Mãnh Nam Kiên Định

Chương 10: Chương 10




Có lúc, chuyện không thể nào như suy nghĩ của con người mà tiến hành thuận lợi, hơn nữa thường là kế hoạch thay đổi khó lường.

Đồ Hạo Trình vẫn như cũ rất thương cô, trừ ngày Chủ nhật sẽ tới nhà cô, bình thường không ba thì năm ngày cũng sẽ qua đêm ở nhà cô, giúp cô chuẩn bị ba bữa cơm, trên cơ bản hai người đã ở trong trạng thái nửa ở chung.

Anh biết tính chất công việc và quan hệ của cô, bắt kịp kế hoạch thường như mỗi đêm, cho nên còn lấy thêm cớ để đi vào chiếm giữ cuộc sống của cô, làm như vậy là để nhốt tâm cô.

Vừa mới bắt đầu, thế giới tình cảm của hai người rất ngọt ngào, nhưng sau khi ở cùng nhau đã lâu, rất nhiều chuyện cần chung đụng, hơn nữa cô còn là một người khẩn cấp, nghĩ là lập tức đi vào tình huống, dường như có thể vắt chặt mình bao nhiêu thì vắt, thậm chí ngay cả nửa đêm, cũng có người gọi điện thoại tới tìm cô, có lúc nửa đêm nhận được điện thoại, cô phải chạy tới công ty, đi xử lý vấn đề bản mẫu không thích hợp.

“Em không thể lúc nào luôn lãnh mọi chuyện lên người mình.”

“Em không có.” Cô trở lời vô cùng lẽ thẳng khí hùng. “Đây chỉ là việc em vốn nên làm.”

“Nếu như quá cực khổ, thì nghỉ việc đi!” Đồ Hạo Trình thở dài. Anh biết cô nhiệt tình yêu thích công việc, nhưng lại còn thương cô hai ngày ngủ không ngon, chỉ có thể ở trên bàn lim dim.

“Anh sẽ nuôi em.”

Đổi lại là ngày trước, nếu có người dám nói đề nghị này với cô, cô nhất định sẽ một cước đạp đối phương ra cửa hơn nữa bye bye không ngày gặp lại, nhưng từ trong mắt Đồ Hạo Trình, cô đọc được, là tràn đầy lo lắng.

Anh thật sự lo lắng cho cô.

“Em biết rõ, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

Buổi tối, anh giúp cô lấy một ấm tinh chất dầu, Ngụy Quỳnh căng thẳng lâu như vậy chưa có buông lỏng, cô ngâm mình ở trong nước nóng, Đồ Hạo Trình ở sau lưng cô nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp da đầu, để cho cô thoải mái ngủ gật, đầu nhỏ mãnh liệt gục lên gục xuống.

“Thoải mái không?”

“Ừ . . . . . .” Cô lười biếng gật đầu một cái.

Đồ Hạo Trình thay cô lau khô cơ thể, ôm ngang cô lên, ôm cô vào trong phòng, đầu tiên là anh nhíu nhíu mày vì mấy ngày nay liên tiếp làm mà thể trọng cô bị giảm xuống, mỗi lần luôn muốn, nếu cô có thể ngoan nghe lời, chăm sóc mình thật tốt là được, cố tình, đến khi cô xung lên, so với ai khác còn muốn mãnh liệt hơn.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một cái tay Ngụy Quỳnh An đặt ở trên phía mắt, đúng lúc Đồ Hạo Trình trở về phòng tắm thu xếp đồ đạc thì nước mắt của cô không tự chủ rớt xuống.

“Quỳnh An.” Trở về phòng, chú ý tới sự biến đổi của cô, anh vội vã đi tới bên người cô. “Thế nào? Khó chịu chỗ nào?”

Rốt cuộc, mấy ngày áp lực liên tiếp bộc phát, Ngụy Quỳnh An bật khóc lớn tiếng.

“Bọn em không nhận được quyền đại lý quảng cáo cho Ni! Mọi người đều đã tin tưởng em như vậy, bọn em đã nỗ lực thật lâu . . . . . . Hơn nữa vẫn về phía nơi này bước vào.”

“Tại sao có thể như vậy?”

