Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu

Chương 7: Chương 7




Nghê An Bân nhìn cậu ta đi vào nhà hàng, một tay đút túi, vẻ mặt bị đánh ngã giống như bị đoạt vợ, sau khi gọi món, cơm đã ra, món ăn không ăn bị nguội thì anh rốt cuộc phải mở miệng quấy tầy. “Để mình từ Cao Hùng đi lên, Tiểu Tam cũng bị đào ra khỏi nhà, để bảo bọn mình tới bị cậu làm tức giận?” Ở góc nhà hàng, bạn học cũ tụ họp, hôm nay Thang Hằng không cần gặp khách hàng, trên người là áo sơ mi và quần âu đơn giản, Nghê An Bân đi công tác ở Đài Bắc thì mặc bộ tây trang, chỉ có Chúc Bách Diệp làm việc ở nhà thì mặc T-shirt nhẹ nhàng và quần jean. Ba người đều cao lớn, đẹp trai khí chất lại trẻ tuổi, tụ hội ở một chỗ khiến góc nhà hàng cũng như sáng lên. Rốt cuộc Thang Hằng cũng liếc mắt nhìn một cái. “Cậu đang đi công tác.” “Tốt xấu gì mình cũng đi một đoạn đường tới để dùng cơm.” Nói như là anh rảnh rỗi lắm vậy. “Không thuận lợi với Tiểu Mạn sao?” Chúc Bách Diệp nói trực tiếp vào điểm chính. “...” Thang Hằng trợn mắt nhìn cậu ta, xem ra đó là giải thích. “Không phải hôm trước cậu tới Mỹ Xan Ẩm sao? Cô ấy không để ý tới cậu à?” “Không?” “Vậy thì sao.” Chỉ cần không phải coi như không thấy, vậy thì tất cả đều tốt. Thang Hằng vẫn câm như hến. Chẳng lẽ lại nói với đám bạn tốt, ban đầu mọi việc rất thuận lợi, Tiểu Mạn về nhà với anh, cũng không từ chối anh, nhưng sau khi bị anh giằng co cả một buổi tối thì phát điên, kêu anh cách xa cô một chút? Đúng là vui quá hóa buồn... Nhưng điều này làm sao có thể trách anh được? Anh ở nước Anh đã nghẹn tới nội thương, hôm trước do hưng phấn quá mức, về tình cũng có thể tha thứ chứ, anh cũng đâu cố ý làm cô bị đau... Thang Hằng càng nghĩ, trong lòng càng ấm ức. “Ăn cơm đi.” Nhìn dáng vẻ ấm ức, biết rõ cậu ta không muốn nói rõ, nhất định là có lý do gì buồn cười, những chuyện ngốc hồi cấp ba của cậu ta cũng đã làm bọn họ cười đủ rồi, Nghê An Bân cũng lười bức cậu ta, kêu cậu ta ăn cơm. Thang Hằng gắp một miếng rau trên mân, bộ dáng ủ rũ không phấn chấn. Chúc Bách Diệp và Nghê An Bân tìm chủ đề trò chuyện, Thang Hằng đi sang Anh, hai người bọn họ cùng học đại học, cho tới khi tốt nghiệp đại học mới đi con đường khác nhau, nhưng liên lạc giữa ba người bọn họ không vì mỗi người một hướng mà gián đoạn, bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau. Thang Hằng học ở Anh cũng trở lại Đài Loan mất lần, ngoại trừ bạn gái anh không dám gặp vì chột dạ thì bọn họ cũng không hiếm thấy gì. Ăn được một nửa, đột nhiên Nghê An Bân cầm điện thoại, gọi điện. Vốn không có ai cảm thấy hành động của anh có gì không đúng, cho tới khi đầu dây bắt máy và nghe được đoạn đối thoại. “Alo, Tiểu Mạn, mình là Nghê An Bân đây, đêm nay cậu rảnh không? Mình đến Đài Bắc công tác.” Trong nháy mắt Thang Hằng như bị đánh thuốc kích thích, lập tức ngồi thẳng, trừng lớn mắt. Nghê An Bân liếc mắt nhìn cậu ta, Thang Hằng thay đổi vẻ ủ rũ, luống cuống múa tay múa chân, Nghê An Bân cách xa cậu ta, tình huống hai