Mãnh Nam Kiên Định

Chương 9: Chương 9




Cái gọi là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, Đồ Hạo Trình vô cùng bình thản.

Ước hẹn là một tuần lễ, anh cũng không gọi điện thoại cho cô, cũng không đến tìm cô, cô biết là anh muốn để cho cô có thể tỉnh táo suy nghĩ mới làm như vậy, nhưng mà đối với cô mà nói, không có một cuộc điện thoại của anh, không có một tiếng hỏi thăm từng ngày, thật sự là quá khó chịu rồi.

Không, nói khó chịu còn quá dễ dàng, đây quả thực là giày vò, chưa bao giờ Ngụy Quỳnh An biết mình sẽ xem anh trở thành người quan trọng như vậy. Hiện tại, hai tay cô đang chống đỡ trên huyệt thái dương, gục xuống bàn, hai con mắt liều mạng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Lúc nào thì anh sẽ gọi điện thoại tới? Bây giờ anh đang làm cái gì? Chờ một chút cô về nhà, có sẽ hay không là anh ở dưới lầu nhà cô đợi cô?

Chỉ là chuyện này, đã chiếm cứ cả đầu cô, cô hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ rốt cuộc muốn gả cho anh hay không.

Jill săn sóc bưng tách cà phê thứ ba trong ngày hôm nay đi vào. “Sắc mặt cậu thật là tệ, có khỏe không?”

Gần đây tình trạng chị An không được tốt lắm, cùng với thần thái sáng láng của lúc trước, bộ dáng hiệu suất làm việc vượt trội hoàn toàn khác nhau, thườn lâm vào trầm tư một mình, có lúc đang chạy đến một nửa còn có thể hốt hoảng, tốc độ đóng dự án kế hoạch quảng cáo cũng sẽ không thần tốc như trước . . . . . .

Trải qua, miệng Jetter rộng như đài truyền thanh, mọi người đều biết gần đây cô có người yêu, đối tượng chính là mãnh nam ánh mặt trời Đồ Hạo Trình, mặc dù mọi người kinh ngạc không thôi nhưng cũng chúc phúc bọn họ, dù sao chẳng ai nghĩ tới, ở trong phòng làm việc hai bệ máy phát điện cũng không động tới Đồ Hạo Trình, cuối cùng người được coi trọng lại là người đàn ông của Ngụy Quỳnh An . . . . . .

Ngày trước, cô cùng người khác nói chuyện tình yêu không phải là chuyện như thế này! Ngụy Quỳnh An rất ảo não. Thông thường quyền chủ động đều ở trên tay cô mặc dù thỉnh thoảng có xảy ra tình huống không được tốt, nhưng cô vẫn luôn giữ vững một giới hạn nhất định, không giống như lần này, tâm trạng luôn theo một người nào đó thay đổi rất nhanh, như vậy rất không giống với cô lúc trước. Chính cô rõ ràng, lần này “tiểu nam nhân” Đồ Hạo Trình là ăn quả cân quyết tâm, chưa cho anh một đáp án, anh sẽ không để ý đến cô.

Đáng ghét, chẳng qua là tình cảm, có bao nhiêu khó khăn chứ? Cô là nữ cường nhân Ngụy Quỳnh An, không phải là một người vì tình cảm nghĩ không ra, chuyện vặt như vậy một cô gái bé nhỏ cũng làm không được.

“Ừ . . . . . .”

Cô miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại, sau khi uống nửa ly cà phê Jill mới hỏi: “Chị An, kế hoạch quảng cáo cửa hàng tiện lợi, chị có xem qua chưa? Nhà máy hiệu buôn hỏi chị phải sửa đổi như thế nào, bọn họ muốn bắt đầu chuẩn bị sắp xếp thủ tục tuyển người.”

“Uhm . . . . . .” Cô vuốt cái trán rên rỉ lên một tiếng: “Buổi chiều tôi sẽ sửa đổi thiết kế đưa qua cho cô.”

