Chuông cửa vang lên, Đường Lâm đi mở cửa. Ngoài cửa có ba người cũng là da vàng tóc đen như cô, trong đó có hai người cô không biết, còn một người chính là chị dâu của Adam. "Hi, xin chào." Cô gái kia cười nhạt, "Tôi là Bạch Vân, là chị dâu của Adam." Đường Lâm tò mò, tại sao cô gái này lại đến đây, nhưng vẫn quay lại mỉm cười với cô ấy, "Xin chào tôi là Đường Lâm." "Xin lỗi vì đã quấy rầy cô, xin hỏi có phải Adam đang ở đây không?" "Anh ấy đang ở trong phòng ngủ." Cô lui ra để ba người họ tiến vào. "Các cô vào nhà ngồi đi, để tôi đi gọi anh ấy." "Từ từ." Bạch Vân mở miệng ngăn cản Đường Lâm, "Nó... Ách..." Đường Lâm dừng lại, nhìn cô ấy, nghĩ rằng cô ấy muốn nói gì thì thấy cô ấy nhíu mày, cười xin lỗi với cô, lặp lại: "Từ từ." Sau đó cô ấy nhìn về cô gái có dáng người hơi cao bên cạnh, dùng tiếng Trung hỏi: "Ninh Ninh, nó đang ngủ, có nên để cho nó ngủ tiếp không?" Đường Lâm xém chút nữa bật cười, cô còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Cô ho nhẹ hai tiếng, che giấu ý cười dùng tiếng Trung nói: "Khụ ừ, cô có thể nói tiếng Trung cũng được, tôi hiểu được. Bên ngoài rất lạnh các cô có muốn vào nhà ngồi một chút không?" "Oa, cô là người Trung Quốc sao?" Một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào, đi theo cô vào phòng trừng lớn mắt nói: "Anh văn của cô rất chuẩn nha." "Ừ!" Cô mỉm cười gật đầu, sau khi các cô ấy vào nhà Đường Lâm rót trà lài mời họ, giải thích: "Năm mười tuổi theo đã di dân theo cha mẹ qua đây, cho nên không khác người sinh ở đây là mấy." "Cám ơn." Bạch Vân nhận ly trà tò mò hỏi: "Quê cô ở đây?" "Hongkong. Ba tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Đài Loan, tôi sinh ra ở Hongkong, sau này vì công việc nên gia đình di dân sang Mĩ." Cô vừa nói vừa đưa trà cho cô gái nhìn có vẻ khốc, đối phương gật đầu với cô rồi uống. "Vậy cô cũng rất lợi hại nha, ở đây nhiều năm nhưng tiếng Trung của cô vẫn rất tốt." Người thứ ba là một cô gái tương đối hoạt bát, vẻ mặt bội phục nhìn cô nói. "Người trong nhà tôi vẫn nói tiếng Trung." Đường Lâm đưa trà cho cô ấy rồi giải thích. "Nếu là tôi, tôi đã sớm quên rồi." Cô ấy bật cười, sau đó giống như nghĩ tới gì đó, cô ấy bưng lưng trà, nở một nụ cười ngọt ngào nói: "A, đúng rồi, tôi đã quên giới thiệu, tôi tên là Kha Xảo Oa cô gọi tôi là Oa Oa được rồi, tôi cũng là chị dâu của Adam, chồng tôi là Alex, chồng tôi là con thứ ba, còn cô ấy là Âu Dương Ninh Ninh gả cho con thứ tư là Hawke, chúng tôi đều từ Đài Loan tới nha." Cho nên ba cô gái này đều là chị dâu của Adam? Cô biết Hawke và Alex, hai người này là hai người đã ăn hiếp Adam, nhưng Adam từng nói với cô trong nhà anh ấy còn một người gọi là Lam Tư. Đường Lâm hơi sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn Bạch Vân hỏi: "Chồng cô là Lam Tư sao?" Bạch Vân nghe vậy liền phun trà trong miệng ra, vội vàng để ly xuống đưa tay che miệng lại, Đường Lâm thấy thế vội đưa khăn giấy cho cô ấy. "Bạch Vân lấy Lam Tư? Làm sao có khả năng?" Oa Oa kêu lên, buồn cười hỏi: "Tại sao cô lại cho là như vậy?" "Khấu mà nghe thấy nhất định sẽ tức chết." Ninh Ninh nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia gian xảo. Sau khi thở lại bình thường, Bạch Vân vừa bất đắc dĩ vừa vừa buồn cười nhìn Ninh Ninh, "Em không nói với anh ấy thì anh ấy sẽ không biết." "Cho nên cô không phải..." Đường Lâm không cần câu trả lời cũng biết