốc hắn sẽ ngán, sẽ buông tha cho y thôi” để hợp lý hoá cho tội ác của mình, nhưng mà thời gian trôi đi Nhã Nhân lại phát hiện, chán ngấy gì kia chẳng thấy, chỉ thấy càng ngày càng khó buông tay...

Cho nên mới dẫn đến sự việc khi Quỷ Thượng rời UG bỏ rơi hắn, hắn phải tốn sức một phen chuyển y vào Tuyệt Sí quán, trói người kia lại rồi thắt cho y một cái vòng cổ...

Lúc Quỷ Thượng xuất hiện ở mái hiên nhà thi đấu cạnh sân vận động thì tù nhân đang túm năm tụm ba tại hành lang lập tức chạy tán loạn như bầy chim, ai cũng không có can đảm đứng lại, người này cực kỳ hung hăng, không tránh đi kiểu gì cũng bị ăn đòn. Bọn họ phải đến phòng y tế nhiều lần lắm rồi, thế nên trong phút chốc hành lang vắng vẻ không một bóng người.

Quỷ Thượng đút tay vào túi, nhìn chằm chằm quang cảnh vì mình xuất hiện mà trở nên quạnh quẽ, y xem thường hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra sân vận động.

Bầu trời cực kỳ âm u, không khí lạnh buốt, từng hạt mưa to cỡ chừng hạt đậu thi nhau rơi xuống, sau một lúc thì thưa thớt hơn.

Cũng chẳng để ý cơn mưa vẫn còn lớn, Quỷ Thượng ra khỏi mái hiên, đi xuyên qua sân vận động, từng giọt mưa lạnh lẽo xối lên người, chỉ chốc lát toàn thân ướt đẫm.

Quỷ Thượng cũng không nhíu lông mày chút nào, trái lại, y còn cảm thấy khoan khoái.

Vì nước mưa vừa vặn làm giảm bớt oán hận không cách nào giải toả, cơn giận dữ lan tràn đến nóng hầm hập cả người được dòng nước rửa trôi, y thấy mình tỉnh táo hơn nhiều.

Nước mưa trên mặt biến mất, Quỷ Thượng hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới. Y cứ đi lòng vòng không mục đích, muốn tản bộ trong mưa một chút, thuận tiện giảm bớt xác suất đụng độ phải kẻ xấu xa đáng ghét nào đó...

Đi tới rừng cây phía trong quán, gần bên là tường vây kiên cố ngăn cách với bên ngoài, chợt vô tình một thân ảnh lọt vào tầm mắt Quỷ Thượng.

Gương mặt thon dài tinh tế, tóc đen mềm mại bị nước mưa làm ướt dán sát lên làn da trắng trẻo sạch sẽ, từ xa nhìn lại, người đàn ông trầm lặng như một bức tranh vẽ, tù nhân từng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Quỷ Thượng.

Lúc y đánh nhau với Ngạc Vĩ thì người này cũng có mặt, hắn đang ngồi dùng bữa với Thành Dương – Tịnh.

Dưới trận mưa to, Tịnh từ trong rừng đi ra, tuy nét mặt ung dung nhưng dáng vẻ thì đang chìm trong suy nghĩ.

Thế nào cũng thấy rất kỳ lạ!

Quỷ Thượng tạm thời núp sau một gốc cây, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hắn quan sát chung quanh một lúc rồi mới rời đi, y không do dự nhiều lắm, nhẹ nhàng bước theo.

Quỷ Thượng hầu như không biết nhiều về Tịnh, y chỉ tình cờ thấy hắn xuất hiện ở phòng ăn mấy lần, cùng ngồi một bàn với Thành Dương.

Thực ra Quỷ Thượng có nghe thấy lời đồn đại về Tịnh sau khi vào trại giam, đôi lúc y nghe thấy cái tên hắn được nhắc trong câu chuyện của những tù nhân, khi tù nhân cũ muốn nhắc nhở tù nhân mới vào.

Cái tên Tịnh này tồn tại trong quán rất đặc biệt, địa vị của hắn không giống tù nhân thông thường - thậm chí các vương khác cũng không so được, tuy rằng bốn vương trong quán nhìn như không liên quan, nhưng theo đánh giá của tù nhân, Tịnh chính là vương có địa vị cao nhất.

