“Nói xong thì còn gì gọi là quà bí mật nữa chứ?” Lương Đậu Khấu nháy
mắt một cái với hai người, sau đó lại chỉ về phía sân khấu, vô cùng thần bí: “Con đã chuẩn bị một tiết mục vô cùng đặc sắc, bảo đảm lát nữa hai
ông sẽ rất thích.”
Nói xong, Lương Đậu Khấu hôn mỗi người một cái xong mới dứng dậy, lên sân khấu.
Cuối cùng tiểu thư danh môn vọng tộc nữ thần quốc dân đã từng được mười
triệu người tôn sùng cũng đã lên sân khấu, lúc Lương Đậu Khấu tìm nhân
viên phục vụ lấy micro, liền ra hiệu cho toàn bộ hội trường yên lặng:
“Thật ngại quá, phiền mọi người yên lặng một chút.”
Những tiếng ồn ào trong phòng khách lại yên tĩnh lại theo âm thanh dễ nghe của Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu cầm micro, yêu kiều đứng trên sân khấu, chờ đến khi toàn bộ
hội trường yên tĩnh không còn chút tạp âm nào liền mỉm cười lần nữa giơ
micro lên, tao nhã mà hào phòng nói: “Chào mọi người, tôi là Lương Đậu
Khấu.”
Tự giới thiệu mình xong Lương Đậu Khấu vào thẳng đề tài:
“Hôm nay là sinh nhật của Cố gia gia, tôi muốn chúc ông phúc như đông
hải, thọ tỉ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”
“Cho nên tôi đứng ở đây là vì tôi đã chuẩn bị một chương trình, muốn làm cho ông vui.”
“Đương nhiên, cũng sẽ làm mất thời gian của mọi người một chút, hy vọng mọi người bỏ qua, cảm ơn mọi người.”
Lương Đậu Khấu lễ phép nghiêng mình cúi chào.
Toàn bộ hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người uống nhiều còn dạng miệng la to: “Không thành vấn đề!”
Chờ tiếng vỗ tay của mọi người chấm dứt, Lương Đậu Khấu dịu dàng đưa micro
đến gần miệng, sau đó mọi người lai yên lặng chờ nghe cô nói: “Hôm nay
tôi sẽ hát tặng ông một bài: ”
Sau khi
Lương Đậu Khấu nói xong liền đi đến hậu trường đưa cho nhân viên ở đó
một cái đĩa, khách khí nói: “Phiền anh đưa cái này cho kỹ thuật viên âm
thanh.
Nhân viên phục vụ làm theo, sau đó nhân viên liền mở đĩa lên.
Khoảng mười mấy giây, màn hình lớn sau lưng Lương Đậu Khấu bắt đầu xuất hiện
hình ảnh khi Cố lão gia còn trẻ, bên cạnh còn có một dòng chữ do chính
tay Lương Đậu Khấu viết: “Chúc Cố gia gia mà con yêu thương nhất một
sinh nhật thật vui vẻ, mong rằng mỗi năm sau đều có thể đứng ở đây chúc
mừng ông sinh nhật như thế này mãi!”
Những tấm hình kia từ từ lớn dần lên, sau đó khúc nhạc dạo đầu của bài hát ‘Chúc người bình an’ vang lên.
“Tâm trạng của người bây giờ có tốt không, trên mặt của người vẫn còn nụ
cười ấy chứ?” Lương Đậu Khấu mở miệng hát, những bức ảnh phía sau lưng
cô ngày một thay đổi, lúc Cố lão gia kết hôn, lúc Cố lão gia ôm ba của
Cố Dư Sinh, lúc Cố lão gia biết tin mẹ của Cố Dư Sinh mang thai. . .
trên mỗi tấm hình như vậy đều có những lời chúc của Lương Đậu Khấu.
Những hình ảnh này càng được giọng hát của Lương Đậu Khấu làm cho nổi bật,
tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều dần dần chìm đắm trong những hình
ảnh trên màn hình lớn.
“Chúc người bình an ơ chúc người bình an,
người hạnh phúc cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của cháu…” tiếng hát
hòa cùng tiếng nhạc, màn hình lớn lại bỗng nhiên trở nên đen kịt, nhạc
nền cũng im bặt theo, nghe cả micro trong tay Lương Đậu Khấu cũng bị tắt âm.