“Còn có . . . . . . Quảng cáo đồ uống vận động lần trước, chị chọn lời kịch của người nào?”

“Lời kịch nào?” Đầu óc cô như thế nào lại trống rỗng?

“Ah, chính là . . . . . . lời kịch của bọn Tiểu Quách cùng với bọn Mimi nghĩ ra, chị nói, chị phải cân nhắc lại một chút . . . . . .”

Có chuyện này sao? Như thế nào cô lại quên toàn bộ?

Ngụy Quỳnh An gãi gãi da đầu, chỉa về phía Jill, thật đáng thương, chút chuyện nhỏ này cô cũng bị mất trí nhớ . . . . . .

“Em đi lấy bản ghi chép họp cho chị.” Jill quan tâm nói.

Cô khẩn cấp sửa lại mấy hạng điểm mù, giao cho trợ lý xử lý, tiếp đó tâm tư lại thả trên dự án đồ uống vận động, nhưng lúc cô vừa nhìn thấy thiết kế, lại sững sờ.

Anh thích uống nhãn hiệu đồ uống vận động này.

Không chỉ một lần, cô ở trong đầu ảo tưởng, sau khi Hạo Trình vận động mồ hôi đầm đìa, một tay nhấc lên đồ uống vận động được ướp lạnh, rồi bày ra tư thế đẹp trai, quảng cáo cho nước uống. Nếu như anh thật sự đồng ý đề án này của cô, khẳng định là mê đảo một đống con gái mới lớn . . . . . . Không chỉ là đồ uống vận động, còn có sữa tắm cho phái nam, sữa rửa mặt, mặt nạ cho nam, với . . . . . .

Anh là nam Thần Muse của cô, bình thường chỉ cần vừa nghĩ tới anh, linh cảm của cô sẽ lập tức cuồn cuộn không dứt chảy tới, nếu như tâm tình không tốt, chỉ vừa nghĩ tới anh, mức độ không vui cũng sẽ giảm xuống không ít, nhưng hiện tại trong đầu óc cô chỉ còn lại câu nói sau cùng mà ngày đó anh nói với cô: “Anh biết, Ngụy Quỳnh An là một người biết chịu trách nhiệm đối với tình cảm.”

Cô không phụ trách sao? Cô là một người nghiêm túc biết phụ trách đấy, có lẽ cô ăn anh, không, là cùng anh có nhận biết sâu hơn, nhưng chuyện này đều là quá trình mỗi đôi cần phải trải qua không phải sao? Chưa bao giờ cô cho là xảy ra quan hệ cần phải kết hôn, thậm chí cho là cái ý nghĩ này nhất định chính là bảo thủ đến không được, nhưng, đây tất cả đều là “cô cho là.”

Cho tới nay Hạo Trình đều rất thương cô, luôn theo cô, cô nghĩ muốn cái gì chỉ cần một ánh mắt, anh cũng sẽ hiểu, người chủ đạo tất cả vẫn luôn là cô, là cô tỏ tình trước, cô hôn trước, nhào lên trước—— anh chỉ luôn yên lặng phối hợp.

Cô cho là mình có thể chiếm hết tất cả tiện nghi, tất cả ưu thế, nhưng, hiện tại cô mới biết là mình sai lầm rồi.

Anh đối với cô tốt, cô hiểu, mà nay cô lại không có cách nào cho anh tình yêu như anh nghĩ —— có lẽ đối với cô mà nói, xảy ra qua quan hệ cũng không nhất định cần phải kết hôn, nhưng đối với Hạo Trình mà nói là khác! Nếu như, chỉ ở điểm này cô cũng không có biện pháp suy nghĩ cho anh, vậy cô có thể dùng từ gì nói thương anh?

Nhưng là, muốn cho mình một cái lý do buồn cười này rồi một cước bước vào phần mộ hôn nhân, cô không cam lòng . . . . . .