mình đã nhầm lẫn, cô lúng túng nói: "Xin lỗi, bởi vì anh ấy rất ít nhắc đến chuyện trong nhà, tôi cho rằng anh ấy chỉ có ba người anh trai." "Không sao." Bạch Vân lắc đầu ý nói cô không cần để ý. "Chuyện của Khấu hơi đặc biệt, từ nhỏ anh ấy đã không sinh hoạt chung với họ." "Tổng cộng anh ấy có mấy người anh?" Đường Lâm tò mò hỏi. "Tính cả Adam thì có tổng cộng năm người." Oa Oa giương mi lên, một tay chống cằm, "Anh cả Khấu Thiên Ngang, anh hai Lam Tư, anh ba Alex, anh tư Hawke, Adam là nhỏ nhất nhà." Cho nên anh có ba người chị dâu, lần này đã đến đây ba người rồi. Cô hơi nghi hoặc nhìn ba cô gái hoàn toàn bất đồng trước mặt, chần chờ nói: "Các cô..." Cô còn chưa nói hết câu, Kiều Khả từ trong phòng ngủ đi ra, đến ban công uống nước của nó, sau đó há mồm thè lưỡi cong người duỗi cái lưng mỏi của nó. "Cô nuôi chó?" Oa Oa trừng lớn mắt, kêu lên. "Ách..." Đường Lâm bị cô ấy làm cho hoảng sợ, ngược lại Kiều Khả vẫn ung dung đi đến gần họ sau đó lướt qua họ đi vào trong phòng. "Cô mới vừa nói Adam đang ở trong phòng ngủ?" Âu Dương Ninh Ninh ngồi thẳng người, nhìn cánh cửa đang mở một nửa kia hỏi. "Đúng vậy." Đường Lâm gật đầu tỏ vẻ nghi ngờ. "Nó đang ở trong phòng kia?" Bạch Vân đưa tay chỉ vào căn phòng mà Kiều Khả đang đi vào. Đột nhiên, Đường Lâm biết tại sao các cô ấy lại có phản ứng này rồi, cô mỉm cười giải thích, "Anh ấy đã không còn sợ chó nữa rồi." "Không phải sợ!" Oa Oa trừng mắt. "Là không thích." Ninh Ninh nhíu mày tiếp lời. Khóe môi Đường Lâm chứa ý cười, sửa lời nói: "Ừ, là không thích, nhưng bây giờ anh ấy thích rồi." "Thật hay giả?" Vẻ mặt Oa Oa hoài nghi, vẫn nhìn chăm chú cánh cửa kia. "Không nghe thấy nó rống chắc là thật rồi." Ninh Ninh buồn cười nói. "Hôm trước anh ấy còn tắm cho Kiều Khả tôi thấy cũng giật mình." Đường Lâm vừa nói xong, ba cô gái liền quay đầu lại nhìn. "Adam tắm cho nó?" Bạch Vân kinh ngạc hỏi. "Adam mỗi lần thấy chó liền lùi ba bước khi về nhà cũng không chịu ra khỏi phòng." Mắt hạnh trợn lên, hai tay Oa Oa đặt trên bàn cà người nghiêng về trước, "Cô chắc canh chứ?" "Ừ!" Đường Lâm mỉm cười gật đầu. "Từ từ, từ từ!" Âu Dương Ninh Ninh nhấc tay kêu lên, trừng cô hỏi: "Chúng ta đang nói về cùng một người sao?" "Đúng vậy, chắc chắc là lầm người rồi!" Oa Oa lấy cùi chỏ hất hất Bạch Vân, nhỏ giọng hỏi: "Bạch Vân, chị xác định đây là địa chỉ ba nói sao? Hay là chỉ trùng tên thôi?" "Đúng là căn nhà này mà." Bạch Vân nhìn Oa Oa, cũng nhỏ giọng nói lại: "Trừ khi Ban Đốn nói sai địa chỉ cho cha." "Các cô chờ một chút." Nghe được các cô ấy thì thầm, Đường Lâm đứng lên, đi đến phòng tối lấy mấy tấm hình Adam tắm cho Kiều Khả ra để họ xem, "Này." Bạch Vân ngồi ở giữa đưa tay nhận lấy, ba cô gái chụm đầu lại một chỗ, vừa nhìn thấy những tấm hình kia liền rối rít lên tiếng. "A, đây đúng là Adam mà!" "Con chó này thật đáng yêu!" "Thật không thể tin được đầu gỗ Adam lại có vẻ mặt như thế!" "Con chó này thật hưởng thụ nha!" "Ha ha ha ha, trời ơi, tấm này thật buồn cười..." "Ah?" "A, xin lỗi, tấm này không phải..." Ba cô gái yên tĩnh lại, Đường Lâm vừa thấy tấm hình trên tay Bạch Vân liền đỏ mặt, tấm hình đó chính là tấm hình cô chụp lúc Adam ngủ, thấy vẻ mặt ám muội của ba người mặt Đường Lâm càng đỏ hơn. "Cô thương Adam sao?" Bạch Vân dịu dàng hỏi. "Tôi..." Sao lại hỏi cô cái này? Vừa thẹn thùng vừa lúng túng, đỏ mặt không biết nói gì. Bạch Vân mỉm