“Lần trước bọn Judy mời vận động viên đạt hai huy chương đồng môn điền kinh Olympic tới phát ngôn, tiền quảng cáo được tiết kiệm gấp đôi, nhà máy hiệu buôn nhìn cũng rất hài lòng . . . . . . Cho nên tính toán áp dụng thiết kế của bọn họ.”

Đồ Hạo Trình vỗ vỗ lưng của cô, muốn giúp cô thở thông. “Thiết kế đã đưa ra ngoài chưa?”

Cô gật đầu một cái, “Nghe nói nhà máy hiệu buôn tương đối hài lòng với ứng cử viên bọn họ tìm đến.”

Anh sờ sờ mái tóc dài của cô, đột nhiên nói: “Cần anh giúp một tay không?”

“Anh?”

“Mặc dù hiệu quả có thể có hạn, chỉ là, ít nhất anh đoạt được hai huy chương vàng, có lẽ đối với em sẽ có trợ giúp.”

Ngụy Quỳnh An trợn tròn mắt. Cô lẳng lặng nhìn anh, không ngờ gần đây anh ít xuất hiện, lại có thể biết nói ra những lời này.

“Anh biết rõ trước đó em rất muốn tìm anh quay quảng cáo, anh cũng biết rõ có rất nhiều case có liên quan đến anh . . . . . . Nếu như mà anh có thể giúp đỡ em vội, khiến cho em không cần khổ cực như vậy, thì để cho anh tới đi!”

Sau đó anh mới phát hiện, lúc cô luôn suy nghĩ đến kế hoạch quảng cáo thì lại luôn nhìn chằm chằm anh, về đến nhà khóe miệng còn tràn ra nụ cười quỷ dị, cho đến khi biết được đồng nghiệp của cô chỉ điểm cho, mới biết cô luôn suy nghĩ anh thành người mẫu quảng cáo, có thể làm nguồn gốc linh cảm cho cô thật là tốt! Chỉ là, có lúc anh cũng sẽ treo ngược viên tiểu tâm linh thuần khiết kia, sợ mình lúc nào sẽ bị bán ra . . . . . .

“Anh . . . . . . Không phải là anh không thích làm quảng cáo sao?” Lại nghĩ anh ở trước màn ảnh bày Pose, bán cơ bắp, cái này so với giết anh còn khổ sở hơn.

“Đúng vậy!” Anh cười khổ, “Nhưng, nếu như mà anh đi bán nhan sắc, em có thể vui vẻ lên một chút, thậm chí là lên chức chẳng phải cực khổ nữa, như vậy tất cả đều đáng giá.”

Trong nháy mắt, đột nhiên Ngụy Quỳnh An cảm thấy vui mừng vô cùng, không đơn thuần là bởi vì anh nguyện ý giúp cô quay quảng cáo, mà là anh lại có thể nguyện ý vì cô, làm chuyện mình không thích nhất.

Vốn là còn nghiêm mặt khóc, đột nhiên trong nháy mắt cô tràn ra một nụ cười rực rỡ, ở trên mặt anh hôn một cái.

“Ông xã, cám ơn anh, nhưng, tuyệt đối em sẽ không làm như vậy.”

“Tại sao?”

Lau hỉ mũi, xem ra cô đã tốt hơn nhiều, mặc dù lỗ mũi và mắt còn có chút sưng đỏ, nhưng cặp mắt lại tràn đầy thần thái không giống như trước nữa.

“Em cũng đã từng nghĩ sẽ tới tìm anh giúp một tay, mà em cũng biết anh không thích, cho nên cũng không có miễn cưỡng anh, lần này mặc dù không cầm được dự án quyền đại lý thiết kế, vậy thì thế nào chứ? So với những quảng cáo khác bọn em làm tốt hơn anh ta! Em cũng không tin chỉ bằng vào quyền đại lý mà bọn họ giành được, sếp thăng chức cho Judy, biểu hiện của bọn em cũng rất tuyệt.”

“Nếu như anh giúp em, em sẽ làm được hơn.”

Ngụy Quỳnh An dứt khoát lắc đầu một cái.

“Tại sao?” Ban đầu không phải cô luôn thề mỗi ngày sẽ lừa gạt anh tới tay sao —— Vậy tất cả, đều là sau đó nghe được đồng nghiệp bên cạnh cô cùng bạn tốt nói.

