Thang Hằng chờ ở đại sảnh cao ốc, nhìn cửa thang máy mở ra, bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt hai người nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn từ từ đi về phía anh. Trên mặt anh nở nụ cười. “Xe anh dừng ở bên kia. “Ừ.” Không tiếp đón, không có cái ôm nóng bỏng cửu biệt trọng phùng. Hai người mang thái độ giải quyết việc chung đi vào thang máy, tới bãi đỗ xe ngầm. Anh đi phía trước, đi thẳng tới chỗ chiếc xe rồi dừng lại, ga lăng giúp cô mở cửa xe. Xe quý, bạn trai anh tuấn! Hình ảnh trước mắt quả thật là hoàn mỹ, đáng tiếc cô không phải công chú. Ô Tiểu Mạn giật nhẹ khóe môi, trong lòng tự giễu một chút, cho tới khi anh ngồi vào trong xe. Thang Hằng đi theo phía sau cô cũng lên xe, anh khởi động xe nhưng không vội rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, chỉ mở điều hòa trong xe, tránh cho hai người ngột ngạt chết bên trong. Sau đó, nụ cười của anh biến mất, kéo kéo caravat, sờ sờ tay lái nhưng không dám nhìn cô, không có thêm hành động nào, trong xe lâm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ. Ô Tiểu Mạn không hiểu bây giờ là tình huống nào, hàng lông mày khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía anh. Ai ngờ người đàn ông vừa rồi còn cười tươi như hoa nhưng bây giờ lại có dáng vẻ bất an, đầu ngón tay gõ gõ trên tay lái, sau đó mới nhìn vào ánh mắt cô, mở miệng. “Sao?” Làm sao? Giọng điệu này, người bên ngoài không hiểu còn tưởng rằng cô thiếu nợ anh? Giọng điệu đương nhiên này khiến Tiểu Mạn nhất thời nghẹn họng trân trối. “Không phải anh tìm em sao?” “Ừ.” Thang Hằng rên một tiếng, Chỉ có hai người cùng một chỗ càng khiến thần kinh anh căng thẳng hơn anh tưởng, quá nhiều tâm tình cuồn cuộn dâng lên, kể cả áy náy khi anh không chào mà đi, kể cả hương thơm nhàn nhạt từ bên người cô truyền tới... Cặp đùi hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, quần bó ôm trọn đùi, cùng bộ đồng phục kia không giấu được nơi tròn trịa rất đẹp, còn có trước kia anh từng ôm cô, mái tóc đen nhánh luôn quanh quẩn bên chóp mũi anh, khiến anh ngứa lòng... anh nhớ cô muốn chết. Đối với những thứ trước kia mình danh chính ngôn thuận có được nhưng bây giờ tất cả đều ở trong trạng thái không rõ, lập tức đối diện với những hấp dẫn này, cũng không thể trách anh lúc này không thể sử dụng khéo léo và trầm ổn trên thương trường, toàn bộ bị phá vỡ hết. Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, tim đập nhanh khiến người hơi mệt, trong cảm xúc khẩn trương còn chút chột dạ. Thời khắc tính nợ cũ đến, không biết bây giờ mổ bụng tạ tội có kịp không? “Đã lâu không gặp.” Dùng lời dạo đầu thế này có hỏng bét quá không. “Ừ.” Ô Tiểu Mạn dịu dàng trả lời. “Em...” Anh bất an vụng trộm dò xét cô. “Không tức giận sao?” Cô liếc mắt nhìn anh, mới biết người này sợ cô tính nợ cũ. Chỉ vài câu ngắn ngủn cũng khiến cô hiểu ra, cái vị Thang tiên sinh tự tin ưu nhã đã biến mất, người bên canh là Thang Hằng mà cô quen thuộc. Quả thật là đã lâu không gặp. “Có thì thế nào, không có thì làm sao?” Trong lòng cô thở dài. “Có thì anh nói xin lỗi, không thì tốt quá.” Anh trả lời đương nhiên. Ô Tiểu Mạn liếc mắt, cảm giác mình thật sự sẽ bị anh đả bại. “Anh nên xin lỗi.” “Được rồi, anh không cố ý.” Anh mềm giọng, giả bộ đáng thương. “Khi đó em