Hứa Ôn Noãn trở về Bắc Kinh cũng đã gần một tháng, cũng chưa từng gặp mặt Ngô Hạo, cũng không phải cô không muốn gặp, mà là chưa từng nghĩ
sau khi gặp xong, cô nên đối diện với hắn như thế nào.
Có điều hai người cũng có liên lạc, chỉ là không nhiều như lúc hai người đang yêu nhau.
Trước khi ngủ, Hứa Ôn Noãn có thói quen thích chơi game, đêm nay cũng vậy.
Cũng không biết từ lúc nào đã thành thói quen, hình như là khoảng ba
tháng trước, lúc đi du lịch, mỗi ngày đều rảnh rỗi chơi game, nên có thể quen được nhiều bạn, lên game cũng xem bạn bè trong nhóm có chat gì
không.
Hôm nay hình như đã là ngày thứ hai mươi bảy “Linh Độ” không tìm cô.
Hứa Ôn Noãn bấm vào màn hình, muốn gửi tin nhắn cho “Linh Độ” nhưng nhìn thấy chữ Offline, suy nghĩ một chút, vẫn xóa tin nhắn.
Có một số chuyện thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng trên thực tế người đó và
cô không hề quen biết nhau, nhưng mà chơi trong game nói chuyện lâu như
vậy, ba tháng trước ngày một nhận được ít tin nhắn của hắn, đến bây giờ
lại không nhận được bất cứ một tin nhắn nào hết, cô liền để ý? Thậm chí
còn suýt nữa muốn chủ động tìm hắn?
Có điều, cô lắc đầu tỉnh táo lại, Hứa Ôn Noãn liền bấm vào, bắt đầu chơi game.
Trò này cô đã chơi nhiều năm, kỹ thuật cũng khá, nhưng Linh Độ lại
thô bạo hơn rất nhiều nên không có hắn thật sự chơi không vui chút nào,
cô toàn đánh 10 thua 9.
Vô vị.
Hứa Ôn Noãn ném điện thoại qua một bên, tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Cũng không biết tại sao chuyện chỉ như vậy lại khiến tâm tình của Hứa Ôn Noãn trở nên khó chịu, lăn qua lăn lại mấy lần cũng không ngủ được.
Lúc nửa đêm, trời vẫn vang lên tiếng sấm, trong chốc lát liền có mưa rào kèm theo sấm chớp.
Hứa Ôn Noãn nghe tiếng mưa rơi, càng không muốn ngủ.
Mưa tạnh rất nhanh, nhưng bao tử của cô tự nhiên lại đau.
Từ nhỏ dạ dày của cô đã không tốt, chỉ cần không ăn uống đàng hoàng là sẽ đau đến khó chịu.
Trong nhà có chuẩn bị thuốc dạ dày, Hứa Ôn Noãn bò dậy bưng bụng tìm
một lúc lâu mới tìm được hộp thuốc, sau khi dựa vào hướng dẫn sử dụng
xong lại đứng dậy uống thuốc vào, vừa mới chuẩn bị quay lại giường, liền nhìn thoáng qua hộp thuốc có tờ giấy, cô liền cầm lên mở ra, trong đó
chính là chữ viết tay quen thuộc của Ngô Hạo.
“Thuốc dạ dày, một ngày ba lần, lần hai viên, không cần ăn no cũng có thể uống, nếu thật sự không chịu được nữa thì một lần uống ba viên.
Thuốc cảm…”
một tờ giấy lít nha lít nhít chữ, mỗi loại thuốc khác nhau đều có cách sử dụng khác nhau.
Hứa Ôn Noãn nhìn một chút, đỏ mắt.
Hộp thuốc này chính là do Ngô Hạo mua, mỗi loại thuốc bên trong đều là do hắn chuẩn bị.
Hắn và cô ở bên nhau 10 năm, cô thường phạm những lỗi nhỏ, hắn biết
rất rõ ràng, cho nên những thứ thuốc kia, đều có những thứ mà cô thường
không để ý chuẩn bị đến.
Cô nghĩ trên thế giới này không có ai hiểu rõ cô như Ngô Hạo, không chỉ là vật chất mà còn là về tinh thần.
Nhưng sao hắn lại có thể ở cùng người phụ nữ khác chứ? Nếu không bây
giờ cô đã là vợ của hắn rồi, nói không chừng cũng giống như Tiểu Ái,
trong bụng cũng có một bảo bối rồi.
Rõ ràng là uống thuốc rồi, nhưng tại sao lại càng đau hơn trước khi uống thuốc chứ?
Hứa Ôn Noãn dùng sức ấn bụng, nằm lỳ trên giường, trợn tròn hai mắt,
nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy những hình ảnh của cô
và hắn…
Cũng là một đêm mưa như thế này, cũng là khi cô bị đau bụng như vậy,
bởi vì lúc đó cô có chuyện, trong người khá kỳ lạ, rõ ràng trong ký túc
xá có thuốc nhưng cô lại một mực không muốn uống, lại gọi điện thoại cho Ngô Hạo, la hét khó chịu.