“Em không muốn . . . . . .” Cô duỗi ra ngón tay đâm đâm lồng ngực bền chắc của anh, “Muốn thăng chức, hay là muốn tăng lương, tự em dựa vào sức mình mới là tốt. Vóc dáng anh đẹp như vậy, em muốn để ở nhà tự xem, không muốn chia sẻ cho người khác!”

Đồ Hạo Trình cười khổ. Tham muốn giữ lấy, so với đàn ông có lúc phụ nữ còn đáng sợ hơn.

Chỉ là, điều này cũng làm cho anh bắt đầu cẩn thận suy tư một vấn đề, nếu như không vì chính anh, thừa dịp mình trẻ tuổi, thời điểm có thể lực, vì mình lưu lại một kỷ lục huy hoàng, đối với tương lai của bọn họ sẽ không còn giúp đỡ?

Anh thích vận động, cũng thích hưởng thụ cảm giác kích thích cuộc thi đấu mang tới, chỉ là bài xích đối với tranh tài giữa người lừa gạt người, nếu như lục đục và tổn thương có thể xuống đến mức thấp nhất, không phải là anh có thể làm việc nghĩa không chùn bước xông về phía trước?

Anh thảo luận vấn đề này cùng với Triệu Quân Vũ, bọn họ cùng xuất thân từ viện thể thao, cũng biết vì sao lúc đó anh thối lui khỏi cuộc thi đấu.

Triệu Quân Vũ cũng hay là nhân chứng được bọn anh tạm thời tìm đến công chứng, dĩ nhiên là cũng biết ước hẹn của hai người bọn họ.

Khi anh biết được hai người muốn kết hôn, ngoại trừ kinh ngạc, còn nhân cơ hội đó mà hung ác đòi bọn họ một khoản ——

“Tôi là người làm mai đó! Mau đưa bao lì xì.”

“Cái gì người làm mai! Ít dán vàng lên mặt đi.”

“Này, nếu không phải ban đầu tôi đọc lá thư này của cậu ra, thì các cậu sẽ có hôm nay sao?” Anh như kẻ trộm cười một tiếng, “Hehe, nhân chứng kiêm bà mai! Tôi là người cực kỳ có phúc khí đó!”

“Biết.” Ngụy Quỳnh An đáp ứng anh. “Phần nhân tình này thiếu lại, sau này sẽ đưa cho anh không ít.”

Cho nên, hôm nay anh có nghi ngờ, dĩ nhiên là tìm anh thương lượng ——

“Đi tham gia Olympic đi!” Triệu Quân Vũ lộn xộn đề nghị.

Vốn là Đồ Hạo Trình đang dùng một đôi mắt ngu ngốc nhìn cậu ta, ngay sau đó nghĩ lại, có cái gì không đúng?

“Mẹ nó, cậu làm thật!” Anh tùy tiện nói một chút thôi mà!

“Cứ thử một chút xem sao! Dù sao thời gian vẫn còn một năm có thể chuẩn bị, là đủ rồi.” Bình thường thì anh luôn bảo dưỡng, so với thời kỳ học sinh lượng vận động cũng không kém là bao nhiêu, chỉ là, nếu muốn tham gia Olympic, cần phải chuẩn bị công việc không thể qua loa, có lẽ phải tạm thời ngừng công việc cũng không nhất định.

Buổi tối hôm đó, anh và Ngụy Quỳnh An lập tức thảo luận chuyện này, ngoài dự liệu của anh, là cô tương đối tán thành thành, còn nói anh chớ phiền não vì cuộc sống, cô sẽ chăm sóc anh.

Nhìn dáng người nhỏ nhắn dễ thương vỗ ngực bảo đảm, một mặt vô cùng đau lòng cho Đồ Hạo Trình, một mặt cũng cho là mình có lòng tin, anh biết mình không thể không thắng.

“Nhưng, ngoại trừ tham gia thi đấu, anh không có cách nào kiếm tiền nuôi gia đình, còn chi tiêu quá mức một chút, đó không phải là gánh nặng mà gia đình bình thường có biện pháp . . . . . .”

“Yên tâm.” Mắt to Ngụy Quỳnh An di chuyển lòng vòng, đưa ngón trỏ ra ở trước mặt anh quơ quơ. “Anh quên em là ai chăng? Em có biện pháp.”