đi Đài Đông, nhà anh lại không để cho anh qua đó, anh lại không muốn ở lại Đài Bắc, cho nên mới chạy tới nước anh. Anh xin lỗi mà.” Đừng thấy anh mười mấy tuổi cao lớn như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, thấy mối tình đầu nói sao cũng muốn rời mình đi, khó tránh khỏi cảm giác mình không được coi trọng, tâm tình vừa lên thì đi xa quê. Nhưng khi tới nước Anh, sau khi tỉnh táo lại, anh đã thực sự không chào mà đi, cộng thêm anh biết tình tình xông lên đầu khiến anh không dám liên lạc, chỉ sợ cô tức giận không nghe anh giải thích, nói ra lời gì đó không thể vãn hồi... kết quả kéo dài như vậy, lá gan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thành tình huống như hiện tại. “Ai nói với anh chuyện này?” Cô liếc mắt nhìn anh. “Bằng không thì sao?” “Chuyện vừa rồi ở công ty.” “Chuyện anh nói em là bạn gái anh?” Cô gật đầu. “Sự thật mà.” “Ai nói?” “Anh.” “... Thang Hằng, anh có nhớ chúng ta đã 7, 8 năm không gặp nhau rồi không?” “Lúc trước chúng ta không có nói chia tay.” Anh vẫn cắn chặt điểm đó. Nói đùa gì vậy, đuổi tới thì là của anh, người khó tránh khỏi ngu xuẩn, hơn nữa lúc đó tuổi còn trẻ. Dù sao đánh chết anh cũng không buông tha quyền sở hữu. “Trước tiên phải nói, ở nước ngoài anh không có làm loạn!” Tóm lại bất chấp tất cả, phải thoát tội cho mình rồi nói sau. Ô Tiểu Mạn nghe vậy thì ngẩn người. “Anh nói cái gì?” “Từ trước tới nay anh đều chỉ có em.” Anh bất anh liếc cô một cái, vừa rời tầm mắt, sau đó nhỏ giọng bổ sung, “Thủ thân như ngọc.” Ô Tiểu Mạn suýt nữa sặc cười. Cái thành ngữ này dùng ở đây, không hiểu sao lại có cảm giác buồn cười. Nhìn cổ và tai người nào đó đã đỏ lên, lời cô muốn nói cũng đã quên, trong lòng nhanh chóng tràn ngẩm cảm giác ngọt ngào khiến người khác không kịp phản ứng, lập tức dở khóc dở cười. Một cảm xúc ở sâu trong cơ thể, gần như khiến phần đã quên sự tồn tại của anh, dần dần trở lại trong ý thức của cô. Từ cao trung đã thế, anh ở trước mặt người khác đều là tràn đầy tự tin, là người lãnh đạo vĩ đại, ở trước mặt cô, nếu không phải là một tiểu quỷ thì lại như một người thẳng thắn, tâm tình gì cũng hiện trên mặt, có lời gì cũng không giấu được, toàn bộ đảo ngược cho cô. Mặc dù cô nhìn tỉnh táo nhưng khi đối mặt với Thang Hằng thì luôn đắn đo do dự và vô lực. Không hiểu người này là khắc tinh của cô, hay nói anh đã ăn hết cô. “Nói với em cái này làm gì?” Ô Tiểu Mạn biết rõ, anh vẫn có thể ảnh hưởng cô như trước, bởi vì vị trí của người này trong lòng cô không thay đổi. Đối với hành động dở khóc dở cười của anh, cô cũng chỉ thở dài, Đây là nghiệt duyên gì hả? Thang Hằng trộm nheo mắt nhìn cô, thấy cô không có phản ứng xấu, mơ hồ nở nụ cười, trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra. “Sợ em hiểu lầm.” “Không biết là bây giờ giải thích quá muộn sao?” Nếu cô hiểu lầm thì đã hiểu lầm từ 7, 8 năm trước rồi, đến lượt anh về giải thích sao. Nghe vậy thì anh ngước mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: “Anh có lòng tin với anh và em.” Chỉ một câu bình dị, lại bao hàm trả giá và tín nhiệm cho mối tình đầu thời học sinh. Bọn họ hiểu nhau, bởi vì tính cách của Tiểu Mạn nên hai người rất ít khi khắc khẩu, tất cả tranh chấp cuối cùng đều đi về hướng bao dụng, cô có tính nhẫn nại với anh, thái độ thành thục