Hôm sau, chính là đến hết ngày định hẹn trời ơi, cô vô cùng nóng nảy lo lắng, ôm một chục bia vào nhà Jeter. Nếu hai người ban đầu khí phách thúc dục nói muốn làm quân sư quạt mo cho cô, hiện tại nữ vương gặp nạn, bọn họ tự nhiên là phải giúp bạn không tiếc cả mạng sống, sẽ không tiếc, hy sinh thời gian ngủ chính là được coi cái gì chứ?

“Tôi không muốn kết hôn sớm như vậy. Tôi cảm thấy được mình chưa chuẩn bị xong.”

“Đối với hôn nhân, không có bất kỳ một người nào là chuẩn bị tốt tất cả.”

“Nhưng, cá tính của tôi . . . . . .” Cô ảo não vuốt vuốt mái tóc. “Các cậu nhìn, loại người có cá tính như tôi, muốn cùng người “cọ sát” đã rất khó, huống chi là sống cùng với nhau! Tôi không có đủ dịu dàng, không có đủ sự bao dung, nếu cùng Hạo Trình đánh nhau làm thế nào? Tôi sợ mất đi anh ấy, nhưng cũng sợ mất đi anh vĩnh viễn . . . . . .”

“Các cậu hiểu ý của tôi không? Nếu như mà tôi không đồng ý kết hôn, tôi sẽ mất đi anh ấy —— có lẽ chúng ta vẫn là bằng hữu, nhưng không phải là mất đi kiểu như người tình, nhưng nếu sau cưới xong chúng ta không hợp, xung đột sẽ lớn hơn, đến lúc đó chính là thực sự chân chính mất đi!”

“Cậu mới biết sao!” Trước sau như một Jetter châm chọc, tiếp sau đó một lon bia rỗng bay tới.

Billy than nhẹ: “Nếu như các cậu theo đuổi không giống nhau, vậy nên sớm một chút chấm dứt đi!”

“Theo đuổi cái gì?”

“Chẳng qua cô theo đuổi chỉ là một đoạn tình cảm, nhưng người đàn ông kia, lại muốn là một đoạn vững hơn tình cảm, thậm chí là hôn nhân! Nếu như cô không cách nào có thể cho điều anh ta muốn, vậy thì sớm chia tay, tránh khỏi làm trễ nãi người ta.”

Chia tay?

“Đừng!” Cô kêu to.

Jeter và Billy liếc mắt nhìn nhau, Jeter rên một tiếng: “Không muốn chia tay, vậy thì đồng ý anh ta đi! Thật sự là cậu đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc, tôi với Billy muốn kết hôn muốn chết, so với cái gì cậu đều chạy nhanh hơn.”

“Nhưng . . . . . . Tôi . . . . . .”

“Quỳnh An, nếu như cô thật sự không muốn kết hôn, và đối phương yêu cô như lời nói, anh ta sẽ không buộc cô quá gấp, có lẽ cô cần thêm một chút thời gian, nói chuyện này cho anh ta biết, không cần tự tìm lý do cho là mình không thích hợp với hôn nhân, có lẽ các cậu rất thích hợp lẫn nhau cũng không nhất định.”

“Đúng vậy.” Jeter cũng bắt đầu không giúp “Rõ ràng cậu có dáng dấp nhỏ nhắn dễ thương xinh xắn đáng yêu, không nói rõ mọi người sẽ cho rằng cậu là một công chúa nhỏ, trong xương lại là người đàn ông rõ ràng, còn bề ngoài Đồ Hạo Trình lại là một mãnh nam dưới ánh mặt trời, đã đẹp trai mà vóc dáng lại đẹp, nhất định chính là người đàn ông trong đàn ông! Ngay cả tôi là gay thấy cũng không nhịn được muốn nhào qua, nhưng cá tính lại lạnh nhạt đến không được, làm ơn đi trên đời này không tìm được mấy đôi tuyệt phối như vậy có được hay không?”