Công việc quảng cáo có chỗ này tốt, cái gì không nhiều lắm, biết là khách hàng tài trợ nhà máy hiệu buôn nhiều nhất, chỉ thấy cô thi triển ra một chiêu lưỡi sán hoa sen, hơn nữa còn đánh vào tình cảm lòng người, dĩ nhiên là điều kiện của bản thân Đồ Hạo Trình cũng làm cho người ta tương đối hài lòng, không tới hai tháng, đã triệu tập được kinh phí đến Lục An.

“Còn có trường học của bọn anh nữa.” Ngụy Quỳnh An cười hì hì nằm trên ghế sa lon đếm tiền mặt. “Trường học các anh chẳng phải là có một tuyển thủ đi thi Olympic sao! Không đi theo Hội Đồng Quản Trị kiếm chút tiền sao được?”

Vì vậy, lại kiếm được một khoản . . . . . .

Đồ Hạo Trình chỉ có thể nói, em thật sự rất lợi hại, dùng bê tông cốt thép đúc thành da mặt cũng không thành như vậy được!

Chỉ là, kế hoạch thay đổi rất khó lường, chính là lúc đang như dầu sôi lửa bỏng anh chuẩn bị thi đấu thì cơ thể Ngụy Quỳnh An đột nhiên lại khó chịu, được khẩn cấp đưa đến bệnh viện.

Sau khi Đồ Hạo Trình nhận được tin tức, nhanh chóng tìm đến bệnh viện, thấy cơ thể cô gầy yếu nằm ở trên giường bệnh, anh biết cô khổ cực, cũng biết mình là người khởi xướng hết tất cả . . . . . .

“Này!” Ngụy Quỳnh An nói với anh, mặc dù còn có chút mỏi mệt, nhưng vẫn mở mắt, nở nụ cười đầy rạng rỡ về phía anh.

“Quỳnh An.” Anh tiến lên cầm tay của cô, “Thật xin lỗi, đều là tại anh, nếu như không phải là anh kiên trì muốn tham gia thi đấu . . . . . .”

“Suỵt ——” Cô ngưng lời nói của anh lại, “Đừng nói lời không may đó. Có người sẽ nghe được.”

“Người nào?” Theo bản năng anh nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.

Thuận thế cầm tay của anh, cô lấy bàn tay của anh dời đến bụng của mình.

Đồ Hạo Trình sửng sốt 10 mấy giây, vốn còn không nghĩ ra lý do, Ngụy Quỳnh An liếc mắt, lấy tay anh bỏ vào trong bụng.

Lần này anh đã hiểu.

“Quỳnh An, em . . . . . .” Anh nhảy dựng kêu to, “Em có thai!”

“Đúng vậy!” Cô sờ bụng mình một cái. “Bác sĩ nói với em đã bảy tháng rồi! Em có tính qua, ngày sinh baby dự tính vừa đúng trong thời gian sang năm anh đi thi đấu, lúc đó em cũng kết thúc ở cữ . . . . . . Nên chúng ta có thể cùng đi Luân Đôn cỗ vũ cho anh!”

Đồ Hạo Trình dùng một vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được nhìn cô, ánh mắt đi xuống, nhìn chằm chằm vào bụng cô, đi lên nữa, nhìn cô một hồi lâu, anh ôm cổ cô, vùi mặt ở trong mái tóc dài, cả người không ngừng run rẩy.

“Quỳnh An, em . . . . . . Cám ơn em . . . . . . Em đã cực khổ rồi.”

Cảm nhận được sức lực với cảm động của anh truyền tới, Ngụy Quỳnh An thầm nghĩ vì tương lai mình và gia đình, vì ông xã và đứa trẻ, cô sẽ cố gắng hơn.

Chỉ là, cũng bởi vì cơ thể cô bây giờ quyền sử dụng không phải chỉ có một mình cô, cho nên, có lúc cô phải chịu . . . . . . Không, là tiếp nhận cuộc sống chỉ đạo khẩn trương của đại sư tráng kiện Đồ Hạo Trình.

Cụm câu: “Buổi sáng hôm nay em còn uống cà phê!”

Tán gẫu: “Ừ . . . . . .”

Độc thoại: “Cuối tuần em còn thức đêm!”

Nhà : “Hả . . . . . .”

“Cái này là cái gì đây?” Anh cúi đầu nhìn giày dưới sàn. “Dép lê cao hai tấc?”

“. . . . . .”

Đồ Hạo Trình chính xác biết mình trở thành ba, trong sinh hoạt hàng ngày, càng chú ý chăm sóc cơ thể của cô hơn.