người lập tức thay đổi. “Ừ, được... Buổi tối gặp.” Anh cúp điện thoại, Thang Hằng chỉ kém không đoạt lấy điện thoại. “Mẹ nó! Hẹn người phụ nữ của mình!” “Không phải đang giúp cậu sao, nếu không thì cậu hẹn đi?” “...” Nhìn phản ứng này biết là cậu ta không làm được rồi, nhất định có chuyện gì xảy ra. “Cậu cũng giỏi, vừa mới về hôm trước đã có thể khiến Tiểu Mạn lập tức không nghe điện thoại của cậu.” “Không phải!” Cô ấy sẽ nghe, nhưng mà cậu chỉ “Alo” cũng sẽ bị tắt điện thoại, bây giờ cậu chỉ có thể làm theo quy củ của cô. “Nếu không để mình gọi lại, tự cậu hẹn?” “Cậu cố tình!” Anh làm bộ mở tay. “Cảm ơn sao?” Nụ cười của Nghê An Bân trong mắt Thang Hằng là cực kỳ vô sỉ. “Muốn được giúp đỡ thì nói một tiếng, gương mặt đó cậu giữ về nhà tự nhìn, mình nhìn ăn cơm không tiêu.” Biết rõ bạn tốt có ý tốt muốn giúp đỡ, nhưng giọng nói kia khiến người khác khó chịu, Thang Hằng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cuối cùng thu lại khuôn mặt nhăn nhó, khôi phục lại bình thường. Thật ra không có gì nghiêm trọng, Tiểu Mạn không phải không nhận điện thoại của anh, cũng không phải thật sự cho anh KO, chỉ là thật vất vả mới có tiến triển, đói bụng hồi lâu rốt cục có thể ăn no nê, mùi thịt vẫn còn ngày hôm qua, rồi lại bị thông báo là cấm thực, không buồn bực mới lạ. Anh thu cảm xúc lại, rốt cục có tâm tư để ý tới hai người ngồi cùng bàn. “Dạo này thế nào rồi?” “Vừa xử lý một tên.” Nghê An Bân cười dịu dàng, vẻ mặt dịu dàng lương thiện. “Có người hơn mình tám năm, liên hợp phe phái đấu với mình, đáng tiếc chức trợ lý giám đốc đã ở trên tay mình rồi.” Thời học sinh cậu ta luôn giữ vẻ mặt tươi cười, ra xa hội bản lĩnh mới triển lộ ra, hòa đồng như cá gặp nước. “Không ngoài ý muốn.” Thang Hằng hừ một tiếng, anh biết cậu ta không ở chung tốt như vẻ bề ngoài, không có xung đột thì tất cả đều tốt nhưng đối nghịch với cậu ta thì nên chuẩn bị tâm lý. “Tiểu Tam?” “Vẫn thế, cả ngày ngồi với máy tính.” Vào đại học, Chúc Bách Diệp bắt đầu lập trình lấy tiền tiêu vặt, sau khi tốt nghiệp coi đây là chức vị chính, làm một trạch nam, màu da ngăm đen thường xuyên không được gặp mặt trời nên thành màu lúa mì. “Công việc của cậu thế nào rồi?” “Văn phòng sửa sang lại tạm rồi, hai ngày nữa sẽ phỏng vấn nhân viên, mình phụ trách cả khu vực châu Á, chắc sau này phải bay khắp nơi.” Thang Hằng nói. “Cậu thật sự hiểu những thứ đó?” Nghê An Bân tò mò hỏi. “Nếu không thì sao?” Khi anh công tác đều rất giỏi đấy. “Ngoài ý muốn chứ sao, trước kia cậu ghét nhất chocolate và bánh kẹo, nhưng bây giờ lại bán những thứ này.” Anh cười. Từ chán ghét đến bây giờ coi là nghiệp. Người bạn tốt này, vì yêu mà có thể làm được như vậy. Thang Hằng tự giễu khẽ cong môi, nụ cười nhìn như bất đắc dĩ nhưng lại lộ ra chút ngọt ngào. Sau khi ở cùng Tiểu Mạn, anh vốn không đụng tới đồ ngọt, cũng có vài phần chú ý tới bánh ngọt mà bạn gái thích. Sau khi đi nước Anh, ngẫu nhiên phát hiện trang web J&P, câu chuyện về nhãn hiệu khiến anh nhớ bạn gái, đặc