Hầu hết tù nhân cả bốn khu nhà đều nghĩ vậy, Quỷ Thượng chợt nhớ Thành Dương đã từng nói “Tịnh là người mạnh nhất!”

Tột cùng thì hắn là dạng gì mới có thể làm cho Thành Dương đánh giá như thế? Quỷ Thượng vẫn luôn tò mò, đồng thời lại có chút không cam lòng, y vẫn cho rằng y mới là kẻ mạnh nhất, nếu Thành Dương không cứng rắn ngăn y lại, thì có lẽ y đã sớm tìm Tịnh so quyền.

Căn cứ hiểu biết về Tịnh, cộng với việc đụng mặt hắn trong tình huống quái lạ, Quỷ Thượng như bị ma nhập tò mò đi theo hắn...

Theo chân người kia vào khu nhà, không khí mới thoáng ấm lên một chút, Quỷ Thượng nhẹ chân đạp lên từng bậc thềm, cứ như cún con dính mưa mà lắc lắc đầu cho những giọt nước bắn ra khỏi mái tóc.

Tịnh đi vào khu nhà hai tầng nối liền giữa hai toà kiến trúc, chính là khu nhà Tuyết Lạc Y ở, phòng đầu tiên là nơi làm việc, phòng tiếp khách và phòng riêng của Giám ngục trưởng đều ở hướng đó, phía bên này gồm thư viện và phòng lưu trữ tài liệu.

Vì nơi này gần địa bàn của Trưởng quán, cho dù Tuyết Lạc Y không ngăn cấm, đám tù nhân vẫn không dám lảng vảng quanh khu này.

Ngoại trừ một người - Tịnh.

Tịnh là tù nhân duy nhất dám lớn mật ra vào địa bàn của Trưởng quán, Quỷ Thượng nghe nói, thư viện ở tầng hai vốn là phòng công cộng, nhưng đại loại tù nhân không đến cho nên nơi này vẫn vắng vẻ, sau đó, bởi vì Tịnh thường xuyên xuất hiện cho nên các tù nhân lại càng không dám tới.

Cuối cùng, thư viện rất tự nhiên bị Tịnh chiếm lấy, biến thành “Địa bàn của Tịnh”, từ đó nơi này trở thành cấm địa, ngoại trừ Tịnh thì không ai bén mảng đến, thậm chí thân là Giám ngục trưởng - Tuyết Lạc Y cũng ngầm thừa nhận điều này.

Thì ra cũng là một kẻ chuyên quyền độc đoán! Quỷ Thượng vừa nghĩ vừa bước lên tầng hai, nhưng bóng dáng Tịnh lại biến mất.

“Chạy đâu rồi nhỉ?”

Quỷ Thượng nghi hoặc nhíu mày, chẳng biết có phải Tịnh đã vào thư viện rồi không, y bước nhanh về phía trước, định len lén mở cửa thư viện thì cánh cửa bỗng bật ra.

Quỷ Thượng giật mình, bởi vì Tịnh đang đứng ngay trước mặt y.

Xem xét tỉ mỉ gương mặt Tịnh trong khoảng cách gần, sẽ có loại cảm giác đẹp đến thảng thốt.

Mái tóc đen bóng dán lên hai sườn má, tóc mái hơi dài rũ sang hai bên, dưới ánh đèn lờ mờ làn da trắng nõn gợi lên cảm xúc đẹp yếu ớt.

Gương mặt vừa có nét mảnh mai nữ tính, lại vừa mang vẻ sắc bén nam tính, tổng thể thì rất dễ nhìn. Mà khiến người ta không rời nổi mắt chính là cặp đồng tử màu sắc cực nhạt vô cùng hấp dẫn.

“Tịnh...” Quỷ Thượng gọi tên người trước mặt.

Nét mặt Tịnh vô cảm, lông mày hơi nhíu nhưng lại rất nhanh lại trở về vị trí cũ.

“Vì sao lại theo dõi tôi?” Hắn hỏi.

Hoá ra đã sớm bị phát hiện ư?

Quỷ Thượng kinh ngạc nhướn lông mày, y không biết người này nhạy cảm như thế. Y chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, đầu tiên là im lặng để quan sát vẻ mặt của hắn trước nhưng cái gì cũng chẳng nhìn ra, đang định trả lời thì người đàn ông nhìn như đang yên lặng kia bất ngờ ra tay...

