Chương 248: Phi tử hậu cung tranh sủng (8)&Cô không thể quên được lúc Tần Gia Ngôn đưa quà cho cô, ra vẻ thần bí, cũng không kiềm chế được kích động, càng hưng phấn hơn khi cậu đeo dây cho cô xong, nghe cô nói thích.
Nếu cậu biết sợi dây chuyền cô chỉ mới đeo được mấy tiếng đồng hồ đã biến mất sẽ cảm thấy buồn đến mức nào…
Tần Chỉ Ái càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên buồn khổ, dày đặc sương mù, dưới hồ nước toàn là rác, cô sờ trúng một cái gì đó, là nắp chai nước, cái khác là túi nhựa, đũa,… Nhiều thứ rác đều bị cô mò trúng, lại không đụng đến được sợi dây chuyền đang tìm.
. . . . . .
Cố Dư Sinh đứng chôn chân tại chỗ như một pho tượng vậy, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trong bàn tay đã giật sợi dây chuyền của Tần Chỉ Ái.
Nhóm người bên cạnh hắn cũng chậm chạp không có phản ứng gì.
Qua một lúc lâu, Lục Bán Thành mới đá văng ghế tựa ra phía sau, đi về phía hắn: “Anh Sinh.”
Cố Dư Sinh run rẩy một cái mới từ từ bình tĩnh lại tinh thần, hắn đầu tiên nhìn Lục Bán Thành, sau đó nhìn về phía hồ phun nước, cong người tìm Tần Chỉ Ái trong nước.
Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh đôi mắt của cô sau khi bị hắn giật lấy sợi dây chuyền.
Trong đó chất chứa oán hận sao?
Cố Dư Sinh lập tức cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt cũng thất thố, cảm thấy trong lòng mình có một sự sợ hãi rõ rệt.
Thì ra hắn sợ nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, sợ nhìn thấy cô oán hận hắn…
Hắn hoảng loạn giật giật mắt, không đợi đến lúc Lục Bán Thành nói thêm điều gì, đột nhiên nhảy xuống hồ nước.
Hắn cũng không cởi giày da, trực tiếp nhảy xuống hồ, đưa tay kéo cánh tay của cô lên.
“Anh đừng chạm vào tôi!” Cô không hề nghĩ ngợi đẩy ngực hắn một cái.
Trên tay của cô toàn là rác, làm dơ áo của hắn.
Có lẽ cô đã dùng sức rất lớn, cũng có thể ở dưới hồ rất trơn trợt, hắn bị cô đẩy liền lùi về phía sau hai bước, sau đó cô lập tức cong người tiếp tục tìm.
Hồ nước không sâu, chỉ đến khuỷu chân của cô, toàn bộ người dưới của cô đều ướt đẫm, đêm khuya đầu thu có chút lạnh, cô xuống nước như vậy sớm muộn cũng sẽ cảm lạnh…
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, dứt khoác đưa tay ôm eo của cô, ôm cô ra khỏi hồ nước.
Hắn vừa mới đặt cô lên mặt đất khô ráo, cô lại quay người muốn nhào xuống hồ nước, hắn lại nhanh nhẹn bắt cổ tay của cô lại.
“Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!!” Cô giãy dụa rất mạnh, nhưng cô đâu phải là đối thủ của hắn, bị hắn khống chế dễ như ăn cháo, cô lại càng căm tức, cuối cùng cúi đầu cắn cổ tay đang giữ chặt cổ tay cô của hắn.
Cô dùng sức cắn, đem toàn bộ những oan ức tức giận, đều dồn vào trong lần cắn này.
Đau đớn sắc bén khiến Cố Dư Sinh nhíu mày, ngoài ra cũng không né tránh.
Hắn cứ bình tĩnh như vậy để cô tùy ý cắn.
Cắn đến khi trong miệng cô toàn mùi máu tanh, cô mới không dùng lực nữa, từ từ thả lỏng miệng.