biệt chạy tới ăn thử, lại vừa lúc vị ngọt của nó anh có thể ăn được, cũng hiểu được đây sẽ là hương vị mà Tiểu Mạn thích, một cỗ xúc động nổi lên, anh chủ động tới và tự để cử mình. Nhắc tới cũng thú vị, người phỏng vấn anh là ông chủ đời thứ năm, đối phương hỏi anh vì sao muốn làm công việc này, anh trả lời – “Bởi vì tôi có một cô gái không thể quên được, bởi vì cô ấy thích hương vị của món bánh ngọt này.” Cứ như vậy, không phải bởi vì hứng thú với sản phẩm của công ty, không có nghiên cứu với bánh ngọt nhưng anh vẫn được trúng tuyển. Ông chủ nói, anh trúng tuyển bởi vì anh hiểu được giá trị của J&P. Từ học kỳ đó, anh đi làm tại đây, hoàn toàn tập trung, không cô phụ kỳ vọng của ông chủ, thậm chí sau khi ông chủ đời thứ sau tiếp nhận, đồng ý cho anh phụ trách bản đồ châu Á. Bọn họ tin tưởng anh sẽ bảo vệ cho tinh thần J&P, cho phép anh phụ trách. “Chỉ cần có tâm thì ai cũng có thể trở thành thực thần.” Anh khôi hài học lời phim của ngôi sao điện ảnh. “Được rồi, làm người đã đủ bân rộn, còn muốn làm thần.” Nghê An Bân cười nhạo. “Cậu ta vội cái gì, rảnh lắm.” Chúc Bách Diệp ở bên hùa theo. So với đi làm ở xí nghiệp Đài Loan, công việc của Thang Hằng có thể nói là thảnh thơi khiến người khác ghen ty. “Hai người các cậu cũng đâu kém!” Còn nói anh! “Không phải, Tiểu Tam và cậu thì hiểu được, có mình mình khổ.” “Thật sao, lập trình cũng mất mồ hôi và máu đấy.” thời gian của anh không quá tự do, bận rộn mỗi đêm ngày. Ba người nói đùa, đã lâu không gặp bạn tốt nên ngồi ở nhà hàng lúc lâu, công việc cũng không vội, bọn họ dường như trở lại thời gian học sinh không buồn không lo, không sợ thời gian trôi qua, trò chuyện những việc lớn nhỏ phát sinh trên người mình, đợi bữa tối. Sắc trời dần dần tối, bầu trời đêm bao la mang một ít màu vỏ quýt, lúc này Ô Tiểu Mạn tan việc. Nhìn Nghê An Bân nói tới đón cô chuyển thành Thang Hằng, cô không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Từ lúc gọi điện, mặc dù đối phương không nói gì nhưng cô hỏi ‘Có phải Thang Hằng ở bên cạnh cậu không’ thì cậu ta ‘Ừ’, vậy đã khiến cô hiểu nhiều. Nhưng mà vẫn có ý ngoài ý muốn, cô cho rằng bọn họ sẽ cùng xuất hiện. “Nghê An Bân đâu? Hẳn là con có cả Chúc Bách Diệp chứ?” Thang Hằng nhìn cô đi tới cạnh xe, không lên xe mà trong miệng còn nói tới người đàn ông khác, trong lòng khó chịu. “Bọn họ không muốn làm bóng đèn.” Là anh không cho họ làm bóng đèn thì có? “Thang tiên sinh, anh cảm thấy em sẽ đi ăn tối với anh một mình sao?” Cô cười, khách sáo hỏi thăm. “Bọn họ đang đợi ở nhà hàng.” Anh bất đắc dĩ thẳng thắn. “Nhưng mà anh muốn một mình ăn cơm với em hơn.” “Em không muốn.” Giáo huấn ‘Cùng ăn cơm’ lần trước đã đủ, trên người và hai chân cô vẫn còn đau nhức chưa tan đâu! Xác nhận bữa tiệc lần này là thật sự, cô vẫn lên xe. “Anh không cố ý.” Trong giọng nói anh mang theo ủy khuất, lái xe đi. “Nhưng anh không khắc chế được.” “Anh là đàn ông mà!” Tình huống đó còn bảo anh phải kiềm chế, không phải là muốn mạng của anh sao? Hơn