Lúc trước hai người len lén chạy đi công chứng, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vốn là chỉ có mấy người bạn tốt bên cạnh biết, hiện tại bụng ngày từng ngày lớn lên, cũng không gạt được ai, Ngụy Quỳnh An không thể làm gì khác hơn là tìm một ngày trở về Nghi Lan báo cho người thân bạn tốt.

“Rốt cuộc người tuổi trẻ bây giờ đang suy nghĩ cái gì? Chuyện kết hôn như vậy phải nên bàn, vui mừng ăn mừng mới đúng chứ!”

“Hì! Đợi đến khi có đứa trẻ mới nói cho những trưởng bối chúng ta biết, thật sự là đủ không hiểu chuyện.”

“Ai nha, người tuổi trẻ bây giờ biết suy nghĩ nhiều như vậy cũng không gọi người tuổi trẻ, không nói chuyện trở về, nghe nói bây giờ cậu ta không có công việc có phải thật như vậy hay không?”

Đồ Hạo Trình còn chưa có trả lời, thì cô Ba Ngụy Quỳnh An la lên.

“Cái gì? Không có công việc! Vậy Quỳnh An nhà chúng ta không phải là đi theo cậu ta uống gió tây bắc?”

“Anh ấy không thể không nghỉ việc.” Trên tay nắm nĩa, Ngụy Quỳnh An lớn tiếng vì ông xã mình cãi lại: “Lúc trước anh ấy là phó giáo sư, hiện tại giữ chức dừng lương, đang chuẩn bị thi Olympic.”

Đồ Hạo Trình kéo kéo cô, nhắc nhở cô là phụ nữ có thai không nên quá kích động, lúc này mới lên tiếng.

“Cô ba, dì nhỏ, dì hai, cậu nhỏ.” Anh lễ phép mà gật đầu về phía họ một cái. “Tin tưởng con, con sẽ làm cho Quỳnh An hạnh phúc, nếu không hôm nay con cũng sẽ không cùng với Quỳnh An đi tới nơi này, thăm hỏi các vị trưởng bối.”

Lúc này mẹ Ngụy cũng vội giúp hoà giải. “Hạo Trình rất nghiêm túc, bọn chúng biết mình đang làm gì.” Sau đó vội vàng nháy mắt con gái ở sau lưng. “Quỳnh An, không phải các con nói là buổi chiều có hẹn với huấn luyện viên sao? Còn không mau đi chuẩn bị đi, trễ hẹn sẽ không tốt.”

Hai vợ chồng kéo kéo đối phương, cùng rời khỏi nhà họ Ngụy, sau khi lên xe, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười to lên.

“Anh đã hiểu rõ tại sao em lại không thường về với ông bà như vậy rồi.” Anh thở dài.

“Đúng vậy! Làm cái gì đều bị nói.” Cô buông tay, “Không kết hôn cũng nói, kết hôn cũng muốn nói, mặc dù xuất phát từ quan tâm, nhưng có lúc nói như vậy làm cho người ta không chịu nổi.”

Anh ôm cô, “Anh sẽ cho em hạnh phúc.”

***

Mấy tháng sau ——

Một cơ thể màu đồng sắt linh hoạt lướt qua mặt nước, người đàn ông ở bên bờ nhận điện thoại. Hình ảnh không âm thanh, chỉ có sự cảm động, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là hình ảnh người đàn ông đứng ở trên bục nhận thưởng, lấy biểu tình vô cùng kiêu ngạo, nhận lấy cúp vô địch, cuối cùng anh thay quần áo thể thao đơn giản, nóng nảy chạy ở trên hành lan dài ở bệnh viện.

Hình ảnh dừng ở phòng sinh bệnh viện, bên trong có rất nhiều tiểu bảo bảo, người đàn ông nhìn những bé con qua bên trong cửa sổ thủy tinh, thỏa mãn mỉm cười.

“Được!”

“OK, kết thúc công việc” Người triệu tập nói.

“Hô, chị An, chúc mừng chúc mừng nha!”

“Cám ơn.”

“Cái người phụ nữ này.” Jeter không nhịn được châm chọc, “Ai cùng cô chúc mừng chứ! Chuyện tốt đều bị cô đoạt đi.”

“Làm gì có!”