cười, cũng không miễn cưỡng Đường Lâm phải trả lời, chỉ trao đổi ánh mắt với Ninh Ninh và Oa Oa. Xác định mọi người đều nghĩ giống nhau, Bạch Vân nhìn về phía Đường Lâm, mỉm cười nói: "Chúng tôi có việc muốn nhờ cô." "Nhờ tôi?" Cô ngẩn ngơ, cô với ba người này ngày hôm nay mới gặp lần đầu tiên, các cô ấy không chỉ hỏi vấn đề quá trực tiếp, còn có chuyện muốn nhờ vả cô? "Đúng." Vẫn luôn không nói nhiều Âu Dương Ninh Ninh nhìn thẳng cô nói, "Chúng tôi có chuyện muốn nhờ cô." "Nếu như là cô nói, tôi nghĩ rằng có thể." Oa Oa hơi nghiêng đầu, tâm tình khoái trá nhìn cô nói. Nhìn ba cô gái trước mặt, Đường Lâm cảm thấy mình sắp hồ đồ rồi. Đường Lâm biết anh họ Bart nhưng lại không nghĩ rằng anh là con của Phú Khả Địch Quốc George- Bart. Khi ba chị dâu của anh nói cho cô biết, cô mới hiểu được, người đàn ông này không chỉ viết lập trình, mà anh còn làm chủ một công ty, nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì anh thích viết lập trình chứ không thích kinh doanh, một tuần anh chỉ đến công ty một ngày, chính là ngày thứ sáu thần bí. Cô không biết mình muốn gì nhưng đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô trở nên rất lớn. Vốn cô chỉ biết anh bán lập trình của mình có chút tiền, cho nên thuê căn nhà kia và bên trong có những thiết bị đắt tiền, nhưng bây giờ chỉ sợ không phải anh chỉ có chút tiền mà thôi. Việc các cô ấy nhờ cũng không phải việc gì lớn. Các cô ấy muốn cô khuyên Adam về nhà ở qua lễ Giáng Sinh. Chuyện này xem ra rất đơn giản, nhưng khi thực hiện thì còn khó hơn trời. "Cha và Adam có sự khác biệt (giữa hai thế hệ)." Bạch Vân nói. "Lão đầu tử kia đều có sự khác biệt với các con của ông ấy." Ninh Ninh trợn mắt nói. "Đừng nói như vậy chứ, em cảm chị cảm thấy thật ra George cũng không có lỗi trong việc này." Oa Oa nói đỡ cho cha chồng. Bạch Vân cười cười, tiếp tục nói: "Tôi không biết cô có biết hay không, nhưng Adam sợ... không thích chó là có nguyên nhân." "Tôi biết." Đường Lâm nhẹ giọng nói, "Anh ấy có nói với tôi." Bạch Vân nhíu mày, cả cái này Adam cũng nói, sợ rằng Adam đã có tình cảm với cô ấy rồi, như vậy chuyện này sẽ dễ dàng hơn. "Cô đã biết vậy là tốt rồi." Oa Oa ngồi thẳng người, "Mùa thu năm ngoái tôi cưới Alex, lễ Giáng Sinh tôi với Alex và cặp đôi song sinh trở về đại trạch ăn Tết thì không cẩn thận.... Ách, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." "Ngoài ý muốn?" Đường Lâm sửng sốt. "Lễ Giáng Sinh, không phải đều phải tặng quà sao? Tôi nghe Alex nói Adam một mình ở Seattle này, ngay cả người giúp việc cũng không có, cho nên mới đưa cho nó... Ách... Cái kia..." Oa Oa lúng túng cười. "Cái nào?" Đường Lâm nghe không hiểu nên hỏi lại. "Cô ấy tặng Adam một con chó nhỏ." Ninh Ninh tươi cười nói, "Vì muốn làm cho nó kinh ngạc, lại đặc biệt đợi khi nó ngủ để con chó nhỏ kia lên giường của nó, chuyện gì xảy ra sau đó cô có thể tưởng tưởng được." "Cái gì?" Lần này cô thật sự ngơ rồi. "Tôi không cố ý, tôi cũng không biết nó sợ chó." Oa Oa lẩm bẩm nói: "Người ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi, ai biết Alex khi còn bé lại xấu tính như vậy." "Khi còn bé Alex và Hawke cũng làm như vậy với nó, nhưng họ không thả chó nhỏ mà thả Doberman căn cửa, to lớn dữ dằn." Ninh Ninh tức giận nói: "Khi đó Adam mới năm, sáu tuổi tỉnh dậy lại nhìn thấy con chó kia liền sợ chết kiếp, nghe nói nó muốn động cũng không dám