nữa, trước đây anh cũng đã nhịn 7, 8 năm, lại nhịn được thì anh muốn tới bệnh viện đấy! “Em là phụ nữ.” Cô trả lại một câu. Anh lập tức bị nghẹn lại. Im lặng trong chốc lát, anh mới lo sợ bất an nhìn cô. “Được rồi, là lỗi của anh.” Anh xác thực, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, anh không lo nghĩ việc Tiểu Mạn là con gái, luôn mẫn cảm hơn, nguyện ý phối hợp với anh thì anh cũng nên cẩn thận che chở cho cô. “Còn đau không?” Anh duỗi một tay qua, lòng bàn tay đặt lên chân cô. Một giây trước lòng còn đầy căm phẫn, một giây sau đã nói nhận lầm, tốc độ tỉnh táo của người này quá nhanh rồi. Cô nhìn anh, lại nhìn bàn tay đang chờ cô đáp lại, đương nhiên không làm điệu quan tâm, ấm áp chảy qua trong lòng, cô đặt tay lên, bị anh nắm chặt đấy. “Đương nhiên là còn đau.” Cô nhỏ giọng, đỏ mặt trả lời. “Xin lỗi.” Anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé non nớt của cô. “Hay là cho em đánh trả cho hả giận?” “Đề nghị thối.” Cô khinh bỉ nhìn anh. “Có thể làm em vui vẻ thì đó là đề nghị tốt.” Vẻ mặt tình cảm, Thang Hằng là con trai tiêu chuẩn, không phải thường xuyên xem nhẹ cảm thụ của con gái, chỉ là chậm nửa nhịp, phải nhắc nhở thì mới chú ý đên, nhưng thương bạn gái, anh cũng cố gắng hết sức, làm được cả mười phần. Thật ra, anh không cần làm gì, chỉ những lời này cũng đủ khiến Ô Tiểu Mạn hết giận rồi. Nhưng cô không quên, người này không thể sủng được. Cho anh một cây cột, anh liền leo lên tận trời, không biết kiềm chế. Nếu không cứng rắn một chút thì sợ là tình huống thảm thiết của tối hôm trước sẽ xảy ra lần nữa, cô không thể không ‘cứng rắn’. “Vậy thì cũng đừng có xằng bậy.” Cô khẽ cong môi. “Ít nhất cho anh nắm tay và ôm chứ?” Giọng nói anh đáng thương cố gắng tranh thủ một chút quyền lợi. Nhìn đi, người này tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Cô liếc nhìn. “Cam đoan không làm loạn?” “Anh cam đoan!” Đêm hôm trước phóng túng đủ để anh chịu đựng một thời gian ngắn, quan trọng nhất là mình có thể chạm vào cô là tốt rồi, ôm ôm ấp ấp, cảm nhận cô trong lòng anh mới để cho anh an tâm. “Ừ.” Cô gật đầu đáp ứng. Thang Hằng nở nụ cười, nhân lúc đèn đỏ, nhanh chóng ôm lấy cô rồi trở lại ghế ngồi, thắt dây an toàn. Ô Tiểu Mạn bị tính tình trẻ con của anh chọc cười. Người này, chính là Thang Hằng mà cô biết. “Đợi lát nữa ra quầy thuốc mua thuốc cho em.” “Ừ.” “Lát nữa về nhà giúp em thoa.” “...” Lại nữa rồi. “Lái xe của anh đi.” “Hu...” Quỷ kế bị nhìn thấy, anh nghẹn ngào một tiếng. “Người nào làm người đó chiu...” Đây là do anh tạo thành, anh phụ trách thu thập giải quyết hậu quả là đúng mà. “Thang Hằng –” “Được rồi... chỉ có thể nắm tay và ôm...” Không bao hàm bôi thuốc. Anh nên biết rõ có chừng mực. Ô Tiểu Mạn vừa dứt điện thoại, một bạn đồng nghiệp lập tức đứng lên chạy tới bên cạnh cô. “Là Thang tiên sinh sao?” Phương Tĩnh Văn lẻn qua nghe trộm bát quái. Vừa mới nói điện thoại xong đã bị ra đa quét trúng, Ô Tiểu Mạn cười khổ nhưng không phủ nhận. “Hai người có