Chương 144: Trời sinh đã có tài lãnh binh (4)&Đưa cô ấy đến bãi xe B2, hắn... không cùng cô đi Trần Ký sao?
Sau khi Tần Dương nói “Được” với Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không nhịn được, gọi tên hắn: “Cố, Cố Dư Sinh?”
Cố Dư Sinh muốn bước đi, nhưng nghe cô gọi thì đừng lại.
“Anh, không phải anh muốn đến Trần Ký sao?” Tần Chỉ Ái nhỏ giọng nói với theo hắn.
“Tôi không muốn ăn nữa, cô muốn thì tự mình đi ăn đi.” Cố Dư Sinh không do dự trả lời Tần Chỉ Ái.
Hắn trả lời thẳng thừng như vậy, khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, khẽ mím môi, hạ mi mắt xuống.
Cố Dư Sinh không có ý định quay đầu lại, đưa lưng về phía cô một lát, liền kéo cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, Tần Dương điều đình mở miệng: “Chờ tôi ở đưới, tôi đi lo vài chuyện trong đội một chút, sẽ đưa cô đến bãi xe.”
Tần Chỉ Ái quay đầu lại, lắc đầu, cười yếu ớt: “Không cần đâu, tôi tự đi một mình là được rồi.”
“Nơi này mới có chuyện, còn chưa mở phong tỏa, cô không thể đi ra một mình được đâu.” Dừng một chút, Tần Dương còn nói: “Hơn nữa Cố đội trưởng đã nói tôi đưa cô đi thì tôi phải làm được!”
Nói xong, Tần Dương cười với Tần Chỉ Ái, cầm súng chỉ chỉ ra cửa: “Đi thôi, chúng ta xuống trước.”
Ra khỏi quán cafe, ở chỗ ba người xấu kia đã bị chế ngự, xe cứu thương lại đem những người qua đường bị thương đi, đứa bé bị bắt kia vùi mặt vào lòng mẹ khóc, cả người đều run rẩy, cảnh sát xử lý vết máu ở hiện trường... Lại không thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Tần Dương để Tần Chỉ Ái ngồi ở dưới, sau đó liền ôm hộp chạy đến một chiếc xe cảnh sát, không biết hắn nói gì với những người kia, sau đó liền đưa hộp cho một người, khoát tay một cái, liền chạy đến chỗ Tần Chỉ Ái: “Thật ngại quá, để cô chờ lâu rồi, đi thôi.”
Tần Chỉ Ái nhẹ nói: “Không có gì.”
“Chúng ta đi thôi.” Tần Dương đưa Tần Chỉ Ái đi
Tần Chỉ Ái gật đầu, không nói gì nữa, đi cùng với Tần Dương.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng không có gì để nói với nhau, như vậy làm cho cả hai đều lúng túng, lúc Tần Dương hút thuốc, bỗng nhiên lại hỏi Tần Chỉ Ái: “Cô ở cùng với Cố đội trưởng sao?”
Cô và Cố Dư Sinh ở cùng một chỗ sao? Tần Chỉ Ái thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, liền cười cợt, sau đó lại chọn cách nói ra tò mò của chính mình: “Sao anh lại gọi anh ấy là Cố Đội trưởng?”
“A...” Tần Chỉ Ái nhổ một bãi nước bọt, nói: “Trước đây trong quân đội anh ấy là đội trưởng đội tôi a...”
Nhắc đến chuyện trước kia, Tần Dương có đề tài rõ ràng, lại nhải nói không ngừng, những lời nói đó đều nói về Cố Dư Sinh lạnh lùng lãnh khốc kia.