động, cứ nhìn chằm chằm con chó kia, mãi đến khi quản gia không nhìn thấy nó liền đến phòng nó tìm mới phát hiện. Tóm lại tuy là con chó nhỏ nhưng khi nó tỉnh lại thiếu chút nữa là phát điên." Oa Oa thở dài nói: "Khi đó căn bản tôi không biết mình làm sai điều gì, Adam cứ tưởng là do Alex và Hawke làm, ngày đó sau khi tranh cãi với bọn họ, liền dọn đồ quay về Seattle ngay trong ngày, cho nên tôi không có cơ hội giải thích với nó. Sau đó tôi mới biết những chuyện mà Alex và Hawke làm với nó khi còn bé, nhưng khi tôi gọi điện cho nó, ngoài mặt thì nó chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng sau đó nõ cũng không trở về Los Angeles nữa, nên chúng tôi đoán lễ Giáng Sinh năm nay nó cũng không trở về ăn tết." Lo lắng, xoa hai tay vào nhau Oa Oa làm ra vẻ đáng thương nhìn Đường Lâm nói: "Tôi biết mới trước đây Alex làm rất nhiều chuyện không tốt với Adam, nhưng sau này anh ấy cũng hối hận rồi, chỉ là không mở miệng nói lời xin lỗi được, chuyện cũng đã qua nhiều năm, tình cảm anh em bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều nhưng chỉ vì chuyện này mà cãi nhau. Ngoài miệng nó nói không có gì nhưng thực ra nó rất để ý." "Hawke cũng thế." Ninh Ninh hít sâu nói: "Anh ấy vẫn cực kỳ để ý những việc mình đã làm với Adam, nhưng tình cảm của anh ấy với Alex cũng tốt, một bên là tình cảm của người anh trai tốt một bên là lòng áy náy với em trai, lần này anh ấy bị kẹp ở giữa tâm trạng rất tồi, Hawke không có biện pháp khắc phục chuyện này liền tìm đến tôi, tôi cũng sắp bị phiền chết rồi." Bạch Vân bất đắc dĩ cười cười, nhìn Đường Lâm nói: "Chuyện là như vậy, Adam vẫn không có trở lại Los Angeles, cha tức giận tới mức muốn đến đây bắt nó, nhưng ông ấy lại bị bệnh tim, ở cùng chỗ với Adam cũng không tốt lắm, tôi sợ ông ấy vừa tới lại tranh chấp với Adam, cho nên chúng tôi mới đến đây. Nếu có thể chúng tôi hi vọng cô có thể khuyên Adam quay lại Los Angeles qua lễ Giáng Sinh, đến lúc đó anh em bọn họ ở cùng một chỗ, có một khởi đầu còn hơn cứ để chuyện này ngày càng khó giải quyết." Đường Lâm dở khóc dở cười nhìn các cô ấy, thật lâu sau mới nói: "Các cô đã quá coi trọng tôi rồi... tôi cùng anh ấy... mới biết nhau không lâu, anh ấy làm sao có thể nghe tôi khuyên?" "Sẽ không đâu, cả nguyên nhân khiến nó sợ chó nó cũng nói với cô, nếu không phải nó thích cô chắc canh nó sẽ không nói, bình thường nó rất để ý chuyện này. Mà cô xem, nó ở cùng cô, cũng không còn sợ chó nữa, còn có thể tắm cho chó nữa." Oa Oa cầm tấm hình trên bàn lên lắc lắc, bày ra vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, "Làm ơn! làm ơn! Chỉ cần cô đi nói một chút thôi... nếu như là lời của cô, nói không chừng..." "Các chị ở đây làm cái gì?" Một giọng nói khàn khàn bất mãn rống lên, cắt đứt lời của Oa Oa. Bốn cô gái trong phòng khách hoảng sợ, rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Adam đứng ở cửa phòng, đầu tóc rối bời, vẻ mặt khó chịu căm tức. "Hi, Adam." Bạch Vân bình tĩnh mỉm cười, "Bọn chị đến thăm em nha!" Anh không nói hai lời, liền đuổi toàn bộ họ ra ngoài. "Ầm" cửa chính bị anh đóng mạnh lại trước mặt ba cô gái, Đường Lâm kinh ngạc nói: "Adam đừng như vậy, Bạch Vân họ cũng không có ác ý." "Không có cũng do họ nói." "Em không biết lòng dạ anh lại hẹp hòi thế đấy." Cô nhíu mày dịu dàng nói. "Bây giờ em mới biết." Anh lạnh lùng nói. "Anh..." Cô á khẩu, thật