của cô ảnh hưởng quá sâu tới thời thiếu niên xúc động của anh, tương tự, khiến anh giao hết toàn bộ không hề giữ lại, cho dù tốt hay xấu, tất cả đều giao ra, trong lòng cũng chỉ có cô, không thể chứa người khác. Cá tính của anh vốn ngay thẳng, trong đầu lại càng cố chấp, khi đã xác định phương hướng mình đi, khó có thể thay đổi. Sau khi nhận định cô, cũng chỉ có cô. Lời này thật là gian trá. Ô Tiểu Mạn nghĩ thầm. Nhìn vẻ mặt vừa thành khẩn vừa nghiêm túc này, cảm giác vô lực lại tìm tới cô. Người này chính là kiểu, đối mặt với người đáng ghét nhất định sẽ làm tới, đối với người trong lòng thì ngốc móc tim móc phổi. Là người bị anh thích, cho dù anh làm ra chuyện ngu ngốc gì, cô cũng rất khó nghiêm nghị với anh, không thể cứng rắn. “Thôi!” Cô than thở. Dù sao trước kia cô đã không có cách với anh, không sai lần này. Cả khuôn mặt Thang Hằng cũng sáng lên, nở nụ cười thật tươi. “Không tức giận hả?” “Không biết phải tức cái gì.” Anh lại cười lớn hơn, anh biết là cô sẽ không so đo với anh. Anh dựa tới, gần như muốn đóng đinh người ngồi trên ghế lái phụ. “Này....” Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cô cảm thấy không tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu, cô còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, anh đã trực tiếp hôn lên môi cô. Đôi môi tương gia, anh hoàn toàn bày ra bản năng săn thức ăn của phái nam, coi cô là chiến lợi phẩm khóa lại trong góc, vui vẻ gặm nhấm. Tay của anh không chờ đợi được mà đặt lên đường cong của cô, vuốt ve cách vật liệu may mặc. Nhất cử nhất động của anh đều biểu đạt sự phấn khởi của anh, anh muốn cô. Nụ hôn của anh rất sâu, anh bá đạo tiến vào, thân hình hai người sát vào nhau khiến Ô Tiểu Mạn không thể ngăn cản, cô cố gắng đẩy anh ra, rồi lại không thể ngăn cản hành động vuốt ve nơi tròn trịa, hai tay anh xâm chiếm thì hai bên không ngăn cản được, áo lại lộn xộn. “Ừm... Thang Hằng...” Thật vất vả thoát được nụ hôn, hai tay cô chống người anh, thở dốc. “Anh rất nhớ em..” Trên mặt anh bị tình dục che kín, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói khàn khàn, mang theo chút thỉnh cầu và làm nũng. Quá lâu, anh nhịn được ở nước ngoài do cô không ở đó. Hôm nay người ở trước mặt, tự chủ của anh còn chưa cao tới mức đó. “Tiểu Mạn...” Đôi bàn tay của cô hoàn toàn không ngăn được anh, anh nâng đôi tay cô lên, gò má khẽ cọ cầu xin. Trong đầu Ô Tiểu Mạn có chút trống rỗng. Cô biết rõ anh đang cầu khẩn cái gì. Đây không phải lần đầu tiên. “Anh, cái tên đầu heo này, chúng ta đang ở bãi đỗ xe!” Cô không nhịn được mắng anh. Nói không chừng hình ảnh vừa rồi cũng bị camera quay lại. “Chúng ta lập tức về nhà.” Anh ngẩng đầu. “Không được.” “Hu...” Anh nức nở nghẹn ngào, giả bộ đáng thương. “Anh sắp nổ tung rồi.” Hai gò má Ô Tiểu Mạn đỏ lên, đánh anh một cái. Cô đã được chứng kiến người này vì muốn đạt được mục đích, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. “Không nên quá mức, anh còn đang trong kỳ quan sát đấy.” Con ngươi đen đầy tình dục chớp chớp, sau đó trừng lớn. “Cái gì kỳ quan sát?” “Bạn trai cũ.” “Bạn trai cũ?!” Cái quỷ gì! “Anh kháng nghị!” “Bạn trai cũ, hoặc bạn trai cũ có thể hợp lại, cho anh chọn một.” Mặc dù không muốn tính nợ cũ với anh, nhưng mấy năm nay không có gì thay đổi, không thích hợp lắm, hơn nữa cô cũng cần thời gian thích ứng việc anh trở lại cuộc sống của mình. “Bạn trai đương nhiệm làm sai bị trừng phạt.” Anh tình nguyện nhận phạt, cũng không muốn danh không chính ngôn không thuận, “Bạn trai trước....” Bạn trai trước nghe thế nào cũng chói tai. Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn anh một cái. “Rất nhiều ý kiến phải không?” “Không dám.” “Cái nào?” “Bạn trai cũ vừa hợp lại.” “...” Anh nghĩ tiến độ vượt mức quy định là được. Ô Tiểu Mạn biết rõ trình độ kiên trì của anh, thời gian ngắn không có kết quả, bụng cô cũng đã đói. “Đi ăn cơm trước, tối nay lại thảo luận.” “Được.” Hợp với ý của anh. “Ăn ở đâu?” “Nhà của anh.” “...” “Sao lại có ánh mắt kia?” Anh nghiêng mắt nhìn. “Em sợ anh rắp tâm bất lương.” “Em không đoán sai.” Anh đang rắp tâm bất lương. “...” Quả nhiên vị Thang đại thiếu gia vừa tùy hứng vừa điên kia đã trở lại. Năm cấp ba, cậu bé nào đó huyết khí mạnh mẽ rất tò mò cảm giác hôn môi, cười gian lần đầu tiên. Cô bé đáp ứng rồi, chỉ cần cậu có thể thi thắng cô thì cô sẽ dâng nụ hôn đầu. Dưới sự hấp dẫn, cậu bé hăng say học bài. Thắng lần đầu tiên, cậu ăn được, yêu cầu ban thưởng rất cao. Từ đó tiến lên top mười, rồi tới top 5, sau khi gỡ bỏ chức đội trưởng đội bóng rổ, càng tiến vào top 5. Cậu chăm chỉ học bài khiến tất cả mọi người kinh ngạc, chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện gì xảy ra. Cô bé vĩnh viễn nhớ rõ, khi cậu dùng bút huỳnh quanh khoanh lên phần ‘xếp thứ hai’ trong phiếu điểm và ném cho cô, thì cô khẩn trương đỏ mặt. Cô đưa lần đầu tiên cho cậu, bọn họ đều là lần đầu tiên của nhau. Bọn họ không chỉ là mối tình đầu của nhau, càng có nhiều lần đầu tiên và duy nhất. Đối mặt với người đàn ông nào đó quá mức nghị lực, sau bữa tối, Ô Tiểu Mạn sẽ bị anh mang về chỗ ở của anh cũng không phải là chuyện khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Người này giống như lư công, mà khi đối mặt với cô thì anh vừa kiên trì lại thường mềm mại như bông, cán cân nhanh chóng bị lệch về một phía. Thang Hằng dẫn cô về chỗ ở của mình, một nơi hoàn toàn thuộc về anh. So với ngôi nhà trước kia Ô Tiểu Mạn tới thì ở đây nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn tinh sảo như vậy. Thiếu chút trang nhã của nữ chủ nhân nhưng nhiều hơn hào phóng của đàn ông. Anh thưởng thức hình ảnh cô gái của mình đi đi lại lại bên trong nơi ở của mình, trong lòng sung sướng theo sát phía sau cô, giới thiệu cho cô. Từ phòng khách đến phòng bếp, phòng sách, cuối cùng là phòng ngủ. Ô Tiểu Mạ vừa mới tới căn phòng liếc nhìn xung quanh, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người ôm lấy từ phía sau. “Thang Hằng!” Cô lại càng hoảng sợ. “Ừ.” Anh ôm chặt cô, khuôn mặt chôn vào cổ cô, ngửi hương tóc của cô. “Tiểu Mạn, anh thật sự rất nhớ em...” “Anh nói sẽ không xằng bậy...” Cô không cản nổi những cái cọ nhẹ và hai tay hạnh kiểm xấu của anh. “Em tin sao?” “....” Cái này bảo cô phải trả lời làm sao? “Hơn nữa, đó là em nói, anh không đồng ý.” Mục đích của anh từ lúc bắt đầu đã bày rõ ràng ở đó. Anh ở nước ngoài có thể nhịn được, không có nghĩa ở trước mặt cô anh cũng là chính nhân quân tử. Anh muốn cô, muốn rất lâu, rất lâu.... “Tiểu Mạn,,,” Anh cọ cô, khi cô đang ỡm ờ thì đưa người trong ngực tới bên giường. Ô Tiểu Mạn