“Chứ sao? Chồng cô lớn lên đẹp trai, năm nay còn đoạt huy chương vàng Olympic, mẹ nó, vì nước làm vẻ vang đó! Tôi thấy những người nhà chị còn muốn thả pháo ăn mừng kìa, hơn nữa, tiểu bảo bảo nhà chị sinh nữa! Gương mặt đó, dáng dấp đều giống như Đồ Hạo Trình! Song hỉ lâm môn!”

Bảo bảo ra đời là lúc Đồ Hạo Trình không có ở bên cạnh cô, bởi vì anh đã tới trước cửa chuẩn bị tuyển thủ Olympic, điều này làm cho anh ảo não thật lâu thật lâu, anh vẫn cảm thấy mình chưa có trách nhiệm của một người chồng tốt cùng với người ba tốt, nhưng một câu oán giận Ngụy Quỳnh An cũng không có, mặc dù rất vất vả, nhưng cô biết mình đủ kiên cường, có thể chịu đựng qua thời khắc khó qua nhất.

“Em cũng là khổ tẫn cam lai có được hay không.” Không hài lòng tất cả ánh mắt đều bị ông xã cùng đứa trẻ cướp đi, Ngụy Quỳnh An vì mình lên tiếng.

“Đúng vậy đó, đúng đó! Nghe nói sau đó, chị An còn phải giữ chức dừng lương một thời gian, ở nhà chăm sóc tốt đứa bé?”

“Đúng!”

Cái này rất không giống cô, cô biết.

Sau khi có thai, cũng vừa là lúc Hạo Trình gia tăng huấn luyện chặt nhất, vì không muốn anh lo lắng cho cô, dứt khoát kiên quyết cùng anh ở riêng, muốn anh chuyên tâm luyện tập. Đương nhiên là anh không chịu, nhưng cô đồng ý với anh, một ngày ít nhất phải gọi hai cuộc điện thoại tới anh báo bình an —— báo bình an, chuyện không bình an, cô không nói.

Nói ví dụ, lúc có thai cô lại len lén thức đêm, buổi sáng tỉnh lại luôn có chút mê man, mà cô lại cẩu thả, thiếu chút nữa từ trên cầu thang té xuống. Còn trước thời gian một tuần lễ bảo bảo sinh, khi đó Hạo Trình đã sớm gọi cho cô phải ngoan ngoãn đợi tại trong nhà, nhưng cô cứ không tin, còn chạy đến công ty tìm đồng nghiệp ăn trưa, la cà, kết quả cơm ăn mới đến một nửa, nước ối bị vỡ!

Không nghe ông xã nói, thua thiệt ngay trước mắt, cô chỉ có thể vội vàng gọi xe cứu hộ cứu mạng, sau đó còn không dám cho Hạo Trình biết chuyện này, chỉ sợ anh nhất thời phân tâm, lại chạy trở về tìm cô.

Nửa đêm chuột rút, cô cũng tự mình đứng lên chườm nước nóng, bụng càng lúc càng lớn, móng chân cắt bỏ không tới, cô cũng tự phát giận với bản thân, thế mới biết, có Hạo Trình ở bên thì tốt biết bao.

Thời điểm có thai, cô biết mình thật sự rất liều mạng, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy chính mình thật vĩ đại, ông xã không ở bên người, gặp phải áp lực thăng chức và kinh tế, chính cô cũng tự mình vác, ngay cả thời kỳ có thai gặp khó chịu, cô cũng tự mình cắn răng nhẫn, nếu là hiện tại hỏi cô có muốn hay không một lần nữa, tuyệt đối cô sẽ lắc đầu nói không!

Cho nên, khi Hạo Trình đoạt lấy huy chương, sáng rọi cửa nhà thì anh hỏi cô một lần nữa, có muốn hay không nghĩ việc, ở nhà nghỉ ngơi một chút? Lấy cá tính cô từ trước, nhất định sẽ lắc đầu nói không cần, nhưng, sau khi đi ngang qua nặng nề đau khổ, cô mới phát hiện, cần gì đối với bản thân mình hà khắc như vậy? Trước đó cô rất mệt lả, hiện tại cần nghỉ ngơi tốt một chút thì có làm sao?

Đeo túi xách lên, cô nói lời từ biệt với các đồng nghiệp. Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm tại công ty, từ ngày mai trở đi, cô muốn giữ chức dừng lương một năm rưỡi!