lâu sau mới nói: "Dù sao họ cũng là chị dâu của anh." "Vậy thì sao?" Anh tức giận vì cô nói thay cho ba cô chị dâu kia, liền thốt lên: "Mắc mớ gì tới em?" Đúng vậy, liên quan gì đến cô? Cô đã bị nhóm chị dâu của anh làm cho lú lẫn rồi, cho nên mới cho rằng anh thích cô... tự cho mình cái quyền có thể quan tâm đến anh. Mắc mớ gì đến em? Âm thanh lạnh lùng của anh vẫn còn vang vọng trong không khí, từng chữ từng chữ một lọt vào tai cô, Đường Lâm không biết phải nói gì, nhìn biểu tình lãnh khốc của anh cô chỉ cảm thấy đau lòng. "Là lỗi của em, em không nên xen vào chuyện của người khác." Cô tự giễu cười cười, mở cánh cửa trước mặt anh ra, thản nhiên nói, "Chẳng qua đây là nhà em, người có quyền đuổi khách là em mới đúng, làm phiền anh cũng đi ra ngoài đi." Giống như bị cô tát một cái, anh không thể tin được trừng, "Em đuổi anh?" "Đúng." Nắm chặt tay cầm cửa, mặt không hề đổi sắc nói. Anh nghiêm mặt đứng tại chỗ trừng, ba cô gái kia vẫn đứng trước cửa, chẳng qua không có ai lên tiếng nói chuyện. Một giây sau, anh xoay người, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi nhà. Đường Lâm nhìn nhóm chị dâu của anh, nở nụ cười cứng ngắc khẽ gật đầu sau đó đóng cửa lại. Trán cô tỳ trên cửa, không tiếng động rơi nước mắt. Lòng cô đau quá, đau quá... Sau khi biết mình yêu anh cô không dám nói với anh, bởi vì sợ anh không đáp lại tình yêu đó, vốn cô không muốn nghĩ đến cuộc sống sau này, làm bộ như anh thật sự yêu cô mới đối xử dịu dàng với cô như vậy. Không biết Kiều Khả đi tới bên cô khi nào, nó liếm tay cô, ngửa đầu nhìn cô vẻ mặt đau thương. Cô xoay người ngồi xuống, ôm lấy cổ nó, nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt. Không biết bao lâu sao, đèn nhà đối diện sáng lên, cô thấy anh đứng ở cửa phòng bếp, hai đút trong túi quần, vẻ mặt cứng ngắc cách một con đường trừng mắt nhìn cô. Cả mặt cô đều là nước mắt, cô biết anh nhất định thấy được. Vốn cho rằng chỉ cần anh thích cô là đủ rồi, hiện tại mới biết được, lòng tham của cô quá lớn... Nhưng người đàn ông này không hiểu, khi anh chăm chú nhìn cô, "Tạch" một tiếng cô đưa tay tắt đèn đi, che giấu vẻ chật vật của mình, xoay người mang theo Kiều Khả vào phòng ngủ. Đáng chết! Cô gái đáng giận! Khóc cái gì? Khóc có gì tốt? Rõ ràng cô mới là người đuổi anh về, tại sao lại ở bên kia khóc! Ầm.. Anh đấm cụ cái lêm trên bao cát, bao cát phát ra âm thanh lớn. Nghĩ đến tối hôm đó cô dùng bộ dáng đó nhìn anh, giống như tất cả lỗi đều tại anh, anh liền nổi giận. Đã một tuần rồi, anh không tìm cô, vậy mà cô cũng biến mất không một tin tức gì. Có lầm hay không? Anh cũng không làm gì, chẳng qua là đuổi những cô gái không lương tâm kia ra ngoài mà thôi, cô liền tức giận, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa! Ầm, ầm... Anh lại thực hiện một cú đấm móc, sau đó lại một cú đấm nữa. Con bà nó, đều tại mấy người kia làm hại! Rõ ràng trước đó anh và cô rất tốt, không biết những người kia nói gì với cô! Hại anh biến thành thần kinh, thần kinh. Phụ nữ đều là những kẻ điên! Ầm, ầm, ầm, ầm... Mồ hôi của anh rơi như mưa, căm hận dùng toàn lực đấm vài cú, mỗi quả đấm đều khiến bao cát đung đưa rất mạnh. "Adam." Anh sửng sốt, xém nữa là bị bao cát va vào mặt, anh nghiêng người tránh nhanh như chớp, nhìn lại, là Alex. Làm cái quỷ gì vậy? Mấy ngày nay mỗi người đều tùy tiện ra vào nhà anh, nhà anh sắp biến thành công