“Quỳnh An, cô rất đặc biệt, mặc dù tình cảm trên đường sẽ khá đau khổ, nhưng nếu như hai người thật sự thích hợp lẫn nhau, cô phải nắm chặt cho tốt.”

Bởi vì cô uống một chút rượu, có chút say, Jeter lái xe đưa cô về nhà.

Ngụy Quỳnh An suy nghĩ cả buổi tối, bây giờ cô không có lý do cự tuyệt Đồ Hạo Trình nữa, lý do duy nhất đại khái cũng chỉ là lòng tự ái của cô quấy phá.

Vì lòng tự ái của mình, cô muốn thương tổn Hạo Trình sao? Trong nháy mắt lòng cô mềm xuống. So với người mình yêu, một chút lòng tự ái có tính là gì?

Nhưng là, muốn cô nói kết hôn liền kết hôn sao? Nghĩ tới nhóm người lớn dài dòng kia ước gì cô vội vàng gả, cô lại cảm thấy một trận buồn nôn.

Anh sẽ cầu hôn với cô, chẳng lẽ cũng bởi vì người con gái là người đầu tiên của anh sao? Như vậy có thể hay không quá qua loa? Anh đều xem xét đối tượng như thế này sao? Lực ý chí của dàn ông luôn luôn yếu, hôm nay nếu đổi lại là người khác, cường ngạnh cùng với anh xảy ra quan hệ, anh cũng kiên trì giống như vậy sao?

Phiền não cả đêm, ngay cả góc trời ở đằng xa cũng đã hiện lên màu trắng bạc, cũng không quan sát, hơn bảy giờ sáng, Chủ nhật còn là ngày ngủ bù tốt, não cô có chút ít phiền muộn, muốn rời giường uống chén nước, thì điện thoại di động ở đầu giường vang lên ——

Cô nhanh chóng bắt máy, vừa nhìn người gọi điện tới: Đồ Hạo Trình.

“Alô?”

“Hạo Trình . . . . . .” Rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của anh, đôi tay Ngụy Quỳnh An liều mạng nắm chặt điện thoại di động, chỉ sợ bỏ qua một câu nói bất kỳ của anh.

“Em đã tỉnh chưa?”

“Ừ. . . . . .” Cô không dám nói mình không ngủ.

“Một giờ sau anh đến nhà em, muốn ăn bữa sáng bằng gì?”

Ngụy Quỳnh An mím môi, thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Lúc này cô mới phát hiện ra mình rất, mệt chết đi, rất nhếch nhác. Tất cả các ngày trong tuần này cô chưa có ăn cái gì tốt hết, không ngủ tốt, cũng không còn suy tư tốt nữa, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của anh, cả người đã mềm nhũn.

“Hạo Trình, em rất nhớ anh . . . . . .” Cô không có thói quen yếu thế, nhưng lúc này, cô lại cực kỳ tự nhiên về phía anh làm nũng.

“. . . . . . Ăn bánh trứng bột có được hay không?”

“Khi đó em nên nghiêm túc nghe anh nói, thật xin lỗi . . . . . .”

Được rồi! Vậy ăn bánh trứng bột đi!

“Sữa đậu nành muốn uống nóng hay lạnh?”

“Anh ... Có phải anh đang tức giận hay không? Nếu không tại sao không trả lời lời em?”

“. . . . . .” Thôi, cho cô uống sữa đậu nành nóng là được rồi.

Đồ Hạo Trình thở dài. Hai người coi như ông nói gà bà nói vịt đi, anh cũng biết cô muốn nói cái gì.

“Anh không có tức giận.” Giọng nói của anh vẫn cùng một dạng với ngày trước, trầm thấp mà dịu dàng. “Anh chỉ sợ em đói bụng.”

Nghe vậy, Ngụy Quỳnh An trực tiếp khóc lớn ra tiếng.

