Má Trương đưa Tần Chỉ Ái ra khỏi phòng bệnh, bà chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng người của Tần Chỉ Ái rồi mới quay trở lại phòng bệnh.
. . . . . .
Cố lão gia tỉnh lại lúc 8h30, bác sĩ khám cho ông xong, lại đề nghị ông ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi.
Đợi đến khi bác sĩ rời đi, má Trương hầu hạ Cố lão gia ăn cơm xong,
liền bưng đến một ly nước cho ông súc miệng, bà do dự mãi mới mở miệng
nói: “Lão tiên sinh, tối qua người sốt cao như vậy nên tôi đã gọi điện
thoại cho thiếu gia…”
“…Thiếu gia đi công tác rồi, cho nên Tần tiểu thư nghe điện thoại,
sau đó liền chạy đến bệnh viện,… hầu hạ ngài một đêm, sau đó mới sáng
sớm đã rời khỏi rồi, bữa sáng cũng là do Tần tiểu thư nhắn tin cho quản
gia mang cháo đến,…”
Má Trương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cố Dư Sinh, thấy ông cũng
không có gì bất mãn, nên mới dám nói tiếp: “…Tần tiểu thư nói buổi tối
chờ sau khi lão gia ngủ xong rồi hãy gọi cô ấy đến đây thay ca cho tôi,
tôi cảm thấy… hình như là cô ấy nhân lúc ngài còn chưa thức nên muốn rời đi, bởi vì ngài không thích nhìn thấy cô ấy,… sợ ngài chướng mắt, tâm
tình lại không tốt, ảnh hưởng đến bệnh tình, nên mới làm như vậy…”
Cố lão gia nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Má Trương không dám nói tiếp nữa, đến khi Cố lão gia uống nước xong liền nhận lại ly, đi vào nhà vệ sinh.
Má Trương ra ngoài liền liếc nhìn Cố lão gia đang đăm chiêu tựa trên
đầu giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
. . . . . . .
Cố lão gia ở bệnh viện ba ngày, Tần Chỉ Ái đều đến ba đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, Cố lão gia liền tỉnh lại.
Tần Chỉ Ái đang ngồi bên giường bệnh cúi đầu xem điện thoại di động
liền biết ông cử động, lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Cố
lão gia, cả người cô đều cảm thấy căng thẳng: “Ông tỉnh rồi?”
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng ông sẽ chất vấn vì sao cô lại ở đây nhưng mà
Cố lão gia lại không lạnh nhạt giống như ngày thường, chỉ nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái một chút, sau đó mới mở miệng “ừ” một tiếng, sau đó liền cử
động, muốn ngồi dậy.
Tần Chỉ Ái đưa tay ra giúp Cố lão gia ngồi dậy.
Tần Chỉ Ái biết Cố lão gia không thích nói chuyện với mình nên thấy ông không nói gì, cô cũng trầm mặc.
Bầu không khí như vậy lại trở nên lúng túng, Tần Chỉ Ái căng thẳng
liền đi rửa táo, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, để vào một cái chén,
sau đó cô cầm một cái tăm, cắm một miếng táo đưa cho Cố lão gia: “Ông,
ăn chút trái cây đi.”
Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, lại nhìn táo trong chén nhưng
không lấy, lại nhìn lên tủ đầu giường, hất cằm: “Để bên đó trước đi.”
Tần Chỉ Ái nghe theo.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, bất quá không bao lâu sau, má Trương đã mang bữa sáng đến.
Má Trương giữ Tần Chỉ Ái lại ăn sáng, Tần Chỉ Ái lại tìm đại một cái cớ mà rời đi.
Má Trương tiễn Tần Chỉ Ái quay lại, lại giúp Cố lão gia ăn sáng.
Bữa sáng trong nhà mang tới khá phong phú, nhưng Cố lão gia lại không thấy ngon miệng, chỉ vào mấy miếng táo trong chén, ra hiệu má Trương
đưa cho ông.
Mới sáng sớm sao lại ăn trái cây?
Má Trương muốn khuyên Cố lão gia ăn một ít cháo nhưng mà cuối cùng
ông lại đen mặt, má Trương không thể làm gì khác hơn là đưa táo cho ông, Cố lão gia cầm nĩa, cắm vào từng miếng, ăn hết sạch.