hợp lại không?” Vị đại diện vô cùng anh tuấn kia, sau khi họp xong, tuyên cáo Tiểu Mạn là bạn gái của anh, chuyện này thành chuyện bát quát vô cùng lớn ở trong phòng làm việc. Tiểu Mạn giải thích là ‘bạn trai cũ’, nhưng vị ‘bạn trai cũ’ này, mỗi ngày đều ân cần gọi điện thoại, thậm chí còn mua cơm trưa và trà chiều tới cho những đồng nghiệp khác, hành động hoàn toàn không giống ‘bạn bè’ mà giống như đến ‘dò xét địa bàn’ và ‘công khai biểu thị chủ quyền’. Tiểu Mạn luôn an phận với đề tài này, nhưng mà cô không nói chuyện thì không khí khó phân biệt này càng làm cho người tò mò. Các đồng nghiệp lại lo giữ tinh thần ‘tình bạn bè’ trong văn phòng, sau khi liên tục ép hỏi, cuối cùng cũng biết được đại khái, biết rõ vị soái ca kia cho dù không phải là bạn trai thì cũng đang tiến hành việc theo đuổi, muốn hợp lại. Chuyện liên quan tới công ty, đại diện nhà máy, bạn đồng nghiệp trong văn phòng... Thân là bạn đồng nghiệp với người trong cuộc, Phương Tĩnh Văn rất tự động phát huy tình thần lần theo dấu vết. Lại là vấn đề cũ, Ô Tiểu Mạn ngoại trừ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ. Đầu điện thoại bên kia, Thang Hằng khiến cô không thể không nghe điện thoại, bên này chính là bạn đồng nghiệp cùng văn phòng, không muốn trả lời nhưng lại không thể giả vờ như không nghe thấy. Văn hóa bát quái trong ăn phòng thật khiến đầu người lớn. Cô cười lắc đầu, cái gì cũng không nói. “Lắc đầu là có ý gì? Này, nói đi ~” Bên này khóc thét, đồng thời có một người xoay ghế tới. “Tiểu Mạn, em thật sự không thú vị!” Lâm Di Nhu cũng gia nhập hàng ngũ bát quái. “Thật là ~ chân nhân bất lộ tướng, nghĩ tới ăn ba chén công!” “Đúng rồi, hôm qua lúc chị ăn cơm trưa gặp được Triệu Tuấn Dũng bộ phận PR, cậu ta rất ân cần chuyện của em, muốn chị giúp đỡ.” Nói cũng kỳ quái, Ô Tiểu Mạn rõ ràng không phải là loại mỹ nữ làm cho người ta kinh diễm, dáng người cũng không phải trào lưu mà hơi đẫy đà, bình thường luôn an tĩnh, tụ hội công ty cũng không xuất đầu, cách ăn mặc bình thường, không có cảm giác tồn tại nhưng người theo đuổi lại không ngừng. Mặc dù trước lúc Thang Hằng xuất hiện, trong văn phòng không xuất hiện thế tấn công mãnh liệt như hoa tươi lễ vật, nhưng cách một thời gian lại có người đến nghe việc của Ô Tiểu Mạn, tình huống này khiến một đám đồng nghiệp nữ hâm mộ rồi. “Thì nói không biết chứ sao.” Rốt cuộc cô mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, làm cho người ta khó có thể nắm lấy thiệt giả. “Cho nên, chị Tiểu Mạn, chị thật sự cùng với đại biểu Thang sao?” Một người khác năm nay vừa mới vào công ty, cũng là người mới nhất trong bộ phận hành chính, Trình Vi An, cũng vụng trộm nhích lại gần. “Thật lợi hại! Có phải chị có quy trình gì không? Dạy em một chút, em cũng muốn có bạn trai đẹp như vậy.” Ngày đó, Trình Vi An ở trong phòng họp, cực kỳ chú ý nhất cử nhất động của Thang Hằng. Cô thật sự không hiểu, rõ ràng điều kiện của mình còn tốt hơn tiền bối, vì sao không là vận may của cô, trước kia mặc