Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 145: Chương 145: Trời sinh đã có tài lãnh binh (5)




Chương 145: Trời sinh đã có tài lãnh binh (5)&”Cô đừng tưởng Cố đội trưởng nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ giống như những minh tinh màn bạc, thật ra anh ấy là một người đàn ông đích thực đó.”

“Lần thứ nhất làm nhiệm vụ, đối tượng là tội phạm có súng, tuy rằng chúng tôi mỗi ngày đều tập bắn nhưng lúc thật sự đối mặt với sự sống sờ sờ trước mắt cũng không ai dám nổ súng, cô đoán xem cuối cùng thế nào? Cố đội trưởng không chớp mắt bắn một tràng mỗi đối tượng đều bị bể đầu, bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy anh ấy đúng là vô địch!”

“Cố đội trưởng nói chuyện đặc biệt không hề êm tai, thế nhưng mọi người chúng tôi đều rất nể trọng anh ấy, yêu thích anh ấy, cô đừng tưởng bề ngoài anh ấy là một người lạnh lùng, thật ra bên trong anh ấy rất nhiệt huyết, trời sinh anh ấy đã là một quân nhân, lúc trước chúng tôi đi chống thiên tai, động đất, anh ất vì cứu một cậu bé đã bị đá đập bị thương, nằm trong bệnh viện ba tháng, suýt nữa mất mạng...

“Cố đội trưởng luôn rất bình tĩnh, là người có thể khắc chế bản thân tốt nhất trong số những người mà tôi từng gặp trước đây, huấn luyện viên đều nói, Cố đội trưởng là một kỳ tài khó gặp, là một người trời sinh đã có khả năng lãnh binh.”

Tần Chỉ Ái toàn nói những điều mà Tần Chỉ Ái không biết.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Cô không nói gì, nghe rất chăm chú.

Thì ra hắn và cô không liên lạc trong mấy năm, hắn lại trải qua cuộc sống phong phú và đặc sắc như vậy, thật là khiến người ta kính nể.

“Nếu Cố đội trưởng ở trong quân ngũ, hiện tại đã có thể ở một vị trí rất cao rồi, hai năm trước lúc anh ấy xuất ngũ, cũng đã là thiếu tá rồi... Thật đáng tiếc...”

“Cô không cảm thấy Cố đội trưởng đặc biệt vô tình lạnh lùng sao? Tôi nói cho cô biết, thật ra Cố đội trưởng là người đặc biệt xem trọng tình cảm, nếu không xem trọng tình cảm, anh ấy đã không sớm xuất ngũ rồi...”

“Anh ấy vì ông nội mà trở về, trước khi đi, anh ấy nói ông là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này mà anh ấy có thể chăm sóc...”

Nói tới đây, Tần Chỉ Ái trở nên hơi thương cảm, hắn lắc lắc đầu, lại đốt một điếu thuốc, sau đó nghĩ đến chuyện gì, ngoẹo cổ nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Cô thấy Cố đội trưởng khóc chưa?”

Tần Chỉ Ái nhìn Tần Chỉ Ái đầy ngạc nhiên.

“Tôi đã nhìn thấy anh ấy khóc ba lần...”

“Lần thứ nhất là lúc chúng tôi vừa nhập ngũ không lâu, hơn nửa đêm, tôi đi nhà vệ sinh, nhìn thật Cố đội trưởng trốn ở một góc khóc, còn nói thầm xin lỗi, cũng không biết là anh ấy xin lỗi ai.”

“Lần thứ hai, lúc anh ấy xuất ngũ, anh ấy ở trước mặt chúng tôi cười nói mình rốt cuộc cũng đã được giải thoát rồi, quay đi một mình ngồi trên thao trường khóc.”

Một lần cuối cùng là khi cha mẹ anh ấy qua đời...”

Tần Chỉ Ái vẫn không hề nói gì, nhưng lại thấy mắt cay cay.

Tần Chỉ Ái dường như cũng cảm thấy đề tài của mình nói quá hay, quá tuyệt hảo, hút một hơi thuốc, không hề nói gì nữa.

Hai người họ đến bãi đậu xe rất nhanh, Tần Dương không bước vào.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Tần Chỉ Ái trở lại trên xe, tiêu hóa những câu nói kia của Tần Dương một hồi, mới khởi động xe, lái ra khỏi bãi.

Lúc này sắc trời đã biến thành màu đen, đèn hai bên đường đều sáng lên.

Tần Chỉ Ái theo dòng xe từ từ chạy về nhà, lúc đi ngang qua một quán bar, lúc cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang dựa vào một thân cây, cúi đầu, đang châm thuốc lá.

Thùng rác bên cạnh hắn, chất đầy tàn thuốc to nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.