Anh thật tốt, thật tri kỷ! Tại sao lại khiến một người tốt như vậy yêu cô đây?

“Đừng…… đừng khóc.” Nghe được giọng của anh có chút khẩn trương “Đừng nữa khóc, được không?”

“Hic . . . . . . Em chỉ quá cảm động . . . . . .”

“Anh biết rõ, nhưng . . . . . . Nghe được tiếng em khóc, anh sẽ sợ . . . . . .”

Ngụy Quỳnh An chùi chùi nước mắt. Bình thường cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, quá cảm động mới có thể như vậy, nhưng mà nếu anh nói anh sẽ hốt hoảng, vậy thì bày tỏ cô lại có tiền đặt cược.

“Muốn em không khóc cũng có thể, hạn cho anh trong vòng mười giây xuất hiện tại trước mặt của em.”

“Mười giây?”

“Đúng vậy.” Cô cười cười gian trá “Phải lập tức phanh một tiếng xuất hiện tại trước mặt của em! Nếu không, em ...... em . . . . . . Muốn tiếp tục khóc . . . . . .”

Nói xong, lại giả bộ làm bộ “oa” một tiếng, giả khóc.

Ở đầu điện thoại bên kia Đồ Hạo Trình không lên tiếng, cũng không lâu lắm, chuông cửa nhà Ngụy Quỳnh An vang lên ——

Theo bản năng cô nhảy xuống giường chạy đi mở cửa, từ mắt mèo ở trên cửa nghía một cái, cô kêu lên một tiếng, thật nhanh mở cửa, thân hình cao lớn của Đồ Hạo Trình đang đứng ở trước mặt cô.

“Anh xuất hiện rồi đây.” Anh buông tay một cái, “Nhưng bữa ăn sáng không có, hay là chờ anh một chút . . . . . .”

Ngụy Quỳnh An “oa” một tiếng bổ nhào lên phía trước, vùi mặt ở trong lòng anh, Đồ Hạo Trình ngẩn người một chút, nhưng vẫn khẽ ôm cô ở trong ngực.

“Không phải nói không được khóc sao?”

“Anh ...Tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh sớm đã đến rồi, anh nghĩ, có thể em cần một quãng thời gian chuẩn bị một chút, cho nên ở trước cửa chờ em, chờ một chút rồi chuẩn bị đi mua bữa ăn sáng . . . . . .”

Đồ Hạo Trình, chính là người đàn ông như vậy, vĩnh viễn lấy cô làm trọng, vĩnh viễn biết cô muốn cái gì.

Nước mắt lại bắt đầu giọt giọt rớt xuống, cô cảm động, cũng hiểu tâm ý của anh. Chỉ là anh, lập tức ở nơi này, Ngụy Quỳnh An đột nhiên vô cùng xác định, chính là anh.

Bị cô ôm thật chặt, Đồ Hạo Trình không thể làm gì khác hơn là ôm cô vào nhà, đợi cô khóc đủ, tỉnh táo, anh đến phòng tắm lấy khăn lông cho cô, lúc này Ngụy Quỳnh An mới phát hiện ra mình có phần nhếch nhác nhiều, bởi vì say rượu mà tinh thần không tỉnh táo, không nói một đêm không ngủ để lại trong mắt cô vằn vện tia máu, khí sắc cũng không tốt.

Cô nhận lấy khăn lông ở trên mặt lau một cái, lúc này thừa dịp Đồ Hạo Trình lấy trong túi ra một đồ chơi nhỏ, đặt nó ở trên ngăn tủ cùng tụ họp với những đồ chơi nhỏ khác.

Lúc này cô mới chú ý tới, anh thay cô sưu tập toàn bộ thú nhồi bông Tiểu Hoàn Tử.

“Lần này đã hạnh phúc.” Anh trêu chọc mỗi con thú nhồi bông nhỏ, đầu tròn của bọn chúng lắc lư lúc ẩn lúc hiện.