viên rồi. Trời đánh, anh phải tìm người đổi toàn bộ khóa dưới lầu mới được. Bao cát vẫn đung đưa, anh vươn tay giữ nó lại, mặt không thay đổi hỏi: "Anh tới đây làm gì?" "Cùng đánh với đồ vật không có ý nghĩa, hay anh em ta thử so tài đi." Hỏi một đằng Alex trả lời một nẻo, nhướng mày nói: "Em còn có bao tay không?" Adam mím môi trừng anh, thật lâu sau mới lấy một đôi bao tay bên cạnh hộp tủ ném cho Alex. Alex bắt lấy, cởi áo vest, áo ghi-lê và giày ra, sau đó thoát cà vạt để qua một bên vừa xắn tay áo lên vừa thản nhiên nói: "Hình như rất lâu rồi chúng ta chưa đánh quyền thì phải?" Là rất lâu, sau mười tám tuổi anh đã không còn đánh quyền với Alex rồi. Vì để bọn họ có thể tự bảo vệ bản thân, từ nhỏ lão già đã tìm người đến dạy bọn anh quyền anh, mấy anh em bọn họ sẽ cùng nhau đánh quyền, ngay từ đầu kỹ thuật của anh là kém nhất, trước đây anh vừa thấp lại vừa béo, luôn bị mấy người anh chơi đùa trên sân quyền anh, kết quả cuối cùng là anh luôn bị KO ngã xuống đất. Alex là lão cáo già thắng thua đều bắt anh đưa tiền đặt cược, sau đó sai khiến anh làm việc. Sau đó anh cố gắng để theo kịp họ, nhưng thủy chung đánh vẫn không thắng. Anh hận nhất Alex luôn bày ra bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái, giống anh ấy đánh thắng mình là điều tất nhiên. Đợt khi anh trưởng thành, cuối cùng thể trạng cũng tốt hơn nhưng người này lại đi du học, anh chưa từng có cơ hội báo thù, một lần cũng không có. "Anh muốn đánh cược cái gì?" Adam trừng Alex, lạnh lùng nói. "Anh thắng, em về nhà ăn Tết." Alex mang bao tay, cột chặt dây đai, nhìn anh nói: "Em thắng, tất cả đều nghe theo em, nếu em không muốn về, anh sẽ lo liệu chỗ lão già." Anh hơi híp mắt, đồng ý, "Được." Alex nhếch môi mỉm cười. "Em đã qua cái tuổi mười tám rồi." Adam nhìn thấy nụ cười của Alex liền cảm thấy khó chịu. "Anh biết!" Alex bước lên cái đệm, đi về phía anh, trên môi vẫn mỉm cười, "Đến đây đi." Đó là một tín hiệu, một quả đấm bay thẳng đến bên má phải của Adam, anh cúi đầu né tránh, bước chân di chuyển trên đệm vẫn rất nhẹ nhàng, nhanh chóng di chuyển quanh Alex. Adam bày ra thế phòng ngự, không vội truy đuổi Alex, quả đấm của Alex không có lực mạnh, nhanh tốc độ ra đòn lại rất nhanh, trước đây anh đã ăn không ít thiệt thòi dưới tay Alex. Chẳng qua bây giờ anh sẽ trả lại toàn bộ. *** Lúc nửa đêm, Adam nằm trêm đệm, làm như không thấy bóng đen sáng quắc trên trần nhà, toàn thân đều mồ hôi, thở hổn hển không ngừng. "Xin lỗi." Giọng Alex vang lên bên tai. Anh buồn bực không lên tiếng, thật lâu sau giọng nói khàn khàn vang lên, "Tại sao?" "Vì anh ghen tỵ với em." Alex cười khổ, "Charlotte có thể vì em mà ở cạnh lão già, còn Elise lại lựa chọn rời đi để anh ở lại nơi đó." Adam sửng sốt, anh có nghĩ tới nguyên nhân nhưng không ngờ lại có một ngày chính miệng Alex thừa nhận, chứ đừng nói có thể nghe được lời xin lỗi của anh ấy. Nhất thời cảm thấy trong lòng rối loạn, anh im lặng một lúc mới nói: "Đó không phải lỗi của em." "Anh biết." Alex cười khan nói: "Chẳng qua lúc đó anh mới tám tuổi, mà còn bị chiều hư nữa." Alex ngồi dậy, nhìn một bên mặt Adam, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Em có thể tha thứ cho anh không?" Adam nhìn anh ba đã đè đầu cưỡi cổ mình nhiều năm, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, "Tại sao lại là bây giờ?" Alex hít sâu một hơi, ngập ngừng nói: "Anh vẫn muốn nói, chỉ là không biết mở miệng như thế nào, sau đó thời gian cứ trôi qua một năm lại một năm, anh chỉ có thể bồi thường cho em ở phương diện khác." Adam sửng sốt, đột nhiên hiểu ra một chuyện, "Chuyện công ty là do anh nói với lão già và anh Lam Tư?" Alex chỉ cười, cũng không phủ nhận. Thì ra là do anh ấy, Adam vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người kia lại ngoan cố như vậy, cho tới bây giờ vẫn không chịu nghe anh nói, tại sao lại thỏa hiệp đồng ý cho anh làm chủ trên danh nghĩa. Anh ngồi dậy trừng Alex, Adam biết mình nên nói cám ơn với Alex, thế nhưng nhìn lại người ức hiếp mình nhiều năm, anh chỉ có thể trừng, thế nào cũng không thể nói ra miệng. "Thôi, huề nhau đi." Alex cười cười vỗ vỗ đầu vai anh, rồi đứng lên sau đó vươn tay về phía anh. Adam chần chờ một chút, mới đưa tay ra cầm lấy tay Alex, đển anh ấy kéo mình đứng lên. "Đáng chết, thật sự anh đã già rồi!" Alex tự giễu lấy tay đỡ thắt lưng của mình, nhìn anh lẩm bẩm oán giận, "Anh đã hơn ba mươi rồi, em không thể xuống tay nhẹ một chút sao?" Adam trừng anh tức giận nói: "Trước kia anh xuống tay có khi nào nhẹ không?" Alex nghe vậy bật cười, "Nói đùa, thua dưới tay tiểu đệ như em rất khó coi, em có biết sức lực của em rất lớn không? Người thì nhỏ tuổi nhưng sức lực rất lớn giống như Man Ngưu, nếu anh không mạnh tay thì đã sơm thua dưới tay em rồi." Adam ngẩn ra, bỗng nhiên lại bỗng nhiên lại hiểu thêm một chuyện, tại sao về sau người này không tìm anh đánh quyền nữa, hiển nhiên vừa bắt đầu anh ấy đã biết không bao giờ thắng được mình, cho nên khi nghỉ hè trở về nhà cũng tìm đến sách vở để tránh nguy cơ đánh quyền. Thật là... Anh biết trong mấy anh em, Alex là cáo già nhất, gian trá nhất! Adam rầu rĩ nghĩ vậy, nhưng khi Alex một cái lảo đảo suýt ngã thì lại đưa tay ra đỡ. Alex khoác vai anh nhìn anh một cái, lại lộ ra nụ cười làm người ta chán ghét, anh không nhịn được nhíu mày, trong nháy mắt thật sự muốn đánh tên này ngã trên mặt đất không thể bò dậy được mới thôi. Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ, anh vẫn không làm như vậy, như tâm tình anh vẫn rất vui, ít nhất mắt phải Alex cũng sưng tím, mà lần này anh còn KO người này nữa chứ. Hiện tại nhớ tới, anh vẫn thấy sung sướng! Vừa rồi một tấm kia anh đã phát tiết hết oán hận nhiều năm trong lòng. Thôi, nghĩ đến điều này anh sẽ không so đo thiệt hơn với người này nữa. Adam đỡ Alex lên lầu trên, lấy miếng thịt bò trong tủ lạnh đưa cho Alex để anh đặt lên con mắt sưng to của mình. "Shit..." Alex đắp miếng thịt lên, đau đến nỗi mắng ra tiếng, anh ngửa đầu, dựa lưng vào ghế, dùng con mắt còn lại nhìn Adam, "Adam, nơi này của em có rượu không?" "Chỉ có Vodka." Adam cũng tê liệt trên ghế ngồi giống Alex. "Cho anh một ly được không?" Alex nói. "Anh uống say thì làm sao trở về được?" Adam không nhúc nhích nói. "Em không thể chứa chấp anh một đêm sao?" Alex cười khổ hỏi. "Nơi này của em không phải là khách sạn." Adam kêu lên, nhưng vẫn đứng lên, lấy bình rượu trong tủ ra, rót cho Alex một ly, "Này." Alex khẽ uống một hớp, mặc cho chất lỏng kia chảy vào cổ họng, từ từ thả lỏng cơ thể. Alex nhắm mắt lại thở dài, hỏi Adam: "Em không về nhà qua lễ No-ell sao?" Adam lại trở về tư thế ban đầu, trừng mắt nhìn trần nhà, thật lâu sau mới nói: "Còn nói." "Oa Oa không cố ý tặng em con chó kia." Tuy nhiên chuyện này đã nói qua một