dù có người theo đuổi cô nhưng điều kiện lại cực kỳ bình thường. Trong lòng cô cảm thấy không công bằng, khi nói chuyện, nhiều hơn một chút ghen tuông so với người khác. Ô Tiểu Mạn nghe ra ý nghĩa trong lời nói, nhưng vẫn mỉm cười, không nói thêm gì. Chuyện tình cảm này, là chuyện của hai bên, không phải vì người ngoài. Đối với cô mà nói, thích là chuyện chân thật và tự nhiên, ở chung mới cần “quá trình”. Vấn đề này, đương nhiên không thể nào trả lời. Nhưng cô cười không đáp, rơi vào trong mắt người có tâm lại có cách giải thích khác. Trong lòng Trình Vi An càng không thoải mái. Cô ta và Ô Tiểu Mạn cùng năm, cho rằng hai người luôn ngang hàng, hơn nữa Mỹ Xan Ẩm vốn thành lập không lâu, trong công ty mặc dù Ô Tiểu Mạn lâu năm hơn cô ta, nhưng cũng chỉ là 3, 4 năm. Ở trong rất nhiều công ty thì hoàn toàn không coi vào đâu, lúc trước cô ta rời công ty cũ, đến Mỹ Xan Ẩm, một phần lớn là vì suy tính này, người cũ nói chuyện sẽ có phân lượng hơn người mới. Cô ta thích được coi trọng, chỉ cần nhịn vài năm, người mới vào, tốt nhất là có vài người cũ nghỉ làm, đến lúc đó cô ta ở trong này có thể có một vị trí, không ai dám xem nhẹ cô ta. Rõ ràng Ô Tiểu Mạn không phải người lâu năm ở đây, tướng mạo bình thường, nhân duyên cũng không tốt, hỏi thì lại không trả lời, thái độ làm cho trong lòng cô ta vô cùng không tốt. “Được rồi, Tiểu Mạn, nói đi ~ để cho chúng ta bát quái chút.” Về phần những người khác, đã ở cùng cô lâu, đương nhiên hiểu cá tính của cô chỉ là không thích mò mẫm hơn người khác, vài người cũng không thèm để ý, chỉ quấn quít lấy cô muốn cô nói. “Nếu không chúng ta hỏi, em đáp, không muốn đáp thì bỏ qua!” Người bên cạnh, người này một lời người kia một câu, tự định đáp án, sau đó vấn đề được quăng ra. “Em và Thang tiên sinh biết nhau lúc nào?” Cung cấp thông tin thỏa mãn bát quái của đồng nghiệp, gia tăng sức sống của văn phòng cũng là một bộ phận cần phải học trong đại học xã hội. Ô Tiểu Mạn không thích công khai những việc tư này nhưng cũng hiểu được sự quan trọng của bát quái và hiệu ứng chính – công cụ liên lạc tình cảm với đồng nghiệp, làm thăm thêm sức sống và giải buồn cho văn phòng. Cô cười khổ nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, “Bọn em là bạn học cấp 3.” “Anh ta theo đuổi em hay là em theo đuổi anh ta?” “...” Cái này nên trả lời thế nào? “Anh ấy hỏi em muốn hẹn hò không, em nói được.” “Đó chính là cậu ta theo đuổi em!” Một đám phụ nữ trứng mắt, hưng phấn hô to. Ô Tiểu Mạn xấu hổ cười cười, cô không cho rằng Thang Hằng theo dudoir cô, lúc trước chỉ là một sai sót ngẫu nhiên, anh bị thầy giáo điểm danh, đưa ngồi sau cô, cũng không biết làm sao lại phát hiện, chủ động đưa tờ giấy để làm hòa, dần dần hai người tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ hơn, chuyện cứ như vậy tự nhiên diễn ra. “Chị Tiểu Mạn, thật sự là anh ấy theo đuổi chị sao?” Trình Vi An giọng điệu hoang mang, “Thang tiên sinh rất tuấn tú, em cảm thấy trong trường nhất định