Đột nhiên Ngụy Quỳnh An nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi anh: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Hôm nay mùng 1 tháng 9.”

“Cái quảng cáo đó, không phải đã sớm kết thúc?”

Đồ Hạo Trình ngẩn người, mím môi cười khổ một tiếng, “Bị em phát hiện rồi.”

Cái thứ ngốc nghếch này! Lại vì chút đồ nhỏ này, còn yên lặng sưu tập lâu như vậy, ngộ nhỡ cô hoàn toàn không chú ý tới thì làm thế nào?

“Cho nên, cũng không phải là anh mỗi lần cũng trùng hợp như thế, rút trúng bọn chúng đi!” Nhân cơ hội cô nhìn anh một cái, “Hơn nữa cũng không có lặp lại.”

“Có lặp lại nhiều lần.” Anh nhận tội, “Nhưng anh không chết tâm, thế nào cũng phải thu được toàn bộ bọn chúng.”

“Tại sao?”

“Cũng bởi vì một câu của em —— Em thích.”

Ngụy Quỳnh An cắn cắn môi, cố gắng ngăn chặn sự lâng lâng nổi lên trong lòng . . . . . . Anh cưng chiều cô, cô rất hạnh phúc, nhưng cô muốn biết rõ toàn bộ mọi chuyện.

“Đưa cho em một, một lý do không phải anh không thể.”

“Bởi vì anh muốn em.”

“Không phải là bởi vì em là người con gái đầu tiên của anh?”

“. . . . . . Không phải tất cả con gái đều có thể được anh coi là người con gái đầu tiên, nếu như mà anh không thương, cho đó là người con gái cuối cùng anh cũng không dùng.”

Những lời này, đả động đến Ngụy Quỳnh An, cũng đánh tan bức tường cuối cùng trong tim cô.

Ngày trước, cô xem hôn nhân là rắn rết bò cạp, trước khi gặp gỡ Hạo Trình, dường như cô có chút tính toán là sẽ ôm chủ nghĩa độc thân qua một đời, đi cùng với anh rất hạnh phúc, rất tự tại, cũng rất vui vẻ, nhưng cô có chút ứng phó không kịp, muốn hết chữ độc thân trên người, trong lúc bất chợt lại bắt đầu chuẩn bị kết hôn, cho dù là ai cũng sẽ sợ!

Cô biết Hạo Trình đối với cô rất nghiêm túc, nhưng không ngờ vừa xảy ra quan hệ, anh sẽ vội vã kéo cô vào lễ đường. Ai nói anh lạnh nhạt chứ? Chuyện này anh lại rất kiên trì!

Nếu như là cô tình nguyện chia tay, cũng tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp.

Nhưng, thói quen được anh dịu dàng đối đãi, quả thật cô không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống không có anh, nếu như không có anh, cuộc sống có phải hay không phải tự mình một người tiếp tục sống như vậy? Không có ai có thể làm nũng, chia sẻ tâm sự, cũng không có ai sẽ giống như anh lo lắng cho mình như vậy, để ý mình . . . . . .

Cuộc đời này cô có thể độc thân tự tại qua ngày, cũng có thể cùng một người đàn ông vui buồn, cô biết lấy cá tính của mình sẽ rất khó cùng người khác chia sẻ tình yêu, nếu như có người có thể ở bên cô, thỉnh thoảng cô mệt mỏi quay đầu, phát hiện anh vẫn còn ở bên cạnh, như vậy, cũng đủ rồi.

“Được, em đồng ý.”

Không ngờ nhanh như vậy cô sẽ đồng ý, Đồ Hạo Trình vui vẻ nhìn cô chằm chằm, đang muốn ôm lấy cô thì cô lại đưa ra một cái tay ngăn cản lại ý đồ của anh.

