Hai ngày trước đại thọ của Cố lão gia, Hứa Ôn Noãn tiêu diêu tự tại hai tháng bên ngoài đã trở về rồi.
Sau khi mang thai, Tần Chỉ Ái rất ít khi lái xe, Cố Dư Sinh có sắp
xếp tài xế riêng cho cô, đáng tiếc đúng ngày Hứa Ôn Noãn về thì xe lại
nằm trong thời hạn phải đi kiểm tra định kỳ.
Lâu như vậy không gặp lại Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái không muốn có người đi theo, nên chỉ đơn giản để quản gia giúp mình gọi một chiếc taxi, đến sân bay từ sớm chờ Hứa Ôn Noãn.
Lúc Hứa Ôn Noãn đến sân bay đã là hai giờ chiều, Tần Chỉ Ái và cô gặp nhau lúc 2h15.
Hai người gần đây khi trò chuyện trên WeChat, Tần Chỉ Ái đã nói
chuyện mình và Cố Dư Sinh đã hết hôn cho Hứa Ôn Noãn biết, sau khi cô
biết thì cứ hỏi như bắn la phao: “Tiểu Ái, cậu và Cố Dư Sinh hoạt động
bí mật từ khi nào? Đã mang thai luôn rồi, Bảo Bảo đã bốn tháng rồi mới
ghê chứ? Trước khi mình rời khỏi Bắc Kinh cậu đã mang thai rồi mà còn
giấu kín như vậy…”
“…Chà chà, lúc này chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn mà Cố Dư Sinh đã nhắn tin cho cậu rồi hả?”
Tần Chỉ Ái nghe những oán hận và trêu chọc của Hứa Ôn Noãn xong, chỉ
ngoẹo cổ trả lời tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau đó mới nói một vấn đề cô
vẫn luôn muốn hỏi: “Nói một chút đi, lần này trở về cậu định sẽ làm gì?”
“Mình thì có gì để nói nữa chứ?” Hứa Ôn Noãn biết Tần Chỉ Ái hỏi Ngô
Hạo, cô trợn mắt không trả lời câu hỏi mà lại kéo cánh tay Tần Chỉ Ái
cười vui vẻ.
Nhìn thấy Hứa Ôn Noãn không muốn trả lời, Tần Chỉ Ái cũng không ép hỏi, lại nghe cô kể đông kể tây.
Lúc đi ra sân bay, khi hai người đang chuẩn bị đến khu chờ taxi, lại một một tiếng còi vang lên từ bên trái.
Nhìn đến tiếng còi đó, thấy Lục Bán Thành đang ngồi bên trong.
Lục Bán Thành từ lâu đã nhìn thấy hai người họ, liền dừng xe lại trước mặt họ, từ từ xuống xe.
“Anh Bán Thành, thật là đúng lúc.” Tần Chỉ Ái chào hỏi.
“Tiểu Ái!” Lục Bán Thành chào hỏi, sau đó lại mở miệng, dù hỏi hai
người nhưng ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Hứa Ôn Noãn: “Về thành phố sao?”
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn cùng gật đầu.
Lục Bán Thành kéo cửa xe phía sau: “Lên xe đi, đúng lúc anh cũng đang vào thành, anh cho hai người quá giang một đoạn.”
Nói xong, Lục Bán Thành liền lấy hành lý trong tay Hứa Ôn Noãn để lên cốp xe sau.
Hứa Ôn Noãn vừa lên xe đã hỏi: “Sao anh lại ở sân bay?”
Còn không phải biết hôm nay em về nên cố tình ra rước em sao? Lục Bán Thành lẳng lặng nghĩ trong lòng nhưng miệng lại nói: “Anh đưa bạn đến
sân bay, nhìn từ xa đã thấy hai người mà không chắc có đúng không, đến
gần thì đúng thật!”
Hứa Ôn Noãn cười.
Ba người nói nói cười cười cùng nhau tán dóc.
Lúc sắp vào thành, điện thoại của Hứa Ôn Noãn vang lên, cô lấy ra, nhìn màn hình một cái, nhìn một chút, mới bắt máy: “Ngô Hạo.”
Lục Bán Thành và Tần Chỉ Ái đang nói chuyện, nghe như vậy xong đầu
ngón tay đang lái xe của Lục Bán Thành nắm chặt lại một chút, thỉnh
thoảng lại nhìn về phía kính chiếu hậu, liếc Hứa Ôn Noãn đang nghe điện
thoại.