Mạnh Mẽ Ràng Buộc

Chương 10: Chương 10: Chương 9




Edit: hoahongdaoktx (wattpad)

Nhã Nhân xem xét mọi ngóc ngách cũng chẳng kiếm được người, đang chán nản định bỏ cuộc trở về thì lại nhìn thấy Quỷ Thượng – cả người ướt nhẹp ở phía xa xa, động tác rón ra rón rén có chút khó hiểu.

Hắn nhíu mày, lập tức đi theo.

Quỷ Thượng đang chuyên tâm quan sát gì đó, không hề biết mình bị bám đuôi. Vì thế, Nhã Nhân theo sau Quỷ Thượng đi vào khu nhà của Giám ngục trưởng.

Quỷ Thượng tới nơi này làm gì nhỉ?

Dù thế nào cũng thấy là lạ, Nhã Nhân đứng bên ngoài đợi một lúc rồi mới theo chân người kia lên tầng, có tiếng trò chuyện vụn vặt, hắn nhận ra trong đó có giọng của Quỷ Thượng.

Không biết người kia là ai?

Mang theo nghi hoặc, bước thật khẽ lên từng bậc cầu thang, lúc sắp lên tới nơi thì tiếng trò chuyện đổi thành âm thanh va chạm.

Nhã Nhân xông lên thì chứng kiến cảnh tượng này...

Quỷ Thượng rất kinh ngạc, trình độ của Tịnh vượt xa so với tưởng tượng.

Nắm đấm thứ nhất vừa lóe ngay trước mặt, nắm đấm thứ hai đã móc lên từ dưới bụng phải, tốc độ vừa chớp nhoáng vừa mạnh mẽ, cho dù đưa cả hai cánh tay cản lại, Quỷ Thượng cũng khó mà chịu được.

Cách thức ra đòn của Tịnh không biến hóa đa dạng giống Nhã Nhân hay Quỷ Thượng, hắn chỉ dùng chiêu thức quyền anh, nhưng chẳng phải chính phái mà là kiểu xã hội đen vào sinh ra tử, xuất đòn hay thu quyền đều đặc biệt trôi chảy.

Đấu một hồi, Quỷ Thượng phát hiện mình không thể chiếm thế thượng phong, trái lại còn ở vị trí thụ động, bởi vì chiêu thức quyền anh được Tịnh vận dụng vô cùng thành thạo vượt qua trình độ mà y từng được học.

Khi đối đầu với Nhã Nhân, Quỷ Thượng cũng chưa từng thấy kỹ xảo tinh luyện như vậy, thân thủ của Tịnh hẳn là đã trải qua huấn luyện lâu dài với điều kiện khắc nghiệt và mật độ dày đặc.

Thật vất vả né đòn, nắm đấm sượt qua làm khóe mắt phải hơi sưng, Quỷ Thượng phản kích lại nhưng Tịnh đã gọn gàng cúi người tránh thoát, sau đó cấp tốc vọt lên, giáng một quyền nặng nề vào trúng bụng y.

Cơn đau đớn bùng nổ khiến Quỷ Thượng lảo đảo lui lại vài bước, nhưng Tịnh không cho y thời gian để lùi về, nắm đấm nện thẳng vào gò má phải.

Chấn động sát bên sống mũi làm máu chảy ra, mùi tanh lan tràn từ xoang mũi đến vòm miệng khiến y sặc mấy cái, thừa dịp Tịnh dừng lại y vội lui ra sau kéo giãn khoảng cách.

Phì phì phun ra mấy ngụm nước bọt màu đỏ, Quỷ Thượng lau dòng máu mũi, giương mắt trừng cái người vẫn đang ung dung thản nhiên như không liên quan gì trước mặt, lúc này y mới chịu thừa nhận, bản thân vẫn quá khinh thường hắn.

“Muốn đánh tiếp không?”

“Ha ha! Đương nhiên rồi, tôi còn chưa đã nghiền đâu.”