“Em đồng ý kết hôn với anh, nhưng anh phải cho em một chút thời gian.” Cô thành thật mà nói: “Cho tới nay, em cho là mình sẽ không bao giờ kết hôn, nhưng hiện tại gặp phải anh, em hiểu rõ chính mình muốn cái gì, nhưng —— trải qua thời gian dài suy nghĩ đó nhất thời phải thay đổi không hề dễ dàng như vậy, không phải là em nói gả là có thể gả, anh . . . . . . Nguyện ý chờ em sao?”

“Chờ em cái gì?”

“Chờ em thích ứng với chuyện “Kết hôn.”

“Được, em cần bao lâu?”

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, anh cũng đã đón nhận không phải sao?

“Một năm.”

Thấy mặt Đồ Hạo Trình biến sắc, cô vội vàng ngăn chặn tay của anh.

“Hãy nghe em nói, em Ngụy Quỳnh An, ký tên chứng thư, nhất định sẽ phụ trách tới cùng, nhưng em phải học được cách thích ứng với cuộc sống hai người. Cùng với anh rất tự tại, nhưng so với cùng giác ngộ cả đời không giống nhau, em nghĩ, em cần một chút thời gian.”

Đồ Hạo Trình than nhẹ. Vừa mới bắt đầu anh không thể tiếp nhận, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu cô đã đồng ý nói ra thời hạn, vậy tại sao anh không thể tiếp nhận?

“Được, sẽ chờ em một năm.”

Kể từ đó, chuyện nhìn như hòa bình được giải quyết, Ngụy Quỳnh An vui vẻ ôm anh, ở trên gương mặt anh cô hôn rồi lại hôn.

“Đối với em anh là tốt nhất.”

Nói xong, một đôi tay cô bắt đầu ăn ở xấu .

“Này này!” Đồ Hạo Trình lại cảm thấy mình giống như ăn ngon món điểm tâm ngọt rồi.

“Có liên quan gì? Người ta đã đồng ý muốn kết hôn với anh rồi!”

Anh thở hốc vì kinh ngạc, “Em kết hôn với anh, chẳng lẽ là bởi vì . . . . . . Cái này?”

“Thế nào lại là cái này?” Cô vì mình cãi lại, nhưng vì để cho lý do nghe chu đáo hơn nửa điểm, cô tiếp tục bổ sung, “Đây chẳng qua là nhân tiện hưởng dụng điều kiện ưu đãi mà thôi.”

Đồ Hạo Trình nhíu mày lại suy nghĩ sâu xa, một lát còn là lắc đầu một cái. “Vậy là được rồi, sau khi chúng ta kết hôn vẫn nên tiến thêm một bước! Nhưng cảm giác như anh lại chiếm tiện nghi của em . . . . . .”

“Ý của anh là, không phải là muốn em đợi thêm một năm!”

Anh gật đầu một cái, mặt ra dáng vẻ đương nhiên.

Thật là quá ngây thơ . . . . . . Ngây thơ đến nỗi cô thật rất muốn từng phen bóp chết anh.

“Tốt.” Cô từ trên ghế salon đứng lên, “Vậy bây giờ chúng ta đi công chứng.”

“Cái gì?”

“Dù sao sớm gả, muộn gả, đều muốn gả, để tỏ lòng thành ý của em, bây giờ chúng ta trước đi công chứng, đi sở chánh sự vụ ghi danh, nhưng —— chúng ta vẫn ở riêng, duy trì hình thức sống giống như ngày trước. Như vậy cũng có thể!”

Đồ Hạo Trình dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn cô. Không phải là anh không tin tưởng cô, chỉ là không ngờ tới cô sẽ có lúc tốt như thế . . . . . .

“Tốt.” Hiểu đây là ranh giới cuối cùng của cô, anh tự nhiên không nói thêm gì nữa, đứng dậy ôm cô. “Chỉ là, trước khi muốn đi công chứng, phải lấp đầy bụng trước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.