Đó! Thật sảng khoái! Ông xã đoạt huy chương vàng Olympi làm sao sẽ thoải mái như vậy, khi cô nói lên muốn xin nửa năm thì vốn đang sợ sếp tổng không đồng ý, không ngờ sếp tổng lại còn hỏi cô có muốn hay không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, cùng ông xã và đứa nhỏ đi chỗ khác xem một chút nhìn một chút rồi tự động kéo dài ngày nghỉ của cô, hơn nữa nói thời điểm nào cô muốn trở lại thì trở lại.

Chỉ là, nhìn mặt lẫn miệng của sếp tổng, tám phần là hy vọng sau khi cô trở lại, có thể thuyết phục Hạo Trình nhận mấy dự án quảng cáo thôi.

Để ý đến anh rồi đấy! Vóc dáng ông xã mình, để cho mình thưởng thức là được rồi, cô mới không cần cùng người khác chia sẻ. Hừ!

Đi tới phòng chụp ảnh, chờ “tập hợp ở giữa” đèn đỏ cô mới đi vào, Đồ Hạo Trình ở trước đèn flash, thoạt nhìn như thở phào nhẹ nhõm. Sau khi quay về Đài Loan, người quảng cáo tìm anh phát ngôn không xuể, thật sự thì anh không muốn nhận, nhưng sau khi xem một dự án quảng cáo công ích đã hấp dẫn anh, chủ đề là muốn vận động toàn dân nỗ lực vận động.

Điều này làm cho anh nhớ tới lúc đầu mình như thế nào theo đuổi Ngụy Quỳnh An.

Sau khi cưới, anh mới biết, cô vẫn muốn tự mình đuổi theo thành công, còn dương dương tự đắc nói ánh mắt mình phi phàm, anh thấy cô vui mừng thì theo cô đi, thật ra thì, nếu như bản thân của anh không có ý tứ đó, như thế nào cô có thể thành công được? Hơn nữa, nếu không phải là anh thì ba, năm ngày ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, còn đối với cô lấy lòng, như thế nào cô có thể phát hiện ra anh là một khối bảo?

Thôi, dù sao hiện tại người cũng là của anh, cần so đo người nào chủ động trước thật không có ý nghĩa, hai người yêu nhau là được rồi.

Hai nữ trợ lý thân thiết lần lượt đưa nước và khăn lông cho anh, còn đòi anh ký tên. Đồ Hạo Trình hào phóng ký tên, cũng duy trì vẻ mặt ôn hòa mỉm cười.

Rất đẹp trai! Trái tim trẻ tuổi của nữ trợ lý đập loạn xạ. Nếu như mãnh nam này là bạn trai của mình thì tốt biết bao, nghe nói anh đã kết hôn rồi.

A! Thật hâm mộ bà xã anh.

“Đồ đại ca, bọn anh xuất thân từ viện thể thao, nhất định là dạy tỷ lệ vóc dáng rất chuẩn đó! Anh xem bắp đùi của em, có phải hay không có chút thô?” Trợ lý nhỏ nào đó mặc quần cụt chỉ có vải vóc bao lấy cặp mông, bắp đùi thon dài đều đặn không có chút nào thô!

“Ai hừm! Cái đó đi bảo bác sĩ vừa hút mỡ vừa kéo là tốt đấy!” Một người nữ trợ lý khác đẩy tình địch tới một bên. “Đồ đại ca, mặt em luôn ngồi ở trước máy vi tính, bả vai rất mỏi! Anh giúp em gãi gãi có được hay không? Em nghe nói anh rất lợi hại. “ Nói xong, rồi đưa lưng về phía anh, hơi lộ vai ra, nửa dựa vào trong ngực anh.

Ngụy Quỳnh An núp ở một bên cười trộm. Hai tiểu nha đầu này, chỉ như vậy mà muốn quyến rũ chồng cô, hỏa hầu* của các cô còn chưa đủ.

[*Độ nóng, sức lửa, có thể hiểu là độ hấp dẫn]

Tên kia, nếu không có ai trực tiếp nói muốn với anh, thủ đoạn đùa bỡn có chút nghênh đón là vô dụng.

Chỉ thấy Đồ Hạo Trình hé ra khuôn mặt tàn khốc, đối mặt với cảnh xuân vô hạn ở trước mắt, đôi mắt không biết nên để ở phía nào . . . . . .