“Bị đánh thành như vậy còn chưa đã... Chẳng trách Dương nói anh rất thích quấn người.” Tịnh xoa xoa gáy, gương mặt thờ ơ loé lên một nụ cười rồi biến mất.

Trong tích tắc, hắn xông lên, một nắm đấm chính diện, một nắm đấm vòng sang bên phải, Quỷ Thượng sớm đã phòng bị, nhưng vẫn bị trúng đòn, phút chốc máu trên mặt lại bắn tung toé.

Quỷ Thượng đã nỗ lực phản kích, nhưng chênh lệch giữa cả hai thực sự lớn đến mức kinh người.

Khi vật lộn với Nhã Nhân, ít nhất lúc Quỷ Thượng toàn lực đánh trả, sẽ thuận lợi trúng được vài lần, sức mạnh ngang hàng. Nhưng khi đấu với Tịnh, tình huống khác hẳn, Quỷ Thượng không thể chiếm thế thượng phong dù chỉ trong chốc lát.

Khi y tung quyền cước, Tịnh đều dễ dàng tránh né, mà mỗi nắm đấm Tịnh xuất ra, y phải dùng hết sức để ngăn cản, cấp bậc chênh lệch rất rõ ràng.

Càng đánh, Quỷ Thượng càng thấy bản thân đúng là ngứa đòn, nhưng mà lòng tự trọng cao ngạo khiến y không chịu chủ động nhận thua.

Bụng lại trúng liên tiếp mấy quyền nghiêm trọng, chân Quỷ Thượng khuỵu xuống, y cố nén cảm giác nôn khan, trong tầm mắt, Tịnh đứng lặng yên ngay phía trước.

“Anh không đánh lại được tôi thì nhận thua đi, nếu không chịu, tôi sẽ đánh tiếp.” Tịnh nói, thái độ dứt khoát, dường như vô cùng chấp nhất với chuyện đối thủ phải chịu thua.

“Hắc, anh bạn, tôi cũng muốn nhận thua cho nhẹ nhõm, thế nhưng...” Quỷ Thượng phun ra một ngụm máu tươi: “Ông đây chính là nguyện ý bị đánh cũng không nhận thua đấy!”

Tròng mắt màu nhạt yên lặng.

“Vậy được rồi...” Tịnh khẽ thở dài, sau đó xông lên.

Quỷ Thượng nhìn nắm đấm ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng bố sắp nện trúng mặt mình, trong lòng giễu cợt bản thân tự chuốc lấy cực khổ. Chỉ là y tình nguyện bị Tịnh đánh bại còn hơn là Nhã Nhân, đôi khi, suy nghĩ của con người vẫn kỳ lạ như thế.

Vừa nghĩ đến Nhã Nhân thì trong khoảnh khắc khi Tịnh vọt tới trước mặt, một nam nhân bỗng chen vào giữa hai người, bóng lưng cao gầy chồng lên bóng lưng trong trí nhớ...

“Nhã... Nhân?” Quỷ Thượng kinh ngạc lắp bắp.

Cú đấm kia nhắm thẳng về phía Nhã Nhân, hắn nâng hai tay lên cản lại.

Tịnh nhìn viên cảnh ngục đột nhiên xuất hiện, gương mặt vô cảm loé lên một tia khó hiểu.

“Hừ... Đây đâu phải chỗ đánh nhau, Trưởng quán biết sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.” Nhã Nhân vẩy vẩy tay, vị trí bị Tịnh đập trúng nóng ran, đau nhức.

Nhã Nhân tìm được Quỷ Thượng trên tầng hai, lại thấy y đang đánh nhau với một tù nhân khác. Hắn nghĩ Quỷ Thượng kiếm người ẩu đả để trút giận cho nên không can thiệp. Với thực lực của Quỷ Thượng, hắn chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là đủ rồi, không ngờ, lần này Quỷ Thượng lại chọn trúng một đối thủ lợi hại như vậy.

Căn bản chẳng có một chút cơ hội để Quỷ Thượng phản kích, chiêu thức của người đàn ông trước mắt này vô cùng sắc bén ác liệt, khiến Quỷ Thượng dính đòn thê thảm.