làn nhưng căn bản Adam không thèm nghe, Alex không nhịn được giải thích lần nữa, "Cô ấy không biết với lại anh cũng không biết cô ấy sẽ tặng em một chú chó." "Em hiểu." Adam nói. Alex im lặng một lúc, lại uống một ngụm rượu mới nói: "Em đừng trách bọn Oa Oa, các cô ấy chỉ lo lắng cho em mà thôi." Adam nghe vậy, nhịn không được trợn trừng mắt, "Là yêu nữ thích lo chuyện bao đồng thì đúng hơn." "Cho là vậy đi." Alex bật cười. "Thật không biết anh thích chị ấy ở điểm nào nữa?" Adam hừ nhẹ một tiếng, nói thầm. "Rất nhiều không phải chỉ một điểm mà thôi." Khóe môi Alex chứa ý cười, nhíu mày nói, "Còn em? Anh nghe nói em cực kỳ thích vị tiểu thư ở đối diện." Adam cứng người, cơn tức đã lui giờ lại bộc phát lên, hết sức khó chịu bật thốt lên: "Em mới..." "Adam!" Alex mở miệng cắt ngang lời anh, ngồi thẳng người, lấy miếng thịt trên mắt xuống cảnh cáo anh, "Đừng nói những lời khiến mình sẽ hối hận." Anh trừng Alex, im lặng dựa lưng vào ghế dựa. "Em thích cô ấy sao?" Alex nhìn vẻ mặt vừa khoa chịu vừa ấm ức của em trai thì cảm thấy thú vị. Sắc mặt Adam càng khó coi, hai tay khoanh trước ngực một câu cũng không nói mà chỉ trừng Alex. "Có muốn biết vì sao cô ấy lại đuổi em ra khỏi cửa?" Alex nhíu mày hỏi. Mẹ nó, những cô gái kia lại × anh, tất cả đều miệng rộng. Adam cảm thấy xấu hổ, vừa giận vừa hờn, nhưng vẫn là... Chết tiệt vẫn là muốn biết tại sao. Anh không hiểu tại sao anh mới là đương sự trong cuộc lại không biết, nhưng Alex lại biết, nhưng cũng phải nói người này đã kết hôn hai lần, có lẽ anh ta thật sự biết nguyên nhân... Mẹ nó! Anh há miệng mấp máy môi, thật lâu sau mới ồm ồm nói, "Tại sao?" Alex mỉm cười, "Bởi vì, chỉ thích vẫn không đủ." "Có ý gì?" Adam nghe không hiểu, khó chịu hỏi lại. "Còn lại tự em nghĩ đi." Alex lại dựa vào lưng ghế, đặt miếng thịt lại lên mắt, tâm tình khoái trá nói: "Đúng rồi, vợ anh muốn anh chuyển lời đến anh, trước mắt Kiều Khả đang ở đại trạch em không cần lo lắng." Kiều Khả ở Los Angeles? Anh cả kinh, bật dậy, "Tại sao nó ở đó? Đường Lâm đâu?" "Ah, em không biết sao?" Alex bình chân như vại nói: "Bởi vì em làm người ta khóc, bọn Bạch Vân không yên tâm cho nên ngày hôm sau liền đến nhà tìm cô ấy, mấy người họ nói chuyện rất hợp nhau, sau đó Đường tiểu thư nói cô ấy nhận được một công việc chụp hình, cho nên mới nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia." Cô đi? Cô ấy thậm chí không nói một tiếng liền đi? Không đúng, chờ một chút, có phải Alex vừa mới nhắc tới công tác? Cô đi công tác? "Tạch" một sợi dây thành kinh bị đứt, trong đầu Adam trống rỗng, không hiểu tại sao lại hoảng sợ, "Anh nói cái gì?" "Đường tiểu thư nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia." "Không phải câu này! Anh mới vừa nói cô ấy đi công tác?" "Đúng vậy, cô ấy mới nhận được một công việc, ngày hôm qua đã xuất ngoại." Cô mới cầm lại được máy chụp hình lại chạy đi công tác? Cô bị cảm mới khỏi không được bao lâu, nhưng cả đứng cũng không vững, vậy mà dám bỏ chạy đi công tác? Cô gái đáng chết kia mỗi lần đi không phải đến biên giới thì đến nơi hoang dã, thân thể cô yếu ớt như vậy làm sao có thể lên núi xuống biển, cô chết ở nơi nào có quỷ mới... "Nơi nào?" Mặt Adam mặt xám như tro, nắm chặt quần áo của mình hỏi: "Cô ấy chạy đi đâu công tác?" "Brazil và Peru." Đáy mắt Alex hiện lên tia giảo hoạt, mở miệng bổ sung thêm: "Khu vực sông Amazon."