Chương 52: Có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (2)
Tần Chỉ Ái vừa mới đắm chìm trong khuất nhục và hoảng sợ một hồi lâu, mới đột ngột tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, trong chốc lát không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mờ mịt quay đầu nhìn Cố Dư Sinh một cái.
Cô khóc khá lâu, mặc dù trang điểm đều dùng đồ không thấm nước, nhưng vẫn có vài chỗ lem. Dù vậy nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới ánh mắt của cô, như hai hòn ngọc lớn, bởi vì mới khóc, lại hết sức đen bóng, trên khóe mắt còn có nhiễm ánh nước ở bên ngoài.
Dáng vẻ này của cô, vô cùng động lòng người, mang theo chút vô tội.
Vẻ vô tội ấy khiến cho luồng nhiệt nóng không tên trong người hắn càng thiêu đốt càng vượng, hắn cầm điếu thuốc trong tay quăng mạnh về phía cỏ xa xa ngoài cửa kính, lại mở miệng nói tiếp: “Không phải bảo cô cút rồi mà? Không nghe hiểu được tiếng người có phải không?”
Từ trong lời nói hung ác của hắn, bất tri bất giác Tần Chỉ Ái đã hiểu được tình huống.
Không biết khi nào, hắn đã buông cô ra, không tiếp tục muốn * cô nữa.
”Còn ngồi ở chỗ này phát ngốc gì nữa, muốn chờ tôi ngủ tiếp với cô nữa à?” Nghe thế, cơ thể Tần Chỉ Ái run lên, như thể sợ Cố Dư Sinh sẽ làm 摁 mình tiếp, bàn tay vươn ra nhanh như chớp, đẩy cửa xe, rồi nhanh nhảy xuống xe.
Nhìn thấy phản ứng của cô như hận không thể lập tức biến mất, giọng nói Cố Dư Sinh lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhớ kỹ lời vừa rồi cô đã nói, sau này nếu nhìn thấy tôi, có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa. Ngoài ra, không được trêu vào tôi cũng đừng quấn tôi.”
Bóng dáng Tần Chỉ Ái hơi cứng lại, cũng không quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mà đưa tay vội đóng cửa xe, rất nhanh bước lên ven đường lui hai bước.
Bước thứ hai chân cô chưa kịp chạm đất, thì Cố Dư Sinh đã vọt nhanh đi.
-
Nhìn qua gương chiếu hậu, Cố Dư Sinh nhìn đến cô gái mới xuống xe, đang đứng ở trên đường cái, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Quần áo trên người cô đã bị hắn xé rách vài chỗ, bả vai, ngực, phía sau lưng, từng mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài.
Mi tâm Cố Dư Sinh hơi nhíu lại, bàn chân đạp mạnh vào phanh xe.
Hắn tìm lấy một điếu thuốc, đặt ở bên miệng, tìm bật lửa, vừa định đốt lên, thì bỗng nhiên quăng đi điếu thuốc, sau đó đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Tay hắn đóng sầm cửa lại, bước nhanh đi về phía cô bị hắn bỏ ở đó.
Vừa đi, hắn vừa vươn tay, cởi ra cúc áo tây trang ở trên người.
Lúc còn cách cô khoảng hai thước, hắn ngừng lại, sau đó cầm tây trang cởi ra, để về phía cô, một chữ cũng không nói, liền xoay người đi về phía xe mình.
Cố Dư Sinh còn chưa đi hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền tiếng gọi của cô, giọng điệu có chút vội vàng: “Cố Dư Sinh!”
Cước bộ hắn hơi ngừng, nhưng cũng không quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị bước chân đi tiếp về phía trước, bỗng nhiên lại bị một đôi tay ôm từ phía sau lưng hắn, lực tay rất lớn, khiến cho hắn không hề phòng bị, mà đẩy đối phương ra xa vài thước.
Cố Dư Sinh lảo đảo hai bước, mới đứng vững cơ thể, sau đó hắn chợt nghe phía sau mình truyền đến một tiếng “Rầm“.