Nhã Nhân bỗng cảm thấy khó chịu, bức bối khi Quỷ Thượng bị đối xử như thế. Sau đó, y ngã khuỵ xuống đất nhưng vẫn không nhận thua, người kia lại bắt đầu xông tới, thì cơ thể không tuân theo ý nghĩ mà tự động vọt ra... lúc lấy lại tinh thần, hắn đã thay Quỷ Thượng đỡ một đòn.

Tịnh im lặng, thờ ơ đứng tại chỗ, hắn chưa kịp mở miệng, Quỷ Thượng vừa hoàn hồn đã vội nhảy ra: “Này, ai cho cậu can dự vào! Đây là chuyện giữa tôi và Tịnh, không liên quan tới cậu.”

Quỷ Thượng trừng bóng lưng chả hiểu vì sao lại xông tới đỡ đòn thay mình, cảm xúc vốn thuần túy là tức giận thì lúc này lại pha thêm chút quái lạ.

Nhã Nhân làm thế là có ý đồ gì đây?

“Chính xác, đây là chuyện giữa tôi và hắn, anh đừng nhúng tay vào.” Tịnh mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.

“Không được, Quỷ Thượng là tù nhân tôi quản lý, về công mà nói, y không được phép đánh nhau với người trong khu nhà khác; về tư mà nói, Quỷ Thượng là đồ của tôi, tôi có quyền can thiệp.”

Nhã Nhân kiên quyết đứng giữa hai người, một bước cũng không nhượng bộ.

“Mẹ nó ai là đồ vật của cậu, mau cút cho tôi!” Quỷ Thượng gắng gượng chống đỡ, thân thể hơi lảo đảo.

“Anh đứng vững còn không xong, hung hăng cái gì?” Nhã Nhân liếc về phía sau một cái, tầm mắt lại rơi trên người Tịnh, nồng đậm địch ý.

Tịnh nhìn hai người trước mắt, xem ra bọn họ có quan hệ không bình thường, khẽ thở dài, gương mặt đẹp trai vốn bình tĩnh thoáng mất kiên nhẫn.

“Như vậy, Quỷ Thượng... nhận thua chưa?” Tịnh hỏi.

“Chịu thua!” Nhã Nhân nói.

“Không chịu!” Quỷ Thượng bướng bỉnh.

Tịnh dò xét nhìn chằm chằm hai nam nhân cùng lên tiếng, nhắm mắt lại, lúc mở ra thì nhìn thẳng vào Quỷ Thượng...

“Hắn vẫn không chịu thua, cho nên tôi sẽ đánh tiếp.”

Dứt lời, Tịnh không hề băn khoăn tới sự tồn tại của Nhã Nhân, vọt lên, bỏ qua hắn, nắm đấm nhắm ngay Quỷ Thượng.

Quỷ Thượng muốn phòng thủ nhưng thân thể hết chịu nổi, động tác chậm chạp, khoảnh khắc sắp trúng đòn, Nhã Nhân tiếp tục cản lại.

Nhìn Nhã Nhân đứng trước mặt, Tịnh bất đắc dĩ thở dài, Quỷ Thượng thì vừa tức giận vừa thấy quái lạ không thôi, bầu không khí giằng co căng thẳng.

Sau đó chẳng biết ai ra tay trước, phút chốc tình hình trở nên hỗn loạn.

Thành Dương vừa mới làm xong nhiệm vụ, đang đi ra từ phòng làm việc của Trưởng quan để tới thư viện, lại nghe thấy tiếng va chạm của cuộc ẩu đả.

Vội đi tới, nhìn tình huống trước mắt, Thành Dương thiếu chút nữa quay đầu đi mất nếu không trông thấy Tịnh.

Ba người đánh thành một đoàn, không biết ai đánh ai, nhưng mà trong đó có một người đặc biệt yếu thế, còn người chiếm thượng phong, Thành Dương không nhìn cũng biết là ai.