có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, vì sao anh ấy lại chủ động theo đuổi chị? Chị có hỏi nguyên nhân không? Có phải là anh ấy không thích nữ sinh gầy không?” Đối với giọng điệu nghe như khờ dại nhưng lại là vấn đề thất lễ, Ô Tiểu Mạn vẫn duy trì nụ cười nhẹ, trả lời. “Tôi không hỏi, vấn đề này phải hỏi anh ấy mới biết được.” “À ~” Cô ta kéo dài giọng, cái hiểu cái không gật đầu. “Vi An, không cần phải ghen ghét với người ta.” Lâm Di Nhu ở bên cạnh không nhìn được. Mọi người cùng ở trong phòng làm việc, hoàn cạnh công tác ở Mỹ Xan Ẩm mọi người rất thích, đồng nghiệp đều ở chung hòa hợp. Mặc dù hâm mộ Tiểu Mạn may mắn trên tình trường, nhưng cũng không mở miệng châm ngòi, lập tức có người bênh vực lẽ phải, giọng điệu cũng không nghiêm khắc, cố gắng vui đùa hóa giải. “Em tò mò thôi!” Trình Vi An lập tức nở nụ cười. Bối phận trong văn phòng cô ta đã tìm hiểu kỹ, luận về kinh nghiệm và thời gian, Thạch Mỹ Tĩnh ít tham gia bát quái nhất là nguyên lão bộ phận hành chính trong công ty, nghe nói là từ tập đoàn mẹ điều xuống, tham gia từ khi Mỹ Xan Ẩm thành lập. Tiếp theo là Lâm Di Nhu, Phương Tĩnh Văn và Ô Tiểu Mạn vào không sai biệt lắm về thời gian, nhưng Phương Tĩnh Văn hoạt bát, nhân duyên tốt, Ô Tiểu Mạn thì không có cảm giác tồn tại. Cho nên ngoại trừ Ô Tiểu Mạn, đối với những tiền bối khác, Trình Vi Ân vẫn luôn bảo trì hình tượng tốt. Không khi hòa hoãn xuống, lời nói chuyển đi, mọi người lại cười đùa. “Nếu đã là người yêu cũ, Thang tiên sinh làm việc ở nước Anh lâu như vậy, sau khi về Đài Loan thì tới tìm em, chứng tỏ anh ta đối với em là nhớ mãi không quên.” “Đúng vậy, đối tượng như vậy rất tốt. Là người yêu cũ, không cần phải một lần thử thách, sau khi ra xã hội thì tính tình cũng ổn định hơn so với đi học, chị thấy Thang tiên sinh cũng săn sóc và lãng mạn, yêu lại nhất định còn tốt hơn trước kia.” Cả đám người, mỗi người một câu, thân là chị cả của phòng hành chính, cũng là người lớn tuổi nhất trong phòng, Thạch Mỹ Tĩnh cũng mở miệng nói: “Còn quay trở lại chứng tỏ cậu ta không quên được em, Tiểu Mạn, được yêu so với yêu người còn hạnh phúc hơn, nếu như các em ở chung không có vấn đề gì lớn, em có thể suy nghĩ thật kỹ. Thang tiên sinh thoạt nhìn điều kiện khá tốt, cặp vợ chồng không cãi nhau, cuộc sống đảm bảo hơn so với thực tế.” Đến tuổi của chị, thực tế luôn quan trọng hơn tình yêu. Mà dù sao thời đại thay đổi, bây giờ phụ nữ càng hiểu được yêu chính mình, tình yêu và kinh tế cũng ngày càng thành thục và độc lập hơn, không phải đối phương có điều kiện tốt là có thể quyết định tất cả, mọi người chỉ có thể khuyên nhủ và tò mò, lúc trước vì sao bọn họ chia tay. Bởi vì thoạt nhìn Thang Hằng rất tốt, đẹp trai lại cao lớn, mặc bộ tây trang xuất hiện, phẩm vị và dáng người cũng là nhất, địa vị cao quý, là đại biểu của nhãn hiệu thực phẩm lớn của châu Âu ở khu vực châu Á, địa vị xã hội và tiền lương lại càng không thể nghi ngờ. Một đối tượng có điều kiện vĩ đại như vậy, lại theo đuổi một cô gái