Đợi đến khi nhân viên phục vụ đi xa rồi, Chu Tịnh mới đưa tay lên cầm ly nước uống tiếp, sau đó để lại trên bàn, lại lén dở thẻ phòng ở dưới
dĩa ra cất vào túi xách của mình.
ChuTịnh cầm điện thoại lên tìm số điện thoại của Dương tổng, gửi một tin nhắn: “Dương Tổng, phòng số 1311.”
ChuTịnh sợ Dương tổng không thèm để ý tin nhắn của mình, lại nhắn thêm ba chữ: “Có chuyện tốt!”
Đợi khoảng năm phút sau, điện thoại của Chu Tịnh mới có tin hồi âm của Dương tổng: “OK”
ChuTịnh không trả lời tin nhắn của Dương tổng mà bưng ly nước lên giả vờ uống,
nhưng tầm mắt lại chú ý đến Dương tổng đang lên thang máy, sau đó mới
nhắn một tin cho Lương Đậu Khấu: “Hai mươi phút sau có thể hành động.”
chờ đến khi Lương Đậu Khấu trả lời: “Được” xong, Chu Tịnh mới uống hết
ly nước, sau đó lại giả vờ đi vệ sinh, nhưng lại vòng một vòng lớn đến
thang máy, cũng lên lầu.
Từ thang máy đi ra, Chu Tịnh đã nhìn thấy Dương tổng đứng dựa vào hành lang: “Dương tổng.”
“Chuyện gì?” đưa số phòng, lại gửi một tin nhắn mờ ám như vậy, dựa vào một phần rượu mà lúc này Dương tổng trở nên rất sốt sắn.
“Dương tổng gấp cái gì? Đợi lát nữa vào rồi sẽ biết?”ChuTịnh giơ thẻ phòng trong tay, liền cất bước đi về phía phòng 1311.
ChuTịnh quét thẻ phòng, lúc mở cửa ra, không biết có phải do cô quá kích động
hay không, lại có một chút nóng từ trong người bắt đầu bốc lên.
Cô đẩy cửa phòng, để Dương tổng đi vào trước, sau đó mới theo vào sau, sau đó đóng cửa lại, chỉ hướng phòng ngủ: “Dương tổng, tôi muốn cho ngài
một món quà, đang ở bên trong.”
. . . . . .
Sau khi Lương
Đậu Khấu nhận được tin nhắn của Chu Tịnh, liền cầm điện thoại xem thời
gian nhiều lần, khoảng 18 phút sau, Lương Đậu Khấu đã đứng dậy đi về
phía bàn chính.
Không biết Cố Dư Sinh đi đâu, trên bàn chính lúc này chỉ có những người đang vây quanh Cố lão gia chúc rượu.
Lương Đậu Khấu hiểu chuyện đứng bên người Lương lão gia, hỏi han ông vài câu, sau đó đợi đến khi những người xung quanh Cố lão gia chúc rượu xong, cô mới đến cạnh Cố lão gia, làm nũng ôm cánh tay ông: “Ông, chúc ông sinh
nhật vui vẻ.”
Tuy rằng ngày đó ở nhà cũ người nghe Cố Dư Sinh và
Tần Chỉ Ái nói chữ được chữ không, cũng có lý, nhưng lúc này nhìn thấy
Lương Đậu Khấu lại ngây thơ đáng yêu như vậy, ông vẫn cười vui vẻ gọi:
“Tiểu Khấu.”
Lương lão tiên sinh ngồi tại chỗ, lại chỉ chỉ Lương
Đậu Khấu: “LãoCố à, thật sự là có nhiều lúc tôi cứ tự hỏi không biết con bé này là cháu nội của ông hay là của tôi nữa đó!”
“Ông nội, ông
đang nói gì vậy?” Lương Đậu Khấu giả bộ giận hờn chu cái mỏ, sau đó lại
dẻo mồm nói: “Con yêu ông nội, con cũng yêu ông! Hai người ông con đều
yêu như nhau mà!”
Cố lão gia và Lương lão gia đều bị dụ khị đến vui lòng.
Lương Đậu Khấu nói chuyện vui vẻ với hai ông một chút, trong lòng đã tính
thời gian xong, mới mở miệng nói: “Ông, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông, con đã chuẩn bị một món quà bí mật rồi đây!”
Cố lão gia và Lương lão gia đều có hứng thú.
“Còn có quà gì chứ?” Cố lão gia lên tiếng trước, sau đó Lương lão gia cũng thấy tò mò hỏi theo: “Nói xem là quà gì?”