Bước nhanh đến, Thành Dương đứng ngay phía sau cái người vừa đập trúng Nhã Nhân một quyền rồi định chuyển hướng tấn công Quỷ Thượng, hô lên “Tịnh”, sau đó vòng tay ôm chặt lấy hắn.

“Tịnh... ngừng tay, đừng đánh nữa!”

Khi nghe thấy tiếng Thành Dương, Tịnh đang bộc phát sức mạnh vung vẩy quyền cước bất chấp lập tức dừng lại, bởi vậy mà Quỷ Thượng tránh được một kiếp.

Y thở hổn hển ngồi sụp xuống, mắt thấy Thành Dương kéo Tịnh ra, mà người kia vốn đang từng quyền từng quyền đập bọn họ thì lúc này lại thuận theo một cách kỳ lạ, không còn vẻ hung hăng như vừa nãy.

Quái lạ vô cùng.

Khi Nhã Nhân ngăn cản Tịnh vẫn kiên trì đấu đến cùng, vì sao đổi sang Thành Dương thì lập tức bỏ qua nhỉ?

Tịnh và Thành Dương trước mặt thì thầm một trận, chẳng biết nói gì, nhưng Quỷ Thượng có cảm giác không khí giữa hai người bọn họ rất lạ, không nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết là người ngoài không thể xen vào.

Sau khi nói xong, Thành Dương kéo tay Tịnh kiểm tra toàn bộ thân thể của hắn, xem có nơi nào bị thương hay không, lúc này mới chú ý tới hai người còn lại...

“Này, chưa chết phải không? Không thì đáp một tiếng.”

Từ Tịnh chuyển sang bọn họ, thái độ của Thành Dương quay ngoắt một trăm lẻ tám, khiến Quỷ Thượng tức giận muốn nhảy dựng.

“Đối xử khác biệt quá đáng, nhìn thôi cũng biết ông đây bị thương nặng hơn hắn đi? Hắn chỉ đổ chút mồ hôi mà anh còn che chở vậy, mà với tôi thì có khác gì hỏi người chết không?”

“Nói nhiều như vậy, sao mà bị thương nặng được.”

“Gì cơ?”

Quỷ Thượng chưa kịp phản bác, Thành Dương đã liếc mắt sang nam nhân bên cạnh.

Lúc này y mới nhớ ra, người kia vừa giúp y chắn đòn mà bị đánh ngã xuống đất.

Nhã Nhân ôm nửa khuôn mặt, máu tươi thấm dần qua lớp găng tay trắng, nhìn qua có vẻ rất đau, hắn đang khom người ngồi thụp xuống, Thành Dương hỏi cũng không trả lời.

Quỷ Thượng chưa từng thấy Nhã Nhân bị đánh đến ngã xuống như vậy, lúc hai người so quyền, y còn lâu mới khiến hắn bị thương nặng như thế.

Cho nên thấy Nhã Nhân chật vật, yếu đuối, Quỷ Thượng nghĩ, nhất định bởi vì hắn là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé nên chưa phải chịu một đòn nghiêm trọng bao giờ.

Đáng đời!

Vốn Quỷ Thượng cho rằng mình sẽ nghĩ thế, thậm chí sẽ cười ha ha không ngừng, nhưng y chẳng sảng khoái như dự đoán, trái lại còn hơi buồn bực, nguyên do là...

Nhã Nhân chịu thương tổn, phần lớn vì thay y đỡ đòn của Tịnh.

“Tịnh, anh muốn chờ em ở thư viện hay trong phòng giam? Em đưa bọn họ đến phòng y tế trước đã.”

Thành Dương hỏi Tịnh, hắn vừa kéo Nhã Nhân lên, vừa nháy mắt với Quỷ Thượng, muốn y đứng dậy.

Quỷ Thượng buồn bực trừng lại, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên.

Tịnh đứng tại chỗ, mắt không hề rời khỏi người Thành Dương từ lúc người kia xuất hiện, nhàn nhạt đáp lời: “Tôi về phòng giam chờ em.” Tầm mắt vẫn chưa từng di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.