có điều kiện vô ùng bình thường, hơn nữa cô gái đó không hề khoe khoang có một người như vậy theo đuổi, dáng vẻ như không muốn nói nhiều về chuyện của anh ta. Tình huống quỷ dị như vậy không khỏi làm cho người ta liên tưởng Thang Hằng có phải là có bệnh gì đó không thể cho ai biết hoặc thói quen gì đó không tiện nói ra, mới có thể làm cho thái độ Ô Tiểu Mạn mịt mờ như thế, chậm chạp không chịu nhả ra. “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Đối mặt với tất cả chủ đề, Ô Tiểu Mạn đều cười đáp. “Ai, Tiểu Mạn, em hãy thành thật nói, có phải Thang tiên sinh có bí mật hay tính tình không tốt không?” Hay là sẽ đánh con gái? Hoặc nghiêm trọng hơn một chút... bất lực? Phương Tĩnh Văn tò mò muốn chết, mặc dù không có ý tứ hỏi rõ ràng, nhưng những tình huống trong phim truyền hình cũng đã bạo phát. Ô Tiểu Mạn khẽ giật mình. “Không đâu.” “Thật vậy chăng? À, chị thấy có những người khác rất tốt, nhưng mà có ít người bình thường thì tốt, nhưng mà về sau hoặc uống rượu sẽ trở thành người khác, Thang tiên sinh có thể là người như vậy không?” Phương Tĩnh Văn chưa từ bỏ ý định mà hỏi. Cô suýt nữa không nhịn được bật cười, biết rõ là đồng nghiệp đã hiểu làm gì. “Em chưa thấy Thang Hằng uống rượu nên em không biết lắm, nhưng mà anh ấy không tồi như vậy.” Cô kín đáo làm sáng tỏ cho người kia. Cho dù khi còn là học sinh, Thang Hằng cũng chỉ thẳng thắn một chút, mặc dù không phải khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người, nhưng khi những bạn học không biết chào hỏi anh, anh vẫn lễ phép gật đầu đáp lại một tiếng. Ngoại trừ việc bọn họ từng vì hiểu lầm mà có xung đột, trên cơ bản mặc dù anh không nóng tính nhưng không khó ở chúng. “Vậy rốt cuộc vì sao em không tiếp nhận anh ta?” Cá tính tốt, điều kiện tốt, như vậy còn không nhận, chẳng lẽ đối phương thật sự bất lực?! Nghẹn một đống nghi vấn rất khó chịu, Phương Tĩnh Văn không nhịn được hỏi. “Em không phải không tiếp nhận anh ấy.” Rốt cuộc hiểu rõ người nào đó, Ô Tiểu Mạn nói. “Chỉ là tách ra quá lâu, hai người có ít nhiều thay đổi, cần một chút thời gian thích ứng.” Trả lời không chút đắn đo, ngọn lửa bát quái của đoàn người dường như bị một chậu nước lạnh giội tắt ngúm. “Tiểu Mạn, em...” Phương Tĩnh Văn xoa ngực, dáng vẻ thống khổ nói: “Nghĩ muốn thảo luận bát quái với em là lỗi của chị....” Sớm biết như vậy thì chị đã không hỏi, không có đáp án, ít nhất đoán thì còn có không gian, đáp án nhàm chán thế này thì bảo chị làm sao có thể chia sẻ ra ngoài! Quá không thú vị! “Em và Thang Hằng không có bát quái, đừng suy nghĩ nhiều.” Ô Tiểu Mạn bật cười, cố gắng cải tạo vọng tưởng của đồng nghiệp. “Không không không, chính soái ca mỹ nữ đã là bát quái.” “...” Xem ra vấn đề ở trên người Thang Hằng, nếu không cô vào công ty đã nhiều năm rồi, đã từng có đồng nghiệp muốn theo đuổi cô nhưng không tạo ra chú ý thế này. Quả nhiên không công khai tình cảm hồi cấp 3 là đúng, soái ca là kẻ gây tai họa mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.