không phản kháng quá lớn, chỉ là cô có chút không xác định, cô có thể hiểu được dục vọng của Thang Hằng, lòng của cô muốn thuận theo anh nên mới theo anh trở về. Nhưng dù sao hai người cũng đã tách ra quá lâu, tiến triển thế này rất nhanh, lý trí khiến cô có chút không biết nên theo ai. Lý trí và tình cảm cùng lôi kéo, khi cô còn chưa có phản ứng, Thang Hằng đã nhẹ nhàng thả cô xuống giường, đè người lên. Anh khẽ hôn lên gương mặt cô, vành tai, bàn tay cách đồng phục vuốt ve cả người cô. “Thang Hằng....” Cảm giác ngứa ngắc khiến cô bắt đầu phản kháng, cô kéo bàn tay xằng bậy kia nhưng nhanh chóng bị chế trụ. Động tác của anh không thô bạo mà cực kỳ kiên định dẫn dắt cô, làm cô biết rõ anh sẽ không nhượng bộ. “Thang Hằng...” Giọng điệu cô chậm vài phần, cố gắng thuyết phục anh dừng lại. Trong đầu cô không thể suy nghĩ gì, giống như bất đắc dĩ. Nhưng, giống như công thủ ngay từ đầu, Ô Tiểu Mạn biết rõ, nếu như mình kiên định từ chối, nhất định Thang Hằng sẽ dừng lại, nhưng hết lần này tới lần khác cô không kiên định được. Mà anh cũng hiểu cô, lại càng kiên định hơn cô, giằng co một lúc, kết quả lập tức hiện ra. Vạt áo đồng phục rời khỏi váy, Thang Hằng giúp cô cởi cúc áo ra, thời gian giống như trở lại ngày học cấp ba, hưng phấn xen lẫn sợ hãi, đầu ngón tay không nhịn được mà run rẩy. Cô vẫn thuận theo anh. Cô tiếp nhận anh rồi. Suy nghĩ này khiến anh hưng phấn run rẩy, trời mới biết anh sợ cô cự tuyệt anh nhiều thế nào. Đối với một người đàn ông đã từng nếm qua cá nước thân mật, qua nhiều năm như vậy, rõ ràng không thiếu mỹ nữ yêu thương nhung nhớ nhưng chỉ có thể cố nén, dùng hai tay để giải quyết, đây là cực hình buồn chán cỡ nào. Điều khiến anh kiên trì chính là cô, nếu như lúc này lại bị từ chối, nói không chừng anh sẽ hỏng mất. Người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng thật là yếu ớt cũng rất đáng sợ. “Tiểu Mạn.” Sau khi được cô ngầm đồng ý, anh vội vàng hơn. Anh nhanh chóng cởi quần áo trên người cô, cũng cởi của mình, bối rối, suýt nữa vì quần mà trượt chân, quần áo cũng vừa lôi vừa kéo, áo sơ mi cao cấp nếu bị anh ngược đãi như vậy, chỉ sợ không mặc được mấy lần rồi phải bỏ. Tất cả hành động của anh đều được Ô Tiểu Mạn nhìn trong mắt, trong lòng còn có chút không xác định nhưng khi nhìn thấy hành động ngốc của anh thì lại an định xuống. Tim, trở nên mềm mại. Thang Hằng hấp dẫn cô, không phải vì bề ngoài của anh hoặc những điều kiện khác, anh hấp dẫn cô vì anh là người như thế. Thẳng thắn, thành khẩn của anh. Cô tin tưởng anh, ngoại trừ cô, anh không có người khác. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, tâm ý và chung thủy của anh đã là đủ với cô. Cảm động, ấm áp chảy vào trong lòng cô, cô đưa tay nhẹ nhàng phủ lên lồng ngực đập nhanh của người đàn ông, trấn an vội vàng xao động của anh. Bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực cường tráng lại nóng bỏng, có chút lạnh buốt. Thang Hằng bởi vậy ngước mắt lên. Ngước trước mắt má phấn đỏ hồng, đôi mắt hạnh nhân ngập nước, dưới ánh nhìn của cô, anh bình tĩnh lại. Từ trước tới nay cô đều có ma lực trấn an anh. Tâm tình của anh luôn phập phồng vì cô, cho dù lên hoặc xuống, chỉ có người này có thể ảnh hưởng anh. Anh tìm được một bao cao su chưa mở bao bỉ, mở ra đeo vào trước mặt cô. Cô đỏ mặt, ưm một tiếng phối hợp, đồng thời kích thích đối phương nhìn qua. Anh như đứa nhỏ đói bụng đã lâu, tham luyến mút lấy, cả người cô non mềm, hoàn toàn trái ngược với cơ thể rắn chắc khỏe mạnh của anh, rồi lại phù hợp như thế. Ô Tiểu Mạn phát ra tiếng nức nở nghẹn nào, đón nhận hai tay và những lời nói của anh, kích thích từ cảm nhận khiến cô choáng váng mê loạn. Sau khi xác nhận bên dưới đã đủ ướt, Thang Hằng nâng chân cô lên đẩy mình vào, đau đớn xen lẫn với sung sướng, đồng thời khiến cả hai người đều hít sâu, độ ấm trong căn phòng dường như tăng thêm vài phần. Anh hôn môi cô, hôn dịu dàng lên trán và mi mắt cô, dục vọng dần dần động. Mồ hôi đầm đìa, mỗi một cái chạm xuống, anh lại nhìn qua dáng vẻ mê người của cô, thưởng thức vẻ ngượng ngùng và tình dục trên má cô, cảnh đẹp như thế, kích thích tốc độ và lực đạo của anh, kích thích anh giữ ấy cô càng nhiều. Ô Tiểu Mạn cắn môi dưới, đè nén tiếng kêu, thể năng của Thang Hằng rất tốt, vừa rồi còn kích động hơn so với quá khứ, cô đã lâu chưa làm, nơi đó siết chặt, động mạnh khiến cô gần như không chịu nổi. “Tiểu Mạn, đừng đè nén....” Thang Hằng nằm trên người cô, lấy tay vuốt đôi môi cô, khàn giọng nói, “Ở đây chỉ có chúng ta.” “Thang Hằng...” Được anh dẫn, cô thử để cảm quan dẫn dắt chính mình, phát ra tiếng ngâm. “A....” Anh ôm chặt cô, đáp lại tiếng kêu của cô, càng xâm chiếm mạnh mẽ khiến cô hô lớn, tiếng rên rỉ hấp dẫn càng cho anh nhiều khoái cảm chinh phục, nệm lắc lư, ván giường rung lên. Cô bám chặt vào lưng anh, giống như trả thù, cũng như đang xin khoan dung. Trong một hồi cao trào, anh rốt cuộc phóng ra. Hai người vẫn duy trì tư thế cũ, anh nằm trên người cô, cô chôn mặt vào cổ anh, bên tai nghe được hơi thở của nhau, ngực phập phồng mãnh liệt, mồ hôi đan vào nhau, làn da nóng cháy. Đã lâu mới hoan ái, mặc dù thở hồng hộc nhưng khi phóng thích, trong đầu Thang Hằng lại vô cùng tỉnh táo thoải mái. Anh nhẹ nhàng nằm bên người cô, cảm thụ cô ở dưới thân mình thở dốc, dục vọng chinh phục giống đực khiến anh mừng thầm vì tất cả do mình tạo ra. Cô là của anh! Anh duy trì một tư thế hồi lâu sau đó lui ra khỏi người cô. Lúc này Ô Tiểu Mạn mới tê liệt ngã xuống, nhưng cô không thể buông lỏng quá lâu... “Hiệp 2.” Người đàn ông nào đó vẫn chưa thỏa mãn tuyên bố, cô giống như nghe thấy phán quyết tuyên cáo phạm tội, đau khổ rên một tiếng. “Anh không nên quá mức!” Cô có xúc động muốn chạy trốn. “Không đủ.” Anh đưa lưng về phía cô, bờ môi khẽ cong lên, làm cho người ta muốn đánh cho vài cái. “Thang Hằng!” Mặc dù cô muốn kêu to lên nhưng giọng nói lại hữu khí vô lực. Mà kháng nghị và ý niệm muốn chạy trốn trong đầu đều bị gián đoạn, tên nào đó chưa ăn no đã trở lại, anh thay mũ xong, lại đặt lên cô lần nữa. “Tiểu Mạn...” Anh hôn môi cô, không ngừng khẽ hôn lên người cô, đồng thời khẽ làm nũng. Cơn đói vừa qua đi, kích động hơi trì hoãn, bây giờ anh có tinh lực và cũng có tinh thần làm nũng. Tiểu Mạn chịu đón nhận anh, tin tức này đã đủ để cho anh không còn sợ hãi. Bây giờ anh giống như không xin nghỉ, sau khi trở về may mắn phát hiện ông chủ không những không cưỡng bức khai trừ anh, mà còn cho anh cơ hội phục chức, anh phải nắm chặt cơ hội cố gắng biểu hiện. Đối mặt với thế tấn công uy hiếp vô lại này, Ô Tiểu Mạn cuối cùng cũng đầu hàng.