Sự tình diễn biến quá chóng vánh, căn bản Quỷ Thượng không kịp phản ứng hay là nói cho chính xác... dù Quỷ Thượng phản ứng cũng vô dụng, bởi vì tốc độ của hắn thực sự rất nhanh.

Chân trái của Tịnh gạt phăng chân Quỷ Thượng trong nháy mắt, bàn tay túm lấy cổ y, dùng sức đè xuống sàn.

Ầm ầm ngã xuống, Quỷ Thượng đầu váng mắt hoa, chưa kịp vùng dậy thì trước mắt bỗng tối sầm, khuôn mặt đẹp đẽ kia đã chặn lại ánh sáng, sau đó mạnh mẽ ép vai và mặt y xuống.

“Rốt cuộc anh theo dõi tôi làm gì?”

Tịnh thản nhiên nói, âm thanh lạnh lùng từ đỉnh đầu Quỷ Thượng truyền xuống. Hắn tựa như con báo bắt được mồi, ngồi xuống cạnh Quỷ Thượng, ngón tay trắng nõn bóp chặt cổ họng y.

“Mẹ nó! Anh anh...”

Quỷ Thượng định ngồi dậy, lại bị Tịnh ấn xuống, ngón tay cái đặt trúng động mạch, thật giống như chỉ bóp nhẹ một cái là cổ sẽ gãy.

“Đừng để tôi hỏi lần thứ ba.” Cặp mắt nhạt màu của Tịnh loé sáng, toàn thân tản ra một luồng khí thế không cho phép kháng cự.

Lực đè ép trên người vô cùng lớn, cho dù như thế, vẫn khiến người ta cảm thấy hắn còn chưa thực sự ra tay.

Đây chính là kẻ mạnh nhất mà Thành Dương nói sao?

Cơ thể phấn khích đến nóng lên, Quỷ Thượng chưa từng gặp qua người như thế, khí thế này khiến y cảm thấy mình phải chịu áp lực vô cùng lớn... lần đầu tiên trong đời sinh ra ý nghĩ tuyệt đối không thể thắng được đối phương.

Thân thủ người này không hề đơn giản.

“Nhìn thấy... mưa lạnh chết người mà anh lại từ trong rừng đi ra... cảm thấy quái lạ... Cho nên tôi muốn xem anh đang giở trò quỷ gì.” Năm đốt ngón tay siết chặt cổ họng khiến lời nói Quỷ Thượng đứt quãng.

“Có ai sai khiến anh theo dõi tôi không?”

Quỷ Thượng nhìn thấy tròng mắt cực nhạt lóe lên sát ý.

“Cái gì?” Y không thể tin hỏi một tiếng, sau đó thẹn quá hóa giận: “Ông đây còn lâu mới chịu để ai sai khiến! Chẳng qua là vì hiếu kỳ mà thôi...”

Tịnh nhìn Quỷ Thượng, im lặng vài giây, cảm xúc trong đôi mắt dần rút đi, lạnh nhạt hờ hững.

“Không muốn nhàm chán nên hiếu kỳ đi theo tôi sao?”

Sức mạnh bóp trên cổ Quỷ Thượng giảm bớt, Tịnh buông tay đứng lên, nhưng nước mưa lạnh lẽo tích trên người Quỷ thượng lại bắt đầu toả nhiệt.

“Hành động của anh rất lạ!” Bị sặc ho khan vài tiếng, Quỷ Thượng ngồi dậy. Hắn trừng Tịnh, bụng nghĩ tên này đúng là quái vật, thoạt nhìn mảnh mai như vậy sao lại lấy đâu ra sức mạnh khủng bố thế kia chứ.

“Tôi làm gì... cũng không liên quan tới anh đi?” Khóe miệng Tịnh bứt lên một độ cong rất nhỏ, thậm chí Quỷ Thượng chẳng rõ có phải hắn đang cười hay không. “Thời điểm vương chiến, tôi lên tiếng nhắc nhở anh, anh liền cho là có quen biết hả?”

“Này, tôi không...”