“Đồ đại ca, anh giúp chúng em nghĩ một chút biện pháp đi!”

“Ồ . . . . . .” Thật sự thịnh tình khó chối, dưới tình thế cấp bách anh chỉ có thể túm biển nhãn hiệu được hình người của mình đang cầm một bên, phía dưới có một hàng chữ: toàn dân ra sức vận động, mọi người nên cùng nhau.

“Chuyện này, vận động nhiều sẽ tốt hơn.”

Núp ở một bên rốt cuộc Ngụy Quỳnh An cũng đã cười to lên, Đồ Hạo Trình vừa phát hiện cô lập tức vội vàng tránh khỏi trợ lý nhỏ, đi về phía cô.

Đôi tay Ngụy Quỳnh An ôm ngực, tựa như có lẽ đã nhìn anh lâu lắm rồi. “Sau khi kết hôn giá thị trường vẫn không đổi nha!”

“Oan uổng! Bà xã.” Thật may là ban đầu cô đã đồng ý kết hôn, Hạo Trình đã có kim bài, nhưng vẫn có những người con gái biết rõ anh đã kết hôn vẫn còn liều lĩnh ngã vào, nếu là anh độc thân như vậy cũng có thể lý giải được. Ngụy Quỳnh An một mặt bội phục ý kiền sáng suốt của mình, một mặt cũng dương dương hài lòng với thành tựu của Đồ Hạo Trình.

“Nếu như không có em, cũng sẽ không có anh bây giờ.”

Nếu như, cô là một người vợ nhu nhược ôn thuận, quá trình một người tự mang thai sinh con rất khó sống, mà anh càng không có cách nào không thể chuyên tâm chuẩn bị thi đấu, anh là người không đủ quả quyết, nhưng Quỳnh An có thể, cô sẽ giúp anh.

“Chúng ta là vợ chồng, vậy thôi!” Cô cười đáp lại, sau đó vắt ngang tay của anh, thân mật dính vào anh. “Quảng cáo chụp xong rồi! Vậy chúng ta có thể đi Nghi Lan trở về baby sao?”

“Được.” Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì. “Buổi tối có hội nhóm bạn học, em chuẩn bị xong chưa?”

Ngụy Quỳnh An cười mờ ám hai tiếng, “Yên tâm Yên tâm! Lần này tuyệt đối không thành vấn đề.”

Hội nhóm bạn học hai năm trước, bọn họ gặp phải nhau, hai năm sau, nếu bọn họ làm như hội nhóm bạn học một lần nữa . . . . . .

Không biết lần này ai sẽ gặp gỡ người nào. “Em chắc chắn không thành vấn đề sao?”

“Yên tâm Yên tâm! Triệu Quân Vũ lần này chết chắc rồi.” Mắt Đồ Hạo Trình trợn to tròn. Thì ra lần này là bà xã thân ái mang tâm nhãn động trên người bạn tốt.

“Ai bảo trước kia anh ta khi dễ em, còn dám theo chúng ta đòi phí bà mối.” Cô hừ cười hai tiếng, “Em tuyệt đối muốn anh ta lưu lại kỷ niệm này so với vết sẹo càng có tính chất nhớ lại hơn.”

“Dịu dàng một chút.” Anh chỉ có thể dặn dò như vậy, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho Triệu Quân Vũ có thể chống nổi cửa ải này của bà xã thân ái. Ngụy Quỳnh An nửa hí mắt, thừa dịp lúc không có người cơ thể khẽ chống ở trong lòng anh, vẻ mặt vô cùng quyến rũ.

“Em chỉ ở trước mặt anh dịu dàng thôi, được như vậy không?”

“Được.” Anh cười nhẹ, thừa dịp bốn phía vắng lặng, anh lôi kéo cô trốn vào trong cầu thang, mang cô chống ở trên cửa, dùng chóp mũi nhẹ nhàng phớt qua gương mặt cô. “Chỉ ở trước mặt của anh, em vĩnh viễn là nữ vương của anh.”

“Mà anh, lại là mãnh nam em thích nhất ——” Cô hôn lên môi anh, “Cả đời này của em đều là của anh.”

“Anh đã là của em rồi. “ Anh cười khẽ, “Cả đời này đều là mãnh nam kiên trinh của em.”

-HOÀN-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.