Chương 249: Phi tử hậu cung tranh sủng (9)&Cố Dư Sinh không hề liếc mắt nhìn vết cắn đang chảy máu chút nào, quay người nhìn về quản gia đang đứng cách đó không xa còn rất luống cuống, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Đưa tiểu thư về nhà!”
Quản gia nghe như vậy, lập tức chạy đến bên cạnh Tần Chỉ Ái:” Tiểu thư, trễ rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
Tần Chỉ Ái bất động, cũng không nói gì.
Quản gia không biết nên làm sao, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm gò má Tần Chỉ Ái, lần này ngữ khí nặng hơn một chút: “Về nhà!”
Tần Chỉ Ái vẫn thờ ơ không cử động.
Lục Bán Thành sợ Cố Dư Sinh sẽ nổi điên lên, nhanh chóng bước lại, đi đến nói bên tai Tần Chỉ Ái: “Anh giúp em tìm sau, em về trước đi!” nói xong, hắn liền đẩy Tần Chỉ Ái về phía quản gia, sau đó nháy mắt với quản gia, quản gia lập tức hiểu ý của Lục Bán Thành, liền lôi cánh tay Tần Chỉ Ái đi ra ngoài cửa khu vui chơi.
. . . . . . .
Trong chốc lát, xe của Tần Chỉ Ái đi xa khỏi những ánh đèn của khu giải trí.
Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Lục Bán Thành đứng cạnh Cố Dư Sinh một lát, nghiêng đầu nhìn vết thương trên tay người đàn ông còn rướm máu.
Lục Bán Thành nhìn thấy cũng có cảm giác đau, hắn giơ tay lên xoa xoa cánh tay, ngữ khí thương lượng nói: “Em gọi điện thoại cho Tiểu Vương, để cậu ấy dẫn anh đi băng bó vết thương.”
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm hồ nước không lên tiếng, lúc Lục Bán Thành cho rằng hắn không để ý tới mình, hắn đột nhiên nói, âm thanh có vẻ hơi thấp: “Bảo bọn họ về hết đi.”
Lục Bán Thành biết Cố Dư Sinh đang nói đến những nhân viên kia, hắn ‘Ừm’ một tiếng, quay người làm theo lời hắn.
Chờ đến khi hắn xử lý xong hết tất cả mọi việc, lại quay lại nhìn Cố Dư Sinh, người đàn ông kia cũng đã không còn đứng ở chỗ cũ, hắn nhíu nhíu mày, vừa định cất tiếng gọi: “Anh Sinh” sau đó liền thấy trong hồ có một bóng đen phản chiếu vào thành hồ, cong người mò tìm ở trong nước.”
Hình ảnh kia rất quen thuộc, chính là Cố Dư Sinh.
Lục Bán Thành sững sờ lập tức liền hình dung lại những chuyện đã xảy ra tối nay, trong chớp mắt hắn có thể hiểu mọi chuyện.
. . . . . .
Lúc Lục Bán Thành muốn giúp đỡ, Cố Dư Sinh lại từ chối.
Nhân viên đều đã ra về, trong sân lớn chỉ có hai người họ.
Lục Bán Thành chịu không nổi ngồi bên cạnh xem, đến cuối cùng buồn ngủ chịu không nổi, ngủ gà ngủ gật.
. . . . . . .
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Cố Dư Sinh mới đi ra khỏi hồ nước, trên người đầy bùn đất dơ bẩn, cả đêm không hề chợp mắt.
Lục Bán Thành cũng không ngủ sâu, nghe được tiếng động liền mở mắt, còn ngái ngủ hỏi Cố Dư Sinh: “Tìm được rồi sao?”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, sờ túi tìm chìa khóa xe, liền đi về phía cổng khu giải trí.
Lục Bán Thành mau chóng đứng dậy đi theo hắn, vừa định hỏi hắn lần nữa “Cuối cùng đã tìm được chưa?” mắt liền nhìn đến bàn tay hắn đang nắm, từ những khe hở hầu như có thể nhìn thấy được ánh sáng yếu đuối.
. . . . . . .
Lục Bán Thành lái xe từ thành đông vào thành tây, Lục Bán Thành liếc mắt nhìn qua Cố Dư Sinh qua kính chiếu hậu, cả người dơ bẩn, suy nghĩ một chút, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Đi tới khách sạn Bốn mùa trước không? Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.”