“Ừ… vừa mới xuống sân bay, Tiểu Ái đã đến rước tôi rồi… đang trên
đường trở về, phải, Tiểu Ái đón tôi, đúng lúc gặp anh Bán Thành chở tôi
về… Được, tạm biệt.”
Hứa Ôn Noãn cúp máy xong, trong xe trở nên yên tĩnh, Tần Chỉ Ái quay đầu nói: “Ngô Hạo gọi tới sao?”
“Ừ!” Hứa Ôn Noãn khẽ gật đầu một cái.
“Các người vẫn luôn liên lạc với nhau sao?” Tần Chỉ Ái không chần chừ hỏi.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lại khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Lục Bán Thành trượt chân, suýt nữa đụng vào đuôi xe phía trước, cũng may tốc độ phản ứng của hắn tốt, nên không sao.
“Vậy cậu và hắn bây giờ thế nào?” Tần Chỉ Ái nói.
Hứa Ôn Noãn không thẳng thắn trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, bởi vì cô còn
chưa có đáp án cho chính bản thân mình, sao có thể trả lời câu hỏi của
người khác: “Tiểu Ái, hắn nói với mình bây giờ hắn và Tưởng Tiêm Tiêm đã không còn liên lạc nữa...”
Câu trả lời như vậy có nghĩa là Hứa Ôn Noãn đồng ý tha thứ cho Ngô Hạo sao?
Tần Chỉ Ái trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vẫn không nỡ sao?”
Mưởi năm, đời người có bao nhiêu cái 10 năm chứ?
Thời gian tốt đẹp nhất của cô cũng chỉ có Ngô Hạo.
Cô nghĩ rời khỏi Ngô Hạo, đi du lịch mấy này, những ngày tháng đó nhìn
phong cảnh đẹp đẽ, sẽ lại nghĩ đến phong cách mà Ngô Hạo thích, ăn ngon
uống ngon, sẽ lại nhớ đến khẩu vị mà Ngô Hạo thích, nhìn thấy quần áo
đẹp, sẽ lại nghĩ đến gu thời trang của Ngô Hạo. . .
Chỉ một câu nói đơn giản của Tần Chỉ Ái cũng đã đủ nói hết tất cả.
Trước đây không lâu, lúc Tần Chỉ Ái đi khám thai trong bệnh viện đụng phải
Tưởng Tiêm Tiêm, trong lòng cô lại có chút hốt hoảng không thể giải
thích được.
Cô sợ linh cảm của mình là thật, do dự một lúc lâu ko
biết có nên nói cho Hứa Ôn Noãn biết không nhưng cô còn chưa nói gì, xe
liền thắng gấp một cái.
Tần Chỉ Ái đang nói chuyện với Hứa Ôn Noãn hết hồn, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không có biểu hiện gì trên mặt, cũng không nói gì với hai
người họ, chỉ mở cửa xuống xe, vòng đến cốp xe phía sau lấy hành lý của
Hứa Ôn Noãn ra, đặt ở ven đường, sau đó ra hiệu cho hai người xuống xe.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn sau khi xuống xe đều ngơ ngẩng nhìn nhau không
hiểu gì, sau đó Hứa Ôn Noãn liền nhìn Lục Bán Thành hỏi: “Sao vậy? Anh
có chuyện đột xuất sao?”
Lục Bán Thành nghe thấy cô hỏi nhưng ánh
mắt quay lại nhìn cô có vẻ rất oan ức, sau đó liền quay lại kéo cửa xe,
ngồi vào nghênh ngang rời đi.
. . . . .
Cùng lúc đó.
Ngô Hạo ngồi trong văn phòng WX cầm điện thoại do dự vẫn soạn cho Hứa Ôn
Noãn một tin nhắn: “Ôn Noãn, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm nha?”
Ngô Hạo còn chưa gửi tin nhắn, điện thoại lại có một tin nhắn đến: “Ngô Hạo, em có chuyện muốn nói với anh…”
Là Tưởng Tiêm Tiêm hắn đã không liên lạc hơn ba tháng, Ngô Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã có một tin nhắn đến: “Em có thai.”
-
Ngày diễn ra đại thọ của Cố lão gia, thời tiết tốt đến kỳ lạ.