Chẳng chừa chỗ trống cho Quỷ Thượng cãi lại, tựa hồ Tịnh không quan tâm Quỷ Thượng nghĩ gì, chả liên quan với hắn, hắn chỉ để ý chuyện của mình thôi: “Tôi nhớ tên anh là Quỷ Thượng?”

“Ây... không sai, tôi...”

“Tôi có nghe Dương đề cập tới anh.”

Lần nữa Tịnh ngắt lời Quỷ Thượng, dáng vẻ cứ làm theo ý mình, khiến Quỷ Thượng có cảm giác quen thuộc, bởi vì cái tính tình này giống Thành Dương như đúc, khiến Quỷ Thượng vốn quen biết với người kia sinh ra tức giận.

“Thành Dương nói với anh gì hả?”

“Cũng không có gì, Dương chỉ nói là khi tiếp xúc với anh, thì anh rất dễ hiểu.” Lúc nhắc tới Thành Dương, vẻ mặt lạnh nhạt của Tịnh nở nụ cười: “Hắn nói anh giống như loài chó Nauy hung hăng kiêu ngạo.”

“Cái gì!!” Mặt Quỷ Thượng đen xì.

Thằng nhóc thối Thành Dương thế mà nói y giống như chó!

“Đại khái, tôi chỉ muốn nói với anh, lúc vương chiến tôi nhắc nhở anh là vì lần đầu tôi thấy Dương quan tâm tới cuộc chiến ở khu nhà khác như thế, cho nên tôi muốn để các người đánh nhau lâu hơn một chút, có vậy thôi.”

Tịnh cứ lạnh lùng tựa như đeo mặt nạ, lúc nhắc tới Thành Dương thì có hơi khác, ngoài ra thì càng dửng dưng: “Không phải bởi vì tôi nhắc nhở anh một chút, anh đã lầm tưởng tôi nuôi anh nên vẫy vẫy cái đuôi khắp nơi à?”

“Xuống địa ngục đi! Ai lầm tưởng? Thật sự coi tôi là chó hả? Đừng có tùy tiện lăng nhục người khác như thế!”

Quỷ Thượng nổi giận quát lớn, mà Tịnh cứ thờ ơ, lại một lần nữa cắt ngang.

“Nói cho anh nhớ, tôi không thích gặp kẻ khác, cũng không thích kẻ khác bước vào địa bàn của tôi - đặc biệt với người tôi không tin tưởng, mà anh - tôi không tin.” Ý tứ của Tịnh rất rõ ràng, hắn đang ra lệnh đuổi khách: “Anh cũng biết thư viện là địa bàn của tôi đi?”

“Cho nên ý của anh là muốn tôi cút khỏi đây hả?”

Quỷ Thượng khoanh tay, không khách khí nhướn mày, thân hình cao lớn bao phủ Tịnh, nhưng không nhìn ra khí thế của Tịnh bị áp đảo chút nào.

“Không sai.”

“Vậy nếu tôi không đi thì sao? Anh sẽ đánh tôi hả?” Quỷ Thượng siết nắm đấm, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ khiêu khích.

Vừa vặn mấy ngày nay tâm trạng cực kì kém, tìm một ít tù nhân tầng dưới luyện quyền thì lần nào cũng thắng áp đảo, không đã tay tí nào, một thân tức giận tóm lại không có chỗ phát tiết, ngược lại tích lũy ấm ức còn nhiều hơn.

Quỷ Thượng biết thân thủ Tịnh không đơn giản, cho nên y toàn lực triển khai quyền cước cũng không cần e sợ chết người, đang tức giận mà có thể thoả thích dùng vũ lực với một tù nhân, lại có thể xem thực lực nam nhân làm y hiếu kỳ không thôi này rốt cuộc mạnh tới mức nào. Cho nên đây là cơ hội tốt, y rất nguyện ý cùng người này đấu một trận.

“Nghe này, trước hết tôi nhắc nhở anh, tôi đã xem qua thân thủ của anh khi đánh nhau với Ngạc Vĩ, rất không tồi, nhưng vẫn còn kém tôi một đoạn dài, thật sự muốn đấu thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm đấy...” Tịnh thản nhiên đánh giá.

“Hừ, tôi lại cho rằng sẽ không chênh lệch nhiều đến thế đâu.”

Quỷ Thượng phách lối nở nụ cười, y làm vài động tác